Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn

Chương 2






Ngô Tiểu Tráng cảm giác mình kết giao được một bằng hữu chân thành, mắt cười cong hơn nói: "Một lời đã định!"


****


Ngô Tiểu Tráng lại lôi kéo Cơ Chiêu nhìn một lúc lâu, cũng không nhìn ra có chuyện gì. Xem sắc trời đã hơi trễ, hắn nói với Cơ Chiêu: "Kỳ lạ nhìn hồi lâu cũng không có chuyện vui gì. Ta phải đi, ngươi có đi hay không?"


Không đợi Cơ Chiêu đáp, hắn lại nhỏ giọng nói: " Ở phía đông doanh trại, có một rừng cây nhỏ, theo con đường nhỏ đi vào, có một tảng đá rất to, buổi tối khi ngươi huấn luyện xong tới đó tìm ta, đến lúc đó ta mang cho ngươi đồ ngon."


Cơ Chiêu kinh ngạc nhìn Ngô Tiểu Tráng vẻ mặt dương dương tự đắc, lại nhìn Ngô Tiểu Tráng hướng hắn phất tay nói tạm biệt rồi như mèo nhỏ xoay lưng đi mất.


Thẳng đến khi tầm mắt không nhìn thấy Ngô Tiểu Tráng nữa, Cơ Chiêu mới chậm rãi thong dong đi tới tướng quân trướng phía trước. Mọi người dồn dập hướng y hành lễ.


"Nếu là mỹ nhân do bệ hạ đưa tới, đương nhiên phải hảo hảo nhận. Đưa mấy vị mỹ nhân tạm thời thu xếp ở trong lều lớn còn trống, không được chậm trễ. Nhưng trước mắt việc quân căng thẳng, trước vẫn nên nói chính sự."


Mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối xuống, trong quân doanh sáng bừng ánh đuốc Cơ Chiêu mới xử lý xong công việc.


Hắn lần này mang binh xuôi nam, tấn công Nam Việt, mấy bộ lạc nhỏ không phục quản giáo.


(vầng là Nam Việt cơ :v)


Hoàng thượng phái hắn đến thật có chút chuyện bé xé ra to, mấy bộ lạc Nam Việt này thậm chí còn không cần dùng vũ lực giải quyết.


Nhưng Cơ Chiêu biết hoàng thượng là có ý gì.


Quốc gia một ngày thái bình, võ tướng liền bị xa lánh.


Nhất là Cơ Chiêu lại lập nhiều chiến công hiểu hách như vậy khiến thánh thượng mỗi ngày không được yên giấc. Trong lòng nghi ngờ y đã ngấm ngầm sau lưng làm những việc gì.


Huống chi Cơ Chiêu trên người chảy dòng máu hoàng gia, càng làm cho hoàng thượng trong đầu họa vô đơn chí.


Hoàng thượng khó chịu, y cũng đừng nghĩ được thoải mái.


Mặc dù y thể hiện lòng trung thành như thế nào, hoàng thượng đều dùng một chướng ngại khiến y không được yên thân.


Mà đưa tới đám "mỹ nhân" này, chính là sự thăm dò của hoàng thượng.


Cơ Chiêu phiền não một hồi, lại đi ra phía ngoài kiểm tra binh lính thao luyện ban đêm một lần. Đợi sau khi mọi người giải tán, tựa như nhớ tới cái gì, lại trở về trong trướng, đem một thân áo giáp cởi xuống, hướng phía đông quân doanh mà đi.


Cơ Chiêu đi vào rừng cây vài bước, liền thấy tảng đá rất lớn. Tảng đá che kín một người nhỏ gầy đang đứng, vẫn len lén liếc ra bên ngoài.


Thấy Cơ Chiêu, Ngô Tiểu Tráng lập tức giương lên gương mặt tươi cười, trốn về sau tảng đá.


Chờ Cơ Chiêu tới trước tảng đá, hắn liền "Hù" một tiếng nhảy ra, sau đó lại ngơ ngác nhìn Cơ Chiêu vẻ mặt trấn định: "Tiểu Lưu, ngươi sao lại không bị dọa giật mình a."


Cơ Chiêu bị một tiếng tiểu Lưu làm cho mờ mịt trong nháy mắt, nhưng y rất nhanh phản ứng kịp, tùy ý giải thích: "Từ phía ta nhìn thấy góc áo ngươi lóe lên sau tảng đá." Lại hỏi: "Tại sao gọi ta tiểu Lưu?"


Ngô Tiểu Tráng không có lập tức trả lời hắn, thật vui vẻ đem cái bao trong ngực nhất lên, lộ ra túi giấy dầu bên trong. Hắn lại tiểu tâm dực dực* mở túi giấy dầu, lấy ra hai cái bánh bao: "Cái khác không dễ mang theo, ta chỉ mang cho ngươi hai cái bánh bao thịt lớn. Thế nào, ngươi xem, vẫn còn nóng nè."


*tiểu tâm dực dực: cẩn thận dè dặt


Cơ Chiêu không chút do dự tiếp nhận, cũng không thật muốn ăn. Ngô Tiểu Tráng mắt lom lom nhìn y, nói: "Ngươi mau ăn nha, cái này vừa nhìn liền thấy rất ngon đi! Thứ này ngày thường trong quân doanh đều không nghĩ tới được ăn, là là bởi vì ngày hôm nay đưa tới mấy mỹ nhân, cấp trên hạ lệnh ngoại lệ làm cho mấy vị kia. Mấy vị mỹ nhân ngồi xe ngựa mấy ngày liền, có người không quen khí hậu còn bị tiêu chảy. Ta thấy họ bệnh có vẻ ăn không hết nhiều như vậy, sau khi làm xong lén để lại hai cái, hì hì."


Cơ Chiêu gật đầu, cắn một cái bánh bao.


Bánh bao có chút lạnh. Cơ Chiêu hỏi: "Ngươi làm bánh bao?"


Ngô Tiểu Tráng đầu tiên là tiểu tâm dực dực, đem giấy dầu gấp lại, bỏ vào trong bao, lại đem bao giấu vào trong ngực, lúc này lúc này mới có chút xấu hổ gãi gãi cái ót: "Nhân thịt bên trong, chính là ta băm."


Cơ Chiêu cắn một cái lại nói: "Ừ, ăn rất ngon."


Ngô Tiểu Tráng cười hì hì nhìn hắn: "Thế nào, cùng ta làm bằng hữu chính là lời to! Aizz, các ngươi ở tiền tuyến, mỗi ngày tiêu hao ít nhiều thể lực nha, không ăn nhiều chút sao được?"


Ngô Tiểu Tráng còn nói: "Nói đến bánh bao, ngon nhất là cửa hàng lâm ký ở Thành Phú Hưng nha. Da mỏng nhiều thịt, thịt còn tươi, ba văn tiền một cái, ba văn tiền mua được hạnh phúc vui sướng! Aizz không nói nữa làm ta thấy thèm. Chờ đánh giặc xong, chúng ta nếu như còn có thể cùng nhau, ta lại dẫn ngươi đi ăn. Ta mời."


Ngô Tiểu Tráng lại nói: "Tiểu Lưu a, ngươi có phải là bị bệnh hay không a? Thế nào ăn chậm như vậy?"


Cơ Chiêu nhìn hắn một chút, rốt cuộc có thể xen vào: "Ngươi thế nào cứ gọi tiểu Lưu? Ngươi bao lớn?"


Ngô Tiểu Tráng thẳng lưng: "Ngươi đừng nhìn ta nhỏ nhắn, kỳ thực ta đã 19 rồi."


Cơ Chiêu nói: "Nga, ta đã 23, ngươi phải gọi ta một tiếng ca."


Ngô Tiểu Tráng cũng không nhăn nhó, thoải mái nói: "Ai, Lưu ca!"


Ngô Tiểu Tráng lại nói: "Lưu ca ngươi thật sự ngã bệnh sao? Ăn thấy không ngon miệng a."


Theo lý thuyết, làm lính mệt mỏi ngày đêm, đa phần chỉ được ăn lương khô nhiều lắm được thêm một chén nước rau luộc, vớt không được mấy cọng rau. Thấy bánh bao thịt, không phải nên như chó thấy xương sao? (má :v)


Cơ Chiêu không thể làm gì khác hơn là nói dối: "Ăn quá ngon, sợ một lần ăn hết, đương nhiên nên nhai nuốt chậm."


Ngô Tiểu Tráng cảm giác mình khổ tâm đã chiếm được hồi báo, cười híp đôi mắt: "Ngươi thật đúng là không có kiến thức! Chờ đánh giặc xong, ta dẫn ngươi đi ăn bánh bao thịt heo rừng! Loại này đã đã cảm thấy ăn quá ngon rồi, ta đây thật chờ mong lúc được ăn ngon thật sự ngươi sẽ có biểu tình gì! Nói rồi nha! Đánh giặc xong mời ngươi ăn bánh bao thịt heo rừng!"


Cơ Chiêu nhìn hắn, nói: "Được, một lời đã định." nói xong lại cảm thấy Ngô Tiểu Tráng cho y một hứa hẹn, y chưa cho trở lại, có điểm không bằng, lại nói:" Ngươi mời ta ăn bánh bao thịt, ta cũng mời ngươi ăn cái gì khác. Tùy ngươi chọn."


Ngô Tiểu Tráng cảm giác mình kết giao được một bằng hữu chân thành, mắt cười cong hơn nói: "Một lời đã định!"




Các cậu xem chương 1 & 2 xong có thể cho mình biết là mình có nên tô đậm mấy câu thoại lên không? Các cậu thích xem kiểu nào hơn?


Cũng cảm ơn @Review Đam Mỹ đã giới thiệu truyện giúp mình <3