Hoạt động kể truyện đêm khuya bị hủy bỏ, Thẩm An bực bội không vui mất hai ngày.
Rất không vui mà nằm trên giường ôm lấy chiếc điện thoại Lâm Hạc mua cho cậu mà gửi tin nhắn, nói Đặng Dung rất phiền phức.
Lâm Hạc vốn dĩ là người kiệm lời, kể từ khi Đặng Dung nói câu đó, ký túc xá tắt đèn không còn ai nói chuyện nữa, Thẩm An chuyển thành gửi tin nhắn bla bla một tràng dài, Lâm Hạc như một giáo viên phê bình cuộc sống thỉnh thoảng trả lời một hai chữ.
Mà Đặng Dung tối đó sau khi nói hai người bọn họ không được phát ra tiếng, cũng trằn trọc rất lâu không ngủ được.
Sau đó không thể không cầm điện thoại lên, làm mới bảng tin, phát hiện trên tường trang trường học vậy mà có ảnh của Thẩm An, là do câu lạc bộ phát ảnh tuyên truyền.
Một thân ăn mặc của Thẩm An tông vào mắt của Đặng Dung.
Đặng Dung có chút bực bội cau mày, có cần phải thế không, đàn ông đàn ang, còn mặc váy, lộ ra nửa bắp chân vừa trắng vừa thon, còn xịt thơm thế, ra cái thể thống gì?
Cậu ta chắc chắn là để câu dẫn Lâm Hạc đây mà.
Ngón tay Đặng Dung nhanh chóng lướt xuống, không ngờ lướt quá nhanh, thành ra bấm vào nút thích.
Đặng Dung vội vã lướt quay lại, hủy lượt thích đi.
Sau đó Đặng Dung cảm nhận rõ ràng Thẩm An đối với cậu ta không ưa, Thẩm An vốn dĩ không phải người giỏi che dấu cảm xúc.
Thậm chí cậu còn ấu trĩ đến mức khiến Đặng Dung muốn giơ ngón tay giữa.
Cậu vậy mà ngày thứ hai quay về ký túc xá mua một túi cà chua, sau khi rửa để lên bàn mỗi người một quả, chỉ có Đặng Dung là không có!
Thẩm An tại nửa học kỳ sau nhận được điện thoại của Thẩm Kỳ.
Âm thanh của Thẩm Kỳ từ điện thoại truyền ra, vẫn lạnh băng như trước.
Cô hỏi cuộc sống đại học của Thẩm An ra sao.
Thẩm An lười nhác nằm trên giường: "Cũng tốt lắm ạ."
Thẩm Kỳ tiếp tục nói: "Tiền cô cho ai đứa trong thẻ đủ để hai đứa học đại học, đừng nghĩ ngợi linh tinh, hai đứa học hành hưởng thụ cuộc sống đại học là được."
Nói đến đây, Thẩm An có chút bất đắc dĩ: "Con cũng nói thế rồi, nhưng Lâm Hạc vẫn kiên định ra ngoài làm thêm, con vừa nói để anh ấy tiêu tiền của cô, anh ấy lập tức xụ mặt, dọa người lắm."
Thẩm Kỳ sớm đã đoán được, miệng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Bản lĩnh không lớn, tính khí không nhỏ."
Thẩm An nhịn không được cãi lại: "CÒn không phải vì cô chọc anh ấy sao?"
Thẩm An nghe thấy cậu không "một giọt máu đào hơn ao nước lã", hận sắt không rèn lên thép: "Cô chọc cậu ta? Cô lúc ấy nói có câu nào sai sao? Cậu ta vừa xụ mặt con liền sợ, bản thân con không có tí tính toán, có chút bản lĩnh não, cái gì cũng nghe theo người ta."
Thẩm An bị cô của mình mắng không cãi được, cảm thấy trong tim Thẩm Kỳ mình kệ cho Lâm Hạc nắn b óp, cảm thấy không cam tâm nhưng lại nói không ra một câu có tính thuyết phục.
Hình thức sống chung giữa cậu và Lâm Hạc không phải một sớm một chiều nuôi thành, thói quen lâu như vậy cậu làm sao có thể nhẹ nhàng muốn đổi là đổi.
Huống chi Lâm Hạc lại là người cực kỳ có chính kiến, chỉ có chuyện Thẩm An nghe hắn, làm gì có đạo lý Lâm Hạc nghe lười cậu.
Lúc kết thúc cuộc gọi với Thẩm Kỳ, Thẩm An hơi bực bội.
Bởi vì cậu hậu tri hậu giác nhớ ra, cuộc sống của Lâm Hạc có vẻ như chẳng khác hồi cấp ba là mấy, có khóa học thì học, không có khóa học thì đi làm thêm.
Cuộc sống của hắn rất đơn giản, do tổ hợp đi học, làm thêm và Thẩm An tổ hợp thành.
Chỉ có cuộc sống của Thẩm An trở nên khác biệt, cậu càng có nhiều tự do hơn, không bị Lâm Hạc ấn đầu học nữa, còn có thể tham gia mấy hoạt động đoàn thể, không có việc gì còn có thể tụ tập với người khác.
Cậu cũng không muốn Lâm Hạc vất vả như thế, cũng không phải chưa từng thử thuyết phục Lâm Hạc tiêu tiền của cô, nhưng Lâm Hạc ngoài mặt vân đạm phong khinh, ben trong cốt tủy lại rất kiêu ngạo, hắn không quản Thẩm An tiêu tiền của cô, nhưng bản thân sẽ không chủ động tiêu tiền của Thẩm Kỳ.
Hắn trừ việc lên lớp, thời gian còn lại cũng an bài kín mít, giống như đã quen với phương thức sống như vậy, càng cảm thấy như nếu thảnh thơi một chút, thở được một hơi là không có cảm giác an toàn.
Nhưng việc hắn không tiêu tiên của Thẩm Kỳ lại bị chuyện hai người chuyển trọ phá vỡ.
Thời gian đến cuối tuần.
Lúc ấy Thẩm An còn đang chuẩn bị kiểm tra cuối kỳ, cậu mỗi lúc đến đợt kiểm tra đều có chút căng thẳng thần kinh, cũng theo thói quen muốn dựa dẫm vào Lâm Hạc.
Nhưng lúc này, Lâm Hạc không còn học cùng một chuyên ngành với cậu nữa, cuối cùng vẫn bị Thẩm An ư ư hử hử quấn lấy không còn cách nào, chỉ đành cầm lấy sách của Thẩm An lên xem, sau đó giảng cho Thẩm An.
Đặng Dung lúc này nhìn thấy Lâm Hạc một người học y, trên mặt bàn còn có mấy sách cuốn về tài chính, có chút không tin được, cuối cùng cảm thấy Thẩm An đúng hết thuốc chữa rồi, còn Lâm Hạc thì nhìn vẻ ngoài có vẻ là người lạnh lùng cứng nhắc vậy mà lại chiều theo tính khí của Thẩm An.
Vì vậy lúc Đặng Dung gặp phải Thẩm An trong nhà tắm ngâm quần áo thay ra của mình và Lâm Hạc trong chậu có chút nhịn không nổi mở miệng công kích: "Cậu lớn tướng thế rồi, quần áo cũng không biết tự giặt lấy?"
Thẩm An nghe thấy câu này làm sao mà vui cho được? Cậu trực tiếp cong người nhấc chậu quần áo lên, đặt mạnh lên bệ rửa tay: "Ai nói tôi không giặt được? Cậu làm gì lúc nào cũng nhìn chằm chặp tôi thế! Liên quan gì đến cậu?"
Phòng tắm không gian vốn không lớn, Thẩm An lại nhịn không được cao giọng, âm thanh như pháp nổ bên tai Đặng Dung, động tác cậu cũng không nhẹ nhàng gì, đặt chậu mạnh đến mức nước văng cả ra ngoài, văng cả lên người Đặng Dung.
Đặng Dung vốn dĩ đã đủ phiền rồi, lại còn bị Thẩm An làm ồn, quần áo cũng ướt, nhịn không được phát hỏa, đưa tay đẩy Thẩm An một cái: "Cậu không thể cẩn thận chút sao?"
Lúc ấy cậu ta không cảm thấy mình dùng nhiều sức, nhưng Thẩm An thế mà rất dễ bị đẩy ra, lùi vài bước, người đụng vào cái giá sau lưng, cái chậu giặt ở trên bệ rửa tay cũng lung lay rơi xuống.
Người Thẩm An ướt hơn nửa, tức đến đỏ cả mắt, cậu trừng Đặng Dung, có chút thở hổn hển: "Hiếp người quá đáng!"
Phòng tắm loạn cào cào, nước không chỉ làm ướt quần áo Thẩm An, quần Đặng Dung cũng ướt không ít, cậu ta nhìn dáng vẻ tức đỏ cả người của Thẩm An, nhất thời không biết làm sao, còn nghĩ Thẩm An giây sau sẽ khóc.
Làm gì mà kêu hiếp người quá đáng, sờ tí là muốn ngã, nhìn có vẻ như chuẩn bị khóc đến nơi rồi...
Đặng Dung tê cả da đầu, miệng lắp bắp, nói cũng không liền mạch: "Ai bắt nạt cậu cơ chứ, tự bản thân...bản thân câu đứng không vững...còn trách ai..."
Thẩm An vừa nghe thấy cậu ta còn nói mình, triệt để bốc hỏa.
Vu Cảnh bước vào phòng nghe thấy âm thanh trong phòng tắm sợ đến mất hồn, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thẩm An cùng Đặng Dung cuốn thành một nùi đánh nhau.
Cậu ta vội vả kéo hai người ra, Thẩm An còn không muốn dừng tay, Đặng Dung ngược lại nhìn thấy Vu Cảnh tới như tìm thấy cành cây cứu mạng, có chút cố ký trốn sau lưng Vu Cảnh, mồm vẫn nói: "Cậu mau lôi cậu ta đi..."
Sự tình mới phát sinh được 10 phút, trên mặt Đặng Dung vẫn còn vết, trên người Thẩm An ngược lại chẳng mấy hề hấn, trên cánh tay xước chút da, cũng không phải là do Đặng Dung đánh, mà do bản thân động thủ không để ý bị đụng vào.
Hai người một thì mặt đỏ như gà chọi trừng người còn lại, một thì sắc mặt quỷ dị đứng bên kia.
Lâm Hạc trên đường làm thêm trở về nhận được tin nhắn, lúc nhìn thấy còn có chút không tin được, Thẩm An đánh nhau với Đặng Dung.
Lúc Lâm Hạc trở về trước tiên gọi Thẩm An ra ngoài, hai người bên ngoài cửa túc xá không biết nói những gì, lúc Thẩm An quay lại biểu tình so với lúc đánh nhau với Đặng Dung còn tủi thân hơn, lúc đánh nhau với Đặng Dung còn chưa khóc, nói chuyện xong với Lâm Hạc trở lại liền mặt hai hàng lệ.
Lâm Hạc lúc này vẫn còn đứng ngoài cửa, nói với Đặng Dung: "Ra đây nói chuyện chút."
Vu Cảnh nhìn sắc mặt Lâm Hạc, nhịn không nổi nuốt một ngụm nước bọt, khuyên: "Ay, mọi người đều là bạn cùng phòng mà...một tí việc..."
Đặng Dung một tí cũng không sợ, cậu ta đứng thẳng dậy, đi ra bên ngoài.
Làm sao chứ, cũng có phải do mình làm cậu ta khóc đâu, không phải do cậu ta tự mình giáo huấn bạn trai nhỏ đến khóc à, giờ còn tìm mình, cậu ta có muốn động thủ với Thẩm An đâu, cậu ta chỉ muốn kéo Thẩm An ra khỏi người mà thôi.
Nhưng nói thì là thế, nhưng đứng cùng Lâm Hạc 10 phút cũng đủ cảm thấy áp lực.
Hai người đều là kiểu người bình thường chẳng mấy biểu lộ cảm xúc, nhưng Đặng Dung chủ yếu là hướng nội, Lâm Hạc thì thực sự là do lạnh lùng.
Lâm Hạc nhấc mí mắt, đối diện với ánh mắt của Đặng Dung: "Cậu phát hiện ra rồi, phải không?"
Đặng Dung ngơ cả người, sau đó gật đầu không phủ nhận.
Cậu ta không biết Thẩm An miêu tả tranh chấp trong phòng tắm với Lâm Hạc như thế nào, nhưng Lâm Hạc có vẻ không thực sự muốn tìm cậu ta tính sổ, thay bạn trai nhỏ của mình xả bực.
Chẳng lẽ Thẩm An không thêm mắm dặm muối cáo trạng sao?
Lâm Hạc sau khi cậu ta gật đầu cũng giữ yên lặng, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại như quyết định xong gì đó.
Hắn nói: "Tôi biết rồi, bọn tôi kỳ sau không ở lại nữa, kỳ này cũng không còn mấy ngày, hy vọng cậu nhịn một chút."
Đặng Dung cau mày, sau đó nói: "Tôi không có ý phân biệt đối xử các cậu..., các cậu cũng không cần phải thế, chỉ cần ở ký túc để ý một chút là được..." Cậu ta nói câu này phải dừng mấy nhịp, tựa hồ có chút ngại ngùng, gioóng như cậu ta muốn đuổi bọn họ đi vậy: "Kỳ thực cũng không có phiền hà gì, mọi người đều là bạn..." Cậu ta mang ra lời giảng hòa của Vu Cảnh.
Không ngờ Lâm Hạc nghe xong mấy lời này liền nhìn cậu ta một cái, hắn nói: "Cũng không hoàn toàn phải vì không muốn phiền đến các cậu, mà là..."
Lâm Hạc không nói nốt, nhưng Đặng Dung có thể hiểu ý của hắn.
Hắn là đang cảm thấy cậu ta và Vu Cảnh đang làm phiền đến thế giới hai người bọn họ!!
Ngụm khí này Đặng Dung thở không ra cũng nuốt không trôi, đương lúc quay người muốn trở lại phòng thì bị Lâm Hạc gọi lại.
Đặng Dung dừng bước, sau đó nghe thấy Lâm Hạc nói: "Em ấy không phải không biết giặt quần áo, chỉ là em ấy bình thường lúc không vui mới giặt."
Đặng Dung thuận theo cánh cửa nửa mở của phòng ký túc, nhìn vào phòng vệ sinh, Thẩm An thế mà ở bên chậu vò quần áo, nước mắt trên mặt rơi vào trong chậu.
Lâm Hạc cuối cùng nói: "Tôi cũng không thích em ấy buồn, vì vậy có vấn đề, cậu có thể trực tiếp tìm tôi."