Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 11: 11: Thật Sự Nghe Thấy





Cô không nhìn anh, mắt vẫn hướng hai bên phố xa nhìn dòng người bị bỏ lại phía sau, lơ đãng trả lời.
Thấy Tư Lan không nhìn mình, anh có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười.
Giữa dòng đời này, lúc còn sống lại có thể gặp được người mình luôn cất giữ trong tim một lần nữa, anh còn mong cầu gì hơn.

Con người vốn không nên quá tham lam.
Mạnh Hùng đưa Tư Lan về đến nhà, vẫn như trước giống một quý ông lịch thiệp mà xuống xe mở cửa cho cô.

Tư Lan khẽ gật đầu cảm ơn anh rồi bước vào nhà.

Chân cô vừa đến cửa đã bị một bàn tay kéo lại, bàn tay anh vẫn ấm áp như thế, chỉ có điều giờ đây lại hằn lên những vết chai sần.

Mạnh Hùng khẽ dúi vào tay cô một tấm danh thiếp.
"Có chuyện gì thì gọi cho anh, không có chuyện gì cũng có thể gọi."
Cứ như vậy anh để lại nụ cười ấm áp, không quên vẫy tay chào cô mới rời đi.
Tuyết Lan vừa rồi cũng cảm nhận được bàn tay của Mạnh Hùng, cô không khỏi cảm thán,
"Trời ơi, bàn tay sao có thể vừa to vừa ấm áp như thế, phải nắm lâu thêm một chút chứ.

Người ta còn chưa cảm nhận đủ, anh gì ơi đàn ông ấy mà mặt dày lên mới cua được gái anh không biết sao."
Tuyết Lan như muốn hét lên gọi cái người kia lại, nam phụ này cho dù không phải gu của cô, nhưng không chê vào đâu được.

Hờn nữa dương khí trên người anh ta cũng tốt nha, được ôm môti cái thì sướng biết mấy, thật là uổn phí quá đi mà.
Tư Lan thẫn thờ nhìn tấm danh thiếp trong tay.

Bây giờ cô mới dám thở ra, khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Hùng tim cô không kiềm được mà đập loạn. 
 Anh chính là mối tình đầu của cô, là người cho cô biết thế nào là hoài bão cách mạng.

Là người cho cô những rung động đầu đời, dù cô chưa một lần thổ lộ.


Cho tới ngày anh rời Paris cô vẫn giấu kín trong tim, bởi vì cô biết anh còn hoài bão lớn muốn theo đuổi, cô không muốn cản trở lý tưởng của anh. 
Cô vẫn còn nhớ câu nói mà anh đã từng nói với cô, khi cô tiễn anh ở bến tàu năm ấy: "Rồi sẽ có một ngày, tổ quốc của chúng ta sẽ làm nên một cuộc cách mạng, còn vĩ đại hơn cả cách mạng Pháp."
 Bởi vì câu nói đó của anh, mà cô đã chọn đi theo con đường này.

Nhưng mà cô cũng hiểu một khi đã dấn thân theo lý tưởng cách mạng, đồng nghĩa với việc bản thân chỉ có thể đi một mình.

Cô sẽ không lặp lại vết xe đỗ đó thêm lần nào nữa.
Thấy Tư Lan mang theo vẻ u sầu, Tuyết Lan biết suy nghĩ của cô ấy.

Dù sao lúc trước cô đã diễn Tư Lan vô cùng nhập vai.

Nhưng cô cảm thấy hai người bọn họ quá đẹp đôi, nếu chỉ vì lý tưởng mà bỏ lỡ nhau, liệu có đáng hay không.
"Này Tư Lan cô đừng có tham gia cách mạng gì gì đó nữa.

Thế giới này cũng không vì cô mà thay đổi đâu.

Sống cho mình một chút, yêu đương đi, đến bên cạnh anh ta đừng để hối hận về sau."
"Im đi."
Đang lải nhải thì Tuyết Lan bị tiếng quát của Tư Lan làm cho giật mình.

Tư Lan nhìn vào khoảng trống lại nhìn xuống chân mình.

Cô không biết là ma quỷ phương nào, cô không tin mà quỷ.

Nhưng mà cả ngày nay giọng nói đó cứ lải nhải bên tai cô thật sự không chịu nỗi nữa rồi.
Tư Lan bực tức vứt luôn cái túi xách lên bàn đi thẳng vào nhà tắm xả nước, muốn làm bản thân tỉnh táo hơn.
Tuyết Lan nhìn phản ứng kia cũng ngây người, nghe thấy thì ra Tư Lan vẫn luôn nghe thấy cô.

Tuy trước đó cô cũng suy đoán như vậy, nhưng mà cô cũng không dám chắc 100%.

 Thảo nào dạo này cô thấy Tư Lan vẫn luôn dùng thuốc an thần, cô luôn thắt mắt rõ ràng trong kịch bản không nói Tư Lan mắt vấn đề gì về tâm lý.

Ra là do cô, Tuyết Lan có chút chột dạ, muốn mở miệng nhưng lại thôi.
Đợi đến khi tắm xong Tư Lan bình tĩnh ngồi đối diện trước gương, nếu đã không lật mặt thì thôi, đã lật rồi thì cũng nên hỏi cho rõ, cô ta thực ra là cái gì.
"Cô là ai, vì sao bán theo tôi là hồn ma trong căn biệt thự đó sao."
Tuyết Lan bị hỏi giật nảy cả mình, cô nên nói thế nào đây.

Nếu cô nhận mình là hồn ma, vậy có khi nào Tư Lan sẽ đu tìm thầu cúng trục xuất cô rs khỏi người cô ấy không.

Cho dù cô rất muốn ra ngoài nhưng mà trúc xuất kiểu đó có khi cô sẽ tan thành tro bụi luôn chứ không đùa.
Trước kia cô không tin ba cái thầu bà mê tín dọ đoan lừa người gạt tiền đó.

Nhưng giờ cô là một linh hồn, cho dù không muốn tin cũng phải tin, lỡ gặp trúng người cao tay ấn thì sao.
Tuyết Lan sau vài giây suy nghĩ thì dùng khả năng diễn xuất thần sầu của mình xuất chiêu.
"Tôi không phải ma quỷ gì cả, tôi chỉ là một nhân cách khác sinh ra từ trong ý niệm của cô mà thôi.

Có con ma nào có thể ra vào tự do trong thánh đường à?"
Tư Lan trầm ngâm không lên tiếng, thật sự là nhân cách khác của cô sao.
"Vậy cô xuất hiện làm gì, tôi cũng không có cần đến cô."
Tuyết Lan thầm thở phào nhẹ nhôm, may mà cô đây siêu thông minh lại nhạy bén.

Hôm qua cô nhìn thấy trên kệ sách trong phòng làm việc của Tư Lan có một cuốn sách tâm lý học.

Tó mò cô mở ra xem thì nhìn thấy phần nói về bệnh đa nhân cách được đánh dấu, hẳn là Tư Lan vừa đọc đến đoạn này, còn lý do nào hoàn hảo hơn nữa chứ.
"Là vì tôi muốn bảo vệ cô, công việc này của cô quá nguy hiểm, cô nên rời khỏi tổ chức đi."
Rời khỏi, dễ như vậy sao lý tưởng mà cô theo đuổi nợ máu mà cô đang gánh sao có thể nói bỏ là bỏ.


Tư Lan mệt mỏi xoa xoa thái dương đi đến bên giường, trước khi đi ngủ còn không quên quăn cho Tuyết Lan một câu cảnh cáo.
"Không có chuyện gì thì bớt nói lại, nếu cô còn gây phiền phức tôi có thể tạo ra cô cũng có thể tống cô ra khỏi đầu cô hiểu chưa."
Tuy Tư Lan biết đâu chỉ là một lời đe dọa, cô không có cách tống cô ta đi, nhưng xem ra nó cũng có chút hiệu quả vì Tuyết Lan thật im lặng.
Cơ mà cô ấy im lặng là vì đợi Tư Lan ngủ say để còn bay nhảy.
Sau khi nói chuyện với nhau, cô và Tư Lan có vẻ sống chung rất hòa thuận nha.

Cho dù đôi khi sẽ không cùng quan điểm cãi nhau không ai chịu nhường ai, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là tự nói chuyện một mình.
Kể từ lần gặp và đưa Tư Lan về, Mạnh Hùng luôn chờ đợi điện thoại của cô.

Nhưng đổi lại cô chưa một lần tìm đến anh.
 
"Đặt vé phòng trà Đông Dương tối nay cho tôi."
"Dạ cậu cả."
Mạnh Hùng nói với lái xe của mình.

Lái xe không hiểu lắm, lén nhìn cậu cả qua gương chiếu hậu.

Phải nói cậu cả cậu xưa nay chưa từng bước chân vào những nơi hỗn tạp như thế. Cho dù phòng trà Đông Dương là phòng trà lớn nhất Nam Thành, người đến đây không phú cũng quý.

Giá một tấm vé bằng nửa năm tiền lương của cậu.

Nhưng mà ở đó cũng toàn là mấy công tử, tiểu thư nhà giàu muốn thể hiện mình, vung tiền như rác.

Không lẽ cậu cả cũng đến vì người kia.
 Mạnh Hùng sau khi trở về từ Pháp, tiếp quản công ty nông sản của gia đình.

So ra ở cái đất Nam Thành này, anh chính là một thiếu gia thứ thiệt.

Nhưng anh khác những công tử con nhà giàu ăn chơi trác táng khác. 
Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, anh đã âm thầm tìm hiểu về những phong trào yêu nước.

Anh tìm hiểu về những nhà cải cách vĩ đại, những tư tưởng cách mạng lớn.


Và khi anh quyết định đến Pháp, anh đã tự hứa với lòng, đời này anh sẽ chỉ sống vì cách mạng.
 Nhưng rồi anh gặp cô, cô cho anh biết thế nào là những rung động, cô cho anh động lực để tiến về phía trước trên con đường chẳng hề bằng phẳng này. 
Tư Lan nhìn tấm danh thiếp màu trắng in một dãy số dài, cuối cùng vẫn là cất đi.

Mấy ngày nay những kí ức năm xưa cũ cứ ồ ạt chảy về, ngập tràn tâm trí cô.
"Cô sao thế, nếu nhớ thì cứ gọi điện cho anh ta đi có mất miếng thịt nào đâu."
Nhìn Tư Lan cứ ủ rủ trong lòng cô ngứa ngấy không chịu được.
"Cô không phải con người, có những chuyện cô nói cô cũng không hiểu đâu."
Tuyết Lan thật muốn cãi lại, cái gì mà không hiểu cô hiểu hết đó, nhưng mà cãi làm sao cô xác thật không phải người trước đó còn nói dối mình sinh ra do ý niệm của Tư Lan thì bây giờ nói được gì chứ.

Cô quyết định đổi cách nói chuyện, cô thật muốn biết mối tình đầu thầm kín mà kịch bản chỉ nhắc sơ vài dòng của hai người bọn họ là như thế nào.
"Có những chuyện không nói ra giữ mãi trong lòng sẽ u uất sinh bệnh.

Hay là cô cứ nói với tôi đi, dù gì thì tôi cũng đâu có kể với ai được."
Tư Lan suy nghĩ một hồi, cảm thấy cô ấy nói đúng
cô bắt đầu trải lòng mình.
"Tôi gặp Mạnh Hùng khi sang pháp du học mấy năm về trước."
Tư Lan bắt đầu kể cho cô nghe về chuyện của bịn họ.
Cô chọn Pháp bởi vì nơi đây có những tòa lâu đài cổ kính và lộng lẫy.

Nơi ngập tràn thơ mộng và lãng mạn, qua những cuốn sách mà cô từng đọc.

Khi còn là nữ sinh ở trường nữ sinh, cô và đám bạn hay đến thư viện mỗi ngày, bọn cô xem những bức ảnh đen trắng, cùng những bức tranh hoa cỏ rồi cùng nhau mơ về một nước Pháp xinh đẹp bên kia bờ đại dương. 
Cuối cùng cô cũng có thể thuyết phục cha mẹ, để cô lên tàu ra biển lớn.

Lần đầu tiên lênh đênh trên biển, cô mới biết đại dương bao la thế nào.

Lần đầu tiên đặt chân đến nước Pháp, cái lạnh cùng tuyết trời bao phủ lấy cô, những bông tuyết trắng muốt phủ kín mặt đất.
 Lần đầu tiên cô nhìn thấy đại học Paris nó tựa như một cung điện của người Hy Lạp cổ đại, hùng vĩ tráng lệ.

Nhưng tất cả vẫn những lần đầu tiên ấy cũng không bằng lần đầu tiên khi nghe anh cất tiếng gọi cô.
"Chào em, em có phải là người Nam Á không?".