"Ưm...Chết tiệt! Đau bỏ mợ đi được!" Ý Viên nặng nề mở mắt, đập vào mắt cô là một mảnh tối om, tối đến nỗi không thể thấy được mười đầu ngón tay. Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy không phải là chuyên tâm mình đang ở đâu, mà là mải xoa cái hông đau nhức.
Không gãy xương đã là may lắm rồi.
Cô cũng không ngu đến nỗi không biết cái lỗ mình vừa nhảy sâu tới đâu.
"Đông Ân! Vũ Sâm! Các anh có ở đây không?! Mẹ kiếp! Tối thế này bố nhìn bằng niềm tin à!" Cô vừa gọi vừa mò mẫm xung quanh, lại ức chế quát hai câu.
Bỗng, không gian như biến đổi, cảnh vật không còn chìm vào bóng tối mà bị những lớp sương mù dày đặc che phủ cùng với ánh sáng mờ mờ.
Có ánh sáng, nhưng chúng như màu mây âm u, lại cộng với đám sương mù rốt cuộc cũng chẳng nhận ra khung cảnh xung quanh.
Tóm lại ngoài sương ra thì cũng chẳng thấy gì.
Thật giống với cảnh tượng trong những giấc mơ hay lúc đi vào tiềm thức vậy.
Ý Viên thấy một màn này cũng không ngạc nhiên gì, chống tay đứng dậy rồi cứ thế đi thẳng giữa đám sương.
Làm ơn đi, đây chẳng qua chỉ là ảo cảnh của ngũ hành bát quái thôi.
Việc quan trọng bây giờ là phải đi tìm hai tên thiểu năng kia cái đã.
Đang đi cẩn thận từng bước thì đột nhiên, một bàn tay to lớn khẽ chụp lấy vai cô làm Ý Viên giật nảy mình. Hai tay cô rất nhanh nắm lấy cánh tay ấy, định dùng chiêu ippon vật ngã gã đó xuống rồi bất thình lình lại nghe thấy giọng nói máy móc quen thuộc:
- Giang Ngải Mễ, là tôi.
Động tác của cô vội ngừng lại, cô quay đầu nhìn tên đàn ông đằng sau:"Anh suýt doạ chết tôi rồi đấy!"
Đông Ân không nói mà chỉ nhìn cô, xác định cô không sao rồi mới thở nhẹ một hơi khó phát hiện.
Quả nhiên Vũ Sâm cũng theo đằng sau, thấy cô thì nhanh chóng nói:"Hoá ra là cô ở đây, vừa nãy chúng tôi tìm mãi nhưng không thấy cô đâu, tưởng cô đi lạc rồi."
Đông Ân liếc xung quanh một chút, nghi hoặc:"Đây là đâu?"
Ý Viên nhún vai:"Là ảo cảnh do ngũ hành bát quái tạo ra. Mỗi ảo cảnh đều mang cạm bẫy chết người. Tuy là ảo, nhưng những rủi ro nó đem đến là thật. Anh có thể bị thương, thậm chí là chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đấy."
Vậy nên, vạn nhất phải cẩn thận, nguy hiểm có thể rình rập ở bất cứ đâu.
Chậc, đúng là trò chơi sinh tử có khác.
Vũ Sâm nghe thấy thì gật gật đầu, ra chiều đã hiểu nhưng lại rất nhanh hỏi một câu:"Vậy làm sao chúng ta ra khỏi chỗ này được?"
"Có hai chỗ dẫn đến lối ra, nếu tìm thì phải trải qua 8 ải, mỗi một ải lại phải qua biết bao nhiêu bẫy rập. Giờ cái anh nên quan tâm là mạng, đừng chỉ biết ra không thôi. Chết thì tôi cũng chẳng để ý đến đâu." Ý Viên vừa đi vừa kiên nhẫn giải thích, cũng không quên dò xét xung quanh.
Bẫy rập? Haha, khoảng thời gian hắn nhận huấn luyện từ lão đại đã phải trải qua không ít thử thách khó khăn, mấy cái thứ bẫy gì đó cũng chẳng là gì với hắn cả. Vũ Sâm trong lòng thầm nhộn nhạo.
"Nhưng cũng đừng nên coi thường người cổ đại, mấy cạm bẫy này so với những thử thách các anh từng trải qua khó khăn hơn rất nhiều. Nhất là ảo cảnh có thể biến thiên mọi lúc, có cái các anh không thể tưởng tượng được đâu."
Vũ Sâm:"..." Thôi được rồi, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Ba người đi được một đoạn thì đâu đó bỗng phát ra tiếng 'lịch kịch' liên hồi, nghe đến rợn tóc gáy.
Bước chân ngừng lại, cả ba nhìn ngó xung quanh rồi lại quay qua liếc nhau...
Cái gì thế nhỉ?
Vù, vù, vù.......
Hàng loạt chông nhọn bất thình lình phóng ra với tốc độ nhanh, nhắm đúng chỗ họ đang đứng. Ba người đồng loạt tản ra ba hướng để tránh, động tác mau lẹ không chút hoảng loạn.
"Oh shit! Cái khỉ gì thế!" Tránh được một chông, Vũ Sâm nghiến răng nhìn chằm chằm vào đám sương mù dày đặc.
"Cố tránh đi, nói ít thôi!" Ý Viên nhanh nhẹn lắc người qua một bên, quát.
Chông sắt không phải xông ra từ phía trước thì cũng là lao ra từ phía sau, hết cái này rồi lại cái kia. Hiện giờ chỉ có tránh.
"Tập trung lại, đừng để lạc." Giọng Đông Ân từ gần đó cất lên.
Ý Viên dứt khoát tránh được cái này nhưng lại tiếp tục phải né cái kia, căn bản không thể đến chỗ Đông Ân được.
Ý Viên:"Cứ tập trung đối phó mấy cái thứ của nợ này trước hãng!" Ôi đệt! Lại nữa! Mẹ kiếp, đằng sau cũng có! Oái! Hết hồn! Oa, lại cái nữa........................
4 phút sau...
Chạy
Chạy
Chạy
CHẠY!!!!!!
Trong một căn hầm với ánh sáng lập loè của những cây đuốc được gắn xung quanh, ba thân ảnh đang thi nhau chạy trối chết. Đằng sau họ là một quả cầu đá khổng lồ với kích thước vừa đủ nhét vào căn hầm đang lăn lông lốc về phía họ.
Không thể tránh.
Không thể chạy ra đằng sau.
Không thể ngừng.
Chỉ có chạy.
"ĐẬU XANH RAU MUỐNG! Còn phải chạy như này đến bao giờ?!!!" Vũ Sâm chạy đến vắt giò lên cổ, thở hồng hộc thét.
Ý Viên:"..." Giữ sức đi cha nội.
Vừa nãy khung cảnh đột nhiên biến đổi, kết quả là họ ở đây. Vừa nghỉ ngơi chưa được 10 giây thì...
MỤ NỘI NÓ CÁI QUẢ CẦU!