Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 12: 12: Tiếp Cận Mục Tiêu





Ngay giây phút đó cô đã bật khóc, cuối cùng cũng có người nói chuyện với cô bằng tiếng mẹ đẻ của mình.

Có người thích dùng đũa giống như cô thay vì dùng dao nĩa, có người thích ăn cơm thay vì ăn bánh mì.

Đó là một thứ hạnh phúc vỡ oà chỉ có những người xa quê mới hiểu.
Thành phố Nice, miền đông nam nước Pháp năm 1968.

Trên bãi biển trải dài với hàng ngàn viên sỏi đá trắng lấp lấp, dưới ánh mặt trời phản chiếu như những viên pha lê rực rỡ.

Trên con phố nhỏ, những con đường cũng được trải đầy gạch sỏi.

Những căn nhà màu vàng san sát nhau, mang theo lối kiến trúc Italy và hơi thở của vùng Địa Trung Hải.

Hai con người vui vẻ sánh bước bên nhau, phố cổ Veux và thành phố Nice này tựa như một bức tranh tuyệt đẹp với vô vàn sắc màu.
"Đẹp quá."
Cô cười nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, anh đưa tay vén những sợi tóc mai bên má cô, dịu dàng và lịch thiệp.
 Vừa mờ sáng anh đã đứng dưới lầu ký túc xá đại học.

Hôm nay là ngày quốc khánh của Pháp, vậy cho nên bọn họ đã lên kế hoạch cùng nhau đi dã ngoại.

Chỉ có điều cô không nghĩ sẽ phải lên tàu đi xa đến thế.
 Nhưng kết quả này vô cùng xứng đáng, cô chưa từng nhìn thấy một bờ biển nào lại đẹp đến vậy.

Biển xanh, mây trắng, nắng vàng, những đôi tình nhân nắm tay nhau dạo phố.
 Cô vô cùng hạnh phúc tựa như một chú chim nhỏ chạy khắp nơi, chụp lại mọi thứ mà cô thấy.
Mạnh Hùng lặng lẽ đi phía sau cô khẽ cười, anh nhìn cô gái với mái tóc đen tuyền như dòng thác.

Những tia nắng rơi trên người cô như mang theo vầng sáng, len lỏi vào sâu trái tim anh.

 Kể từ khi gặp cô, trong anh cô chính là ánh dương đẹp nhất, mà anh là những đoá Hướng Dương vươn mình theo ánh sáng.

Hoa Hướng Dương hướng về ánh mặt trời đó là quốc hoa của đất nước bọn họ, biểu thị cho sự khao khát ánh sáng vươn khỏi tối tăm.
Hai người đi rất lâu cuối cùng đến bên bờ biển.
 Cô cởi giày đi đôi chân trần trên sỏi cát, cảm giác lòng bàn chân có chút ngứa , nhưng lại thoải mái vô cùng.

Anh và cô ngồi cạnh nhau, chiều tà dần buông xuống, những con mòng biển rủ nhau bay về tổ.

Bình minh luôn rực rỡ, còn hoàng hôn lại có chút đượm buồn.
"Sau này khi tổ quốc thống nhất, chúng ta cũng có thể ngắm biển cả rộng lớn như thế này ở quê nhà."
"Quê nhà" cô biết anh sắp phải trở về rồi, rồi đây sẽ chỉ còn mỗi cô, nhưng cô tự nhủ với lòng 2 năm sẽ qua rất nhanh thôi.

Đợi ngày trở về cô nhất định sẽ tìm anh.
"Em tin rồi sẽ có ngày đó."
Trong thâm tâm cả hai xem đây như một lời ước định.

Cô tin, một niềm tin mãnh liệt rằng sẽ có một ngày như thế.

Cho đến ngày đó, cô sẽ nắm tay anh cùng đi trên con đường này.
Thế nhưng tất cả mọi thứ giờ đây chỉ còn có thể là hoài niệm.

Tư Lan tự nhủ với lòng mình, hãy để những kỉ niệm ngủ yên.
Tuyết Lan nghe xong vẫn không hiểu, rõ ràng cả hai đều thích đối phương vì sao không đến với nhau.
"Cô thích anh ấy, anh ấy cũng có tình cản với cô, vì sao lại không ở bên nhau.

Cách mạng cấn ngườu ta yêu đương à, đã thời đại nào rồi còn cái suy nghĩ vì lý tưởng bỏ qua tình yêu cở chứ.

Thế giới này tự do quý giá nhưng tình yêu càng quý giá hơn, Tư Lan đừng tự làm khổ mình."
Có những chuyện cho dù là chính bản thân mình, Tư Lan cũng không muốn nhắc lại, nó đã ngủ sâu trong tiềm thức vậy thì cứ để nó ngủ đi.


Cô cũng không cần cô ấy phải hiểu, Tư Lan không nói gì nữa chuẩn bị đến phòng trà.
☆ Tiếng nhạc du dương trong ánh đèn vàng mờ ảo, Tư Lan đứng giữa ánh đèn, bộ váy đỏ lộng lẫy, đôi găng tay đen, cùng mái tóc dài bồng bềnh càng tô thêm vẻ đẹp ma mị đầy cuốn hút.

Giọng hát nhẹ nhàng mà êm ái len lỏi vào sâu trong tâm hồn mỗi người.

Giọng ca này đã mê hoặc bao nhiêu gã công tử hào hoa của đất Nam Thành.
 Để có thể có vé xem cô Tư Lan biểu diễn, bọn họ không tiếc xếp hàng dài từ nhà thờ chánh toà đến dinh tổng thống.

Đối với các thiếu nữ chỉ cần là những mẫu quần áo cô Tư Lan mặc, trang sức cô ấy đeo trên người, hay kiểu tóc của cô ấy để đều trở thành trào lưu, thứ đại diện cho vẻ đẹp thời thượng, ca nữ duy nhất ở nơi này cho dù có tiền cũng không chắc sẽ mời được.
Bên dưới sân khấu có một người đàn ông vẫn không rời mắt khỏi cô, từ khi Tư Lan bước lên sân khấu cho đến khi tiếng nhạc vừa kết thúc. 
Mạnh Hùng mang theo bó hoa đi bước lên sân khấu.

Tư Lan nhìn thấy bó hoa tím trong tay có chút giật mình, Lavender làm sao mà Mạnh Hùng có thể có được nó.
"Tặng em."
Cô nhận lấy bó hoa không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu rồi rời đi.

Mạnh Hùng cũng không níu kéo, cứ như vậy trở về.

Từ đó về sau mỗi lần, Tư Lan biểu diễn anh đều sẽ có mặt ở bên dưới, vẫn là bó oải hương tím, nhưng dần nó trở thành những bông hoa đã được ép khô. 
Ai ai trong phòng trà cũng điều biết, có một cậu thiếu gia si tình đang theo đuổi bà chủ, mà bà chủ bọn họ cũng vô cùng mập mờ, không từ chối cũng chẳng gật đầu.
Xưa nay người tặng hoa cho đệ nhất danh ca có điếm 7 ngày 7 đêm cũng không hết.

Nhưng người mang đến kẻ mang về, đều thất vọng vì cô Tư Lan chưa từng nhận hoa của bất kỳ ai. 
Ở đời cái gì càng cao giá, khó có được càng làm người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Tư Lan luôn nắm vững những chiêu bài đó, chỉ có điều từ chối Mạnh Hùng lòng cô không đặng, mà chấp nhận anh thì cô không thể.


Chỉ có thể xem anh như một người bạn cũ.
 Tư Lan nằm trên sopha nhìn số oải hương trong nhà sắp không còn chỗ để.

Cô định bụng đứng lên gọi điện cho Mạnh Hùng.

Bằng không không biết cái người nhiều tiền lắm của này muốn phung phí đến bao giờ.

Oải hương từ nước Pháp xa xôi chuyển đến, một bó hoa cũng đủ cho người lao động sống mấy tháng trời.
Tuyết Lan thầm chậc lưỡi, cô thật muốn cho anh chàng Mạnh Hùng này một ngàn cái nút like.

Lúc trước cô còn tưởng anh ta nhìn giống như một thư sinh văn nhã, hẳn là không biết cách tán gái.

Vừa mới quay đầu liền bị vả mặt rõ đau, đây là không biết tán gái hay sao, trình độ này chính là bách phát bách trúng đó.
Mỗi ngày điều đến nghe hát, mỗi ngày điều tặng đúng một loại hoa, đúng là nam phụ chưa bao giờ làm chị em thất vọng.

Bên ngoài đẹp trai bên trong lắm tiền, lại còn bonus thêm độ dịu dàng, bảo sao không quắn quéo cho được.
Nhưng mà cô lại thở dài nhìn Tư Lan, cô gái này đúng là trái tim sắc đá mà, cô thật không hiểu Tư Lan nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Phải là cô thì đã nhào tới từ lâu rồi, cái gì mà lý tưởng, cái gì mà hoài bão nó thì liên quan gì đến việc yêu đương đâu.

Khối người yêu đương vẫn làm cách mạng được đấy thôi, sao phải tự hành hạ bản thân mình như vậy.
Tư Lan đang nằm nhắm mắt nghĩ ngơi thì bị tiếng chuông của đánh thức, cô đứng lên chậm chậm rãi ra mở cửa, thông thường giờ này người giao báo sẽ đến.

Cô có thói quen đọc báo vào mỗi buổi sáng.

Tư Lan mở cửa muốn đưa tay nhận báo, nhưng không phải là báo đến.
"Vải mới từ Tân Thành giao đến, mời cô ký nhận."
Tư Lan nhận ra, người thiếu niên da ngăm đen trong bộ quần áo cũ có phần lôi thôi kia chính là Sáu Ngón.

Cô rất nhanh cầm lấy đồ và ký nhận, dưới hộp đồ Sáu Ngón nhét vào tay cô một mẩu giấy nhỏ rồi rời đi. 
Tư Lan cẩn thận đóng cửa, không hề tỏ ra một chút gì khác thường nào.


Bên trong mẩu giấy chỉ ghi vỏn vẹn bốn chữ, "Tiếp cận Phạm Tuấn."
Tư Lan khẽ chau mày, vậy là cô đoán đúng, kẻ đi trước bọn họ một bước chính là người đàn ông đó.

Nhưng vì sao tổ chức lại bảo cô tiếp cận anh ta mà không phải là thủ tiêu.

Chỉ có một khả năng, bên trên vẫn chưa thể xác nhận là anh ta có giữ cuốn sổ trong tay hay không.
Con người này thâm trầm, năng lực phán đoán cũng không phải dạng tầm thường.

Nếu muốn tiếp cận cần lên kế hoạch kỹ càng.

Bởi vì qua một lần tiếp xúc, Tư Lan cảm thấy người đàn ông kia là loại người miễn nhiễm với sắc đẹp.

Nếu dùng vẻ ngoài để câu dẫn anh ta, chỉ sợ càng làm anh ta nghi ngờ hơn.
Tuyết Lan nhìn dòng chữ trên tờ giấy tim nhảy dựng.

Không được cô không thể để Tư Lan lại gần người đàn ông đó, tuy là mọi việc đã đi lệch quỹ đạo mà cô biết từ lâu nhưng mà phải đề phòng vạn nhất.

Không còn cách nào cô đành phải lên tiếng.
"Tư Lan không được, nhiệm vụ lần này cô không được nhận.

Tránh xa người đàn ông đó ra, anh ta rất đáng sợ không phải là người cô có thể chọc vào đâu."
"Im ngay, đừng có nghĩ đến chuyện cản trở công việc của tôi, bằng không tôi sẽ tống cô ra khỏi đầu ngay lập tức."
"Sao cô cứng đầu thế nhỉ, đại lộ thênh thang cô không đi, đường rừng nguy hiểm cô cứ lao vào, cô không muốn sống nữa à?"
"Đừng có mà dùng tôi là cái cớ, cô cho rằng tôi không biết cô ham mê sắc đẹp của anh ta à, suốt ngày lãi nhãi muốn gặp anh ta, tôi cho cô gặp không cảm ơn còn la lối cái gì."
Tuyết Lan cạn lời cái gì mà đam mê sắc đẹp, cô chỉ là thích dương khí trên người anh ta thôi.
"Chuyện đó và chuyện này không có can dự đến nhau, cô không được nhận nhiệm vụ này, bằng không...bằng không." "Không thì cô làm gì được tôi."
Phải cô có thể làm gì cô ấy chứ, cô chỉ là một linh hồn cũng không thể khống chế thân thể cô ấy bảo cô ấy làm theo ý mình.

Tuyết Lan chỉ có thể im lặng tạm thời nghỉ cách.
Tư Lan bắt đầu lên kế hoạch tiếp cận Phạm Tuấn, đầu tiên là tra xem những nơi anh thường đến, những việc anh hay làm.

Kết quả thật là một người đàn ông cuồng việc, lịch trình của anh ta ngoại trừ từ nhà đến quân khu, từ quân khu về nhà còn lại chẳng có gì, vậy chỉ còn một cách tiếp cận trên đường..