Không được, cứ chạy thế này cũng chẳng phải cách tốt nhất để thoát thân.
"Hợp lực giết nó đi" Giọng nói mang lẫn tiếng thở dốc của Đông Ân vang lên.
Họ có khiên
Họ có kiếm
Họ mặc giáp
Vậy tội gì lại phải lẩn trốn khổ sở.
Đông Ân ngừng chạy, quay lại trừng con vật to lớn khủng khiếp đằng sau, mím môi, cầm chặt thanh kiếm...
Phi..!
Xoẹt..!
GRÀO...!!!!!
Hai người còn lại thấy một màn này mà dại ra...
Ý Viên:"..." Hắn thế mà dám lấy kiếm chọc mù một bên mắt của quái thú!?
Vũ Sâm:"..." Lão đại, làm vậy ổn sao trời...
Một con mắt bị đâm khiến quái thú gào thét ra lửa. Nó đau đớn vung vẩy đầu, lửa từ miệng phun ra khắp nơi. Nhưng lạ là toà lâu đài không vì thế mà bị phá huỷ tan hoang, chỉ bén lửa ở một số chỗ mà thôi.
Lửa nóng tới mình thì ba người lấy khiên chắn, Vũ Sâm lợi dụng thời cơ đó, nâng kiếm...
Xoẹt..!
Con mắt còn lại đã bị huỷ hoàn toàn.
GRÀO..!!!!
Mất đi thị lực, con quái thú lại càng gào thét dữ dội hơn, lửa phun ra lại càng nhiều.
Ý Viên:"..." Gào cái con khỉ, phiền chết!
Và cuối cùng
Quái vật tội nghiệp bị đánh bại
Người ra tay là người cuối cùng còn cầm thanh kiếm, Ý Viên
Một phát trí mạng
------------------------
Ở một ảo cảnh khác
"Tần Liệt! Anh, anh không sao chứ?!" Khiếu Giai hốt hoảng, giọng run run hỏi người đàn ông trước mặt.
Tần Liệt cố gắng ép chặt miệng vết thương đang không ngừng chảy máu kia, nghiến răng lắc đầu "Không sao, chúng ta đi"
"Nhưng anh..." Vành mắt cô cơ hồ đỏ lên.
"Chỉ cần anh còn sống, em nhất định sẽ không sao" Hắn lên tiếng trấn an Khiếu Giai, hắn không muốn để cô trông thấy bộ dạng chật vật của mình.
Nếu có mẹ đẻ Ý Viên ở đây, hẳn sẽ rất "cảm động".
Nói thật, hắn cũng hơi coi thường bẫy rập nơi này. Vừa nãy vì đỡ một cơ quan cho Khiếu Giai, kết quả bị bắn trúng, may là ở vai, nếu không...
Phong Liêm nóng nảy hất hòn đá nhỏ bên cạnh "Mẹ kiếp, rốt cuộc đây là cái nơi khỉ gió gì chứ! Cứ tiếp tục như vậy thì đến khi nào mới rời được đây??" Họ còn không biết đây là đâu, cảnh vật cứ thay đổi mỗi khi họ qua chướng ngại, dồn dập đến nỗi khiến họ trở tay không kịp.
Hẳn là có liên quan đến trận đồ máu quái dị kia đi!
"Tôi nghĩ đi ra cũng phải mất một thời gian. Xem ra còn bị kẹt trong này dài dài." Liễm Ảnh nhếch miệng, tay cầm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trong không gian mờ ảo trông thật quỷ dị.
Cơ quan trong này vô cùng nguy hiểm sơ sảy một phát là mất mạng như chơi.
Bỗng một luồng sáng chói mắt tràn tới mang họ đến một nơi khác...
--------------------------
Ý Viên:"..." Đệch.
Đông Ân:"..."
Vũ Sâm:"..." Ớ!
Tần Liệt:"..."
Khiếu Giai:"..."Oimeoi...
Phong Liêm:"..." Ơ.
Liễm Ảnh:"..."
Đấu mắt 15s...
Giây thứ 16
Ý Viên:"Hai người, chúng ta đi"
Đông Ân:"Ừ"
Khiếu Giai:"Khoa...Khoan đã Giang Ngải Mễ! Cô, cô đừng đi, Tần Liệt... anh ấy bị thương"
Ý Viên quay đầu nhìn đám người Tần Liệt, cười châm chọc "Liên quan?"
"Tôi..." Khiếu Giai rối rắm nhìn Ý Viên, cô ấy thực sự đã thay đổi rất nhiều, cả con người lẫn trái tim.
Ý Viên lấy tư cách một người mẹ đẻ chính hiệu, tốt bụng khuyên một câu:"Mới có vài ảo cảnh mà đã thảm thế kia, vị diện sau các người sẽ thành cái dạng gì nhỉ? Nhắc nhở chân thành, có 8 ảo cảnh, các người vượt qua bao nhiêu thì tôi không biết. Nhưng giữ mạng của mình cho tốt" Thôi được rồi, là ba câu. Hai câu coi như khuyến mãi.
Bầu không khí bây giờ thực sự có hơi khó xử...