Thiêu Thân

Chương 68: 68: Chiến tranh lạnh




Đây là lần đầu tiên Thẩm An cùng Lâm Hạc chiến tranh lạnh kể từ lúc ở cạnh nhau.

Thẩm An ngủ trong phòng ngủ, sau nửa đêm không nhịn nổi mà ấm ức khóc thành tiếng, cậu cảm thấy rất buồn, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Rõ ràng nhìn như có vẻ hai người đã cùng nhau qua khoảng thời gian khó khăn nhất, bọn họ đều lớn cả rồi, cũng có tiền bồi thường phá dỡ từ căn nhà nát nơi phố cũ kia, cậu có công việc, Lâm Hạc học năm năm, cuối cùng có lẽ sẽ ở lại trường học lên Thạc sĩ.

Thẩm An hít mũi, lúc này cậu có chút hoài niệm những ngày tháng cùng Lâm Hạc chen chúc trên cái giường chật hẹp. Những năm tháng ấy khó khăn mà Thẩm An phải đối mặt rất đơn giản, chỉ cần ăn no mặc ấm, học tập chăm chỉ là được.

Đêm ấy Lâm Hạc không tiến vào phòng ngủ, nhưng Thẩm An cũng không có khóa cửa.

Thẩm An khóc đến tận sau nửa đêm, cảm thấy Lâm Hạc không muốn quay lại phồng ngủ. Cậu không biết Lâm Hạc cũng không nghỉ ngơi trên sô pha mà giữ nguyên tư thế ngồi lúc Thẩm An mới vào cửa, cứ như thế ngồi cả một đêm.

Ngày thứ hai Thẩm An nghe thấy tiếng hắn đẩy cửa bước vào phòng, cậu rất nhanh nhắm mắt giả vờ ngủ, trời vẫn còn sớm, cậu cứ nghĩ Lâm Hạc nghĩ thông rồi, muốn quay lại giường.

Nhưng cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng Lâm Hạc tiến vào phòng tắm, sau đó là tiếng nước chảy lào rào, tiếp đó là tiếng cửa đóng lại.

Lâm Hạc đi rồi.

Sau khi Lâm Hạc rời đi khoảng 20 phút, Thẩm An ngồi dậy.

Cậu trong gương mang đôi mắt sưng vù, cậu hít mũi, sau đó đưa tay lấy nước lạnh rửa mặt.

Lúc Thẩm An đi làm có chút tinh thần không tỉnh táo, đêm qua cậu căn bản không ngủ được mấy tiếng, buổi trưa đi lấy cà phê còn không cần thận làm trào hết ra.

Nhưng Thẩm An không biết sáng ấy Lâm Hạc buổi sáng không hề rời đi, hắn nấp ở phụ cận nhà họ, nhìn Thẩm An đi làm mới quay về nhà.

Sáng sớm rời đi là vì để tránh gặp mặt Thẩm An. Hắn đang kháng cự việc đối diện Thẩm An, cũng cự tuyệt giao lưu. Hắn tối qua uống quá nhiều rượu, lại thêm cả đêm không chợp mắ, bây giờ thái dương giật đến đau. Nhưng hắn thời thời khắc khắc nhớ đến lời tối qua Thẩm An nói.

Cậu có lẽ nhịn mình nhịn rất lâu rồi.

Cậu dựa vào tranh cãi tối qua nói ra những điều đè nén bản thân bấy lâu.

"Chịu không nổi anh nữa rồi." Thẩm An đã lặp lại câu này mấy lần.

Người ngoài đều cảm thấy người nên nói câu này trước là Lâm Hạc, bởi Thẩm An yếu ớt lại tùy tiện, không hiểu chuyện, Lâm Hạc sẽ có một ngày chịu không nổi cậu nữa.

Chỉ có Lâm Hạc biết, không phải như vậy, lúc hắn bao dung Thẩm An, Thẩm An cũng đang bao dung hắn.

Bao dung tính cố chấp của hắn, bao dung dục vọng khống chế của hắn, dục vọng chiếm hữu của hắn...

Phần lớn thời gian đều là Thẩm An nghe lời hắn nói, có những chuyện Thẩm An vốn dĩ không nguyện ý làm, cuối cùng dưới sự mong muốn của Lâm Hạc cậu cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ đồng ý.

Lâm Hạc lấy lý do cơ thể không khỏe xin nghỉ một ngày.

Hắn đem mỗi một ngóc ngách trong nhà đều thu dọn một lần, dùng một tấm giẻ một lần lại một lần lau. Dọn dẹp tủ quần áo, gấp gọn mỗi một bộ quần áo. Xếp hết bát đĩa trong phòng bếp đúng theo thứ tự to nhỏ, mặt bếp cũng lau lại một lần.

Cuối cùng hắn đem quần áo của mình bỏ vào trong máy giặt, sau đó cầm quần áo của Thẩm An đem phơi. Khi hắn phơi đến chiếc cuối cùng, hắn dường như không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Hắn đi dép lê vào phòng ngủ bọn họ, ở trong đó đi vòng quanh, đương lúc chân hắn không tự chủ đi về một phía, ánh mắt của hắn dừng lại ở một nơi, thất thần.

Là một chiếc đệm ngồi hình con lợn hắn cùng Thẩm An đi trung tâm thương mại mua.

Sờ lên rất mềm. Lâm Hạc cho rằng nó là thứ không cần thiết, nhưng không đỡ nổi niềm yêu thích của Thẩm An, cuối cũng vẫn cho vào giỏ hàng mua.

Nhưng năng lực sống của Thẩm An dường như rất tệ, lại thích vứt đồ lung tung.

Cậu hay vứt chiếc đệm này trong góc phòng ngủ, Lâm Hạc giúp cậu nhặt về đặt lại trên ghế cậu hay ngồi.

Nhưng Thẩm An vẫn cứ hay quên mà vứt nó trở lại góc phòng, trên sàn nhà. Lâm Hạc cuối cùng nhịn không được nói cậu, bảo cậu lần sau không được vứt đồ lung tung nữa. Cuối cùng Thẩm An trả lời hắn, nói gái đệm ngồi ấy là do Lâm Hạc mua, cứ phải để trong góc phòng.

Góc tường ấy gọi là "Góc Lâm Hạc đau lòng."

Lúc Lâm Hạc tâm tình không tốt có thể ngồi ở đó.

"Không biết, anh ấy có lẽ nghĩ tôi muốn chia tay đi." Thẩm An thở dốc chen chúc trên tàu điện ngầm, cả người bị chèn đến sắp không thở ra hơi. Cậu kẹp tay gọi một cú điện thoại vượt biển cho Cố Tần Nhiên, tư thế không thoải mái, trong tàu điện ngầm tín hiệu không tốt, nói những chuyện khiến Thẩm An không vui.

Cố Tần Nhiên đầu bên kia dường như cười một tiếng: "Vậy cậu cuối cùng có muốn chia tay không?"

"Tôi không muốn chia tay! Tôi chỉ muốn cả hai bình tĩnh một chút, anh ấy là đồ ma quỷ yêu bổ não, mỗi hành động của tôi ở trong não anh ấy đều diễn thành phim, anh ấy chỉ nhìn thấy tôi lên xe người ta liền hoài nghi tôi với người ta có gì đo, sau đó bảo tôi từ chức." Thẩm An hít một hơi: "Cậu căn bản không biết bộ dáng tối hôm qua của anh ấy khủng bố thế nào đâu, lúc căng mặt đã khiến người ta cảm thấy cảm giác áp lực rồi, kết quả tối qua tôi vừa mới về nhà liền cười lạnh, sau đó trực tiếp phát hỏa, tôi mua nhiều rượu như thế định cuối tuần uống với anh ấy, tối qua anh ấy uống hết, một bình cũng không chừa."

"Tôi mà dám nhắc đến chuyện chia tay, tôi mà nhắc thì anh ấy sẽ trực tiếp cho rằng tôi với người kia có gì cho mà xem." Nhắc đến đây da đầu của Thẩm An tê rần: "Hơn nữa theo thói quen hằng ngày bọn tôi, tối qua không phải là tôi bị ép đến mở lời trước, anh ấy khẳng định đợi tôi về làm tôi một trận, sau đó tôi nhận sai, tiếp đó là từ chức."

"Đã thế thì cậu nghỉ đi, dù sao cậu cũng không thích công việc này lắm." Cố Tần Nhiên cũng không ít lần nghe Thẩm An ca thán về công việc hiện tại.

Không ngờ phản ứng của Thẩm An lại rất lớn: "Tôi làm sao mà phải từ chức chứ! Anh ấy nghi bóng nghi gió, tôi vì để bắt kịp tiến độ công việc ở đây, để có thể ở lại cũng đã bỏ ra rất nhiều, chỉ vì anh ấy nghi ngờ mà tôi phải nghỉ việc? Tôi từ chức rồi ai trả hóa đơn? Chúng tôi làm sao có thể sống ở đây nữa, anh ấy còn phải đi học nữa!"

"Cậu đổi công ty không được sao?"

"Công việc dễ tìm thế à! Tôi vì bắt kịp mọi người mà ngày nào cũng tăng ca, không dễ dàng gì mới thích ứng được, nói đổi là đổi, vậy nếu như tôi ở công ty mới cũng gặp phải chuyện như này, vậy tôi lại phải đổi à? Chuyện này căn bản không phải việc tôi nghỉ việc hay không, mà là anh ấy căn bản không tin tưởng tôi, đối với tôi không có chút tin tưởng nào."

Thẩm An nói đến đây vành mắt cũng nóng lên.

Nhưng cậu rất nhanh liền ngẩng mặt lên, ép cảm xúc xuống.

Cố Tần Nhiên dường như phát hiện ra biến hóa trong cảm xúc của Thẩm An, cậu ta trầm mặc một hồi mới nói: "Cậu không cảm thấy Lâm Hạc này cũng với những người phổ thông không giống nhau sao?"

Thẩm An không thể không đồng ý: "Đúng, anh ấy đặc biệt ưu tú, rất lợi hại."

Cố Tần Nhiên: "..." Sau mấy giây, Cố Tần Nhiên lại nói: "Tôi không phải ý đấy, tôi muốn nói tính cách cậu ta, cậu xem cậu còn có bạn bè, không có chuyện gì còn có thể nói chuyện, phàn nàn về cuộc sống, cậu ta cùng cậu sống lâu như vậy, có cùng người khác kết giao bạn bè qua chưa, toàn bộ cảm tình của hắn đều xoay quanh cậu."

Thẩm An cũng nói theo: "Đúng..., anh ấy không phàn nàn về cuộc sống, với tôi cũng chưa từng nói qua, cũng chưa từng nói qua với tôi anh ấy khổ như nào, hoặc là mấy chuyện phiền não với người khác."

"Người lại không phải robot, cậu ta cũng có tình cảm cảm xúc, với tính cách ấy của cậu ta có khi còn áp lực hơn cậu, nhưng chỉ giấu trong tim mà không nói, hơn nữa cậu ta đối với cậu dục vọng chiếm hữu rất lớn, tôi nhớ lúc Cao trung tôi với cậu chơi với nhau, cậu ta đối với tôi rất có địch ý, cậu nghĩ mà xem, cậu ta chỉ có cậu, mà cậu lại có nhiều bạn bè như thế, còn có người thân, người thân bạn bè trong cuộc sống của cậu ta đều là cậu đảm nhận, lúc cậu ta cảm thấy không công bằng khẳng định sẽ làm ra mấy hành động thu hút sự chú ý của cậu."

Cố Tần Nhiên nói: "Cậu ta có lẽ không có cảm giác an toàn, cậu cho cậu ta cảm giác an toàn là được."

Thẩm An thở ra một hơi: "Tôi đã đủ thuận theo anh ấy rồi, lúc tôi mới đi làm tiêu tiền không chế không nổi, sau đó liền đưa thẻ ngân hàng cho anh ấy, điện thoại của tôi anh ấy cũng có thể tùy tiện xem."

Cố Tần Nhiên cười: "Ôim Thẩm An của chúng ta sống khổ quá."

"Còn không phải sao."

"Thẩm An, kỳ thực từ đầu cậu đối với cậu ta đã đặc biệt rồi, lúc ấy nhà cậu phá sản, cậu đến tôi còn giấu, nhưng lại cùng cậu ta về nhà, mùa hè muốn đến nhà tôi ngồi điều hòa, không có người ta phê chuẩn liền không dám." Cố Tần Nhiên nhớ đến những hồi ức cũ.

Thẩm An theo dòng người xuống xe, cũng cười theo: "Còn không phải sao, lúc ấy tôi bị anh ấy quản đến hãi."

Cố Tần Nhiên cuối cùng nói: "Được rồi, nói chuyện tử tế cùng nhau đi, năm ấy Lâm Hạc báo cáo nguyện vọng đến tận bây giờ đều là tài liệu giáo dục ở trường Nhất Trung chúng ta ấy, nếu như cảm tình của các cậu cuối cùng cũng tan, vậy sẽ là ví dụ kinh điển trong tài liệu giáo dục kia rồi!"