Thiêu Thân

Chương 67: 67: Xin Em Đừng Nói




"Xin lỗi? Em có lỗi gì à." Lâm Hạc chầm chầm ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi lên trên mặt Thẩm An.

Thẩm An lúc này mới nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng buốt giá của Lâm Hạc, đột nhiên có chút bị dọa sợ, hơn nữa bất kể lúc nào Thẩm An cũng dễ dàng bị bộ dáng tức giận của Lâm Hạc dọa cho sợ. 

Bàn tay đề trên đầu gối của Lâm Hạc cũng không tự nhiên mà thu lại, cũng tự biết mình không có lý mà mềm giọng, có chút cẩn thận: "Làm sao thế, đợi lâu quá, tức thành bộ dáng này, em cũng đâu có muốn, ai mà biết trời mưa to thế, lại trùng hợp điện thoại hết pin, điện thoại của em gọi cho anh xong liền sập nguồn luôn."

Cậu ngước mắt nhìn hắn, nói những lời này thậm chí còn có chút tủi thân, cậu vốn dĩ cuối tuần bị gọi đi làm thêm, lại thêm trời mưa to, bị hành hạ đến tận bây giờ mới về đến nhà, bản thân cũng không vui vẻ gì. 

Nhưng Lâm Hạc hiện tại trông có vẻ như so với cậu càng không vui hơn, cậu liền không dám không vui nữa.

Nụ cười miễn cưỡng treo trên gương mặt Thẩm An, nhưng Lâm Hạc không trúng chiêu này.

Hắn lúc này biểu hiện ra tính công kích rất mạnh, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí có chút trào phúng: "Còn nói dối, em cho rằng anh chưa nhìn thấy à? Dỗ anh như dỗ đứa ngu sao?"

Hắn không chút lưu tình nói thấu Thẩm An.

Thẩm An lặng người, vẫn chưa phản ứng kịp: "Cái gì? Anh nhìn thấy gì cơ?"

"Anh nhìn thấy cái gì bản thân em tự rõ!" Lâm hạc không khỏi nâng cao ngữ khí, vành mắt đỏ au.

Thẩm An chớp mắt, sau đó có vẻ không tin nổi mà nhìn Lâm hạc: "Có ý gì? Anh đến công ty nhìn thấy em lên xe người khác?"

Lâm Hạc không nói gì.

Tâm tình Thẩm An có chút kích động: "Anh đi đến rồi, nhìn thấy em còn không gọi em lại, lại đợi đến tối muộn như vậy để phát tiết?" 

"Gọi em lại? Anh ta bắt em lên xe sao, không phải tự bản thân em muốn lên con xe đó sao?"

"Em tự bản thân muốn lên con xe đó! Em lẽ nào không muốn về nhà sớm sao, em đợi anh lâu như thế anh không đến!"

"Nhưng em biết rõ anh nhìn thấy cuộc gọi nhất định sẽ đến tìm em, vậy tại sao em không đợi anh! Em biết rõ người đó ôm tâm tình gì với mình còn lên xe anh ta, đến tận gần 12 giờ mới quay lại..." Lâm Hạc nói đến đây, lồng ngực cực liệt phập phồng, hắn nói không nổi những lời tiếp theo.

Hắn cuối cùng nhắm mắt lại, giống như cưỡng ép bản thân không chế tâm tình của mình: "Anh cho em cơ hội, từ chức ở công ty đó đi."

"Em đến 12 giờ mới về, cho nên?" Cả người Thẩm An phát lạnh, ngữ khí của cậu có chút không vững: "Anh đang hoài nghi em điều gì?"

Cậu lúc này bị lời nghi hoặc của Lâm Hạc làm cho triệt để phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng.

Cậu nhịn không nổi động thủ kéo lấy áo Lâm Hạc: "Nói đi chứ! Anh đang hoài nghi em cái gì? Lâm Hạc, anh nói những lời này có ý gì! Anh con mẹ nói từ đầu tới cuối đã từng tin tưởng qua em chưa?"

"Những việc em làm đáng để anh tin em không?" Lâm Hạc bắt lấy cổ tay Thẩm An, hai người vành mắt đỏ hoe đối diện như muốn giằng xé lấy nhau.

"Em làm cái gì? Em đã làm ái gì có lỗi với anh chưa? Anh có bệnh phải không? Bây giờ ở đây đợi em, thì làm sao, bảo em chứng minh kiểu gì, bảo em cởi hết quần áo cho anh kiểm trao sao?" Thẩm An rụt tay bắt đầu cởi bỏ quần áo trên cơ thể mình, cậu khống chế không nổi lồng ngực phập phồng, vành mắt đỏ hoe rơi nước mắt.

Lâm Hạc đưa tay ngăn cậu lại, giọt nước mắt to nóng rơi lên mu bàn tay hắn, Lâm Hạc cảm giác như bị bỏng, hắn mím môi, rất kiên định lặp lại một lần: "Anh nói rồi, em từ chức, anh sẽ coi như chưa có gì phát sinh."

Thẩm An đối diện với anh mắt của Lâm Hạc, đột nhiên ý thức được, cậu với Lâm Hạc nói không thông, hắn chỉ nghe bản thân mà thôi, tin những gì bản thân cho là đúng.

Cho dù Thẩm An luôn cho rằng bản thân từ trước đến nay đã đủ nghe lời Lâm Hạc, nhưng Lâm Hạc lại rất giỏi đẩy xa giới hạn.

Công việc này của Thẩm An là do cậu sau khi tót nghiệp tự nộp CV, sau khi được chọ lại tiếp tục qua mấy vòng phỏng vấn mới được nhậm chức, điều này đối với Thẩm An mà nói không chỉ dừng lại là một phần công việc, đây là thứ đầu tiên Thẩm An độc lập hoàn thành sau khi ở chung với Lâm Hạc.

Không dễ dàng gì.

Là chứng minh Thẩm An không ỷ lại vào Lâm Hạc.

Thẩm An vô thức lẩm bẩm: "Em chịu hết nổi anh rồi...em chịu hết nổi anh rồi..." Nhiều năm nay, những ký ức bị Lâm Hạc bác bỏ, giáo huấn, khống chế cuồn cuộn trồi lên.

"Anh nói cái gì thì là cái đó! Anh vĩnh viễn chỉ nghe bản thân mà thôi, không thể nghe em dù chỉ một lần, anh vĩnh viễn luôn đúng? Mỗi lẫn! Mỗi lần cãi nhau đều là em cúi đầu trước, anh căng mắt dọa em, anh giận rồi lại phải dỗ ba dỗ bốn, anh có từng dỗ em như thế chưa? Vĩnh viễn đều là em sai?"

"Quyết định anh làm em đều không thể can dự, nhưng quyết định của em việc gì cũng phải thông qua phán quyết của anh, em phải đi theo mỗi một bước kế hoạch của anh sao? Chỉ vì nỗi hiềm nghi vớ vẩn của anh, mà muốn em từ chức! Rõ ràng em hôm nay mới biết ý tứ của anh ta với mình, em chỉ muốn về nhà sớm một chút, em có lỗi gì cơ chứ?"

"Anh từ đầu đến cuối, anh đều chưa từng cho em một chút tin tưởng nào, bởi vì trong lòng anh, anh cũng giống như người khác, cảm thấy em là đồ ngu dốt không có não!"

"Chỉ cần cho em tốt một chút, em liền ai cũng theo." Thẩm An không khóc nữa, nhưng vệt nước trên mặt vẫn chưa khô, cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Hạc, ngữ khí có thể nói là bình tĩnh, cậu hỏi Lâm Hạc: "Anh cảm thấy em rất rẻ tiền sao?"

Lâm Hạc đối diện với đôi mắt vẫn trong trẻo của Thẩm An, cổ họng như có cái gì đó chặn lại, hắn rất muốn phản bác lắc đầu nói, không phải, không phải như thế, Thẩm An rất trân quý...

"Anh khiến em cảm thấy em rất rẻ tiền." Thẩm An chầm chậm kéo dãn khoảng cách giữa cậu với Lâm Hạc: "Anh từ trước tới nay đều không cho rằng em kiên định lựa chọn anh, cho dù năm ấy em không cùng cô ra nước ngoài, chỉ có việc sụt 60 điểm thi Đại học với việc chọn trường của anh là hy sinh, mà bởi vì em không hiểu chuyện, em không biết suy nghĩ mà lựa chọn theo bản năng, em từ bỏ một cuộc sống kia, đều không được tính là hy sinh."   

Bên ngoài cửa sổ mưa xối xả, tiếng sấm bập bùng nơi biên trời, không khí  ẩm ướt trộn lẫn với hơi rượu bí bách không tan.

Hai người lúc này trông có vẻ rất bình tĩnh, không có tức giận đỏ mắt trắng mặt mà gào théo, mất đi lý trí.

Nhưng không khí lại khiến người ta áp lực hơn lúc trước, vì một lý do nhỏ cãi nhau, song phương đều phát tiết ra điều bản thân tủi thân sau đó rất nhanh liền làm lành, đều là sấm to mưa nhỏ.

Mà không giống như hiện tại, một người tinh thần không ổn, bị cồn làm tê liệt đại não không thể suy nghĩ, chìm đắm trong hoài nghi của bản thân, người còn lại dùng một kiểu tuyệt vọng bình tĩnh tiến hành trách móc.

Thẩm An chớp mắt, cậu dùng ánh mắt bi thương nhìn Lâm Hạc. Ánh mắt ấy khiến Lâm Hạc có trực giác chẳng lành.

Thẩm An nói: "Có lẽ chúng ta cần..."

Lâm Hạc lúc này nâng tay chặn lấy miệng Thẩm An, giọng hắn hơi run, hắn nói: "Đừng như vậy, An An, chúng ta không cần."

Hắn dường như rất sợ Thẩm An nói ra lời tiếp theo.