Thiêu Tâm

Chương 37




Hôm ấy khi Khương Minh Viễn tới tìm Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu đã đứng ngoài cửa nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của cả hai.

Cậu thề rằng cậu không bao giờ có ý định nghe lén, nhưng giọng nói của Khương Minh Viễn quá mức kích động, xuyên qua cả cánh cửa đóng chặt.

Ở ngoài cửa, cậu nghe thấy Khương Minh Viễn thừa nhận rằng y đã thay đổi danh sách, và cậu cũng nghe Khương Minh Viễn cầu xin Phó Nam Ngạn đừng truy cứu chuyện này nữa. Y nói nhóm nghiên cứu thay thế nhóm Phó Nam Ngạn là con trai của một trong những giáo viên hướng dẫn y, y cần phải trả nợ nhân tình.

Trì Chiếu nghe vậy thì sửng sốt, nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Không thể có chuyện không tiếp tục điều tra, Trì Chiếu hiểu rất rõ tính cách của giáo sư Phó. Anh là một người công bằng, tuyệt đối sẽ không vì một người nào đó mà bao che, hủy hoại công sức của cả tổ dự án.

Nghe đến đây Trì Chiếu còn bình tĩnh cười nghe tiếp, là cười chế giễu Khương Minh Viễn. Nghe được y thừa nhận, điều đầu tiên cậu làm là thở phào nhẹ nhõm, nếu như Khương Minh Viễn thừa nhận thì chắc chắn là Phó Nam Ngạn đã tìm ra được bằng chứng, chuyện sau đó còn cần phải lo lắng nữa sao?

Năng lực của giáo sư Phó thì không cần phải nói, chỉ cần có đủ bằng chứng, chắc chắn bọn họ có thể lấy lại dự án lẽ ra phải thuộc về mình.

“Đáng lẽ anh không nên tìm tôi.” Giọng của Phó Nam Ngạn cũng vọng ra từ sau cánh cửa, không sốt ruột như Khương Minh Viễn, mà ngược lại cực kì bình tĩnh, có cảm giác như sức mạnh có thể nâng người khác đứng dậy.

Đúng như Trì Chiếu tưởng tượng, Phó Nam Ngạn trả lời rất bình tĩnh, không vì Khương Minh Viễn cầu xin mà do dự, giọng nói lạnh nhạt. “Tính của tôi anh cũng biết, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy. Đây không phải dự án của một mình tôi mà là sự cố gắng của toàn bộ đội ngũ, tôi không thể để chuyện bất công như vậy xảy ra được.”

“Tôi cũng không còn cách nào khác.” Khương Minh Viễn ngượng ngùng đáp lại, y đương nhiên sẽ không cam lòng rời đi như vậy, tiếp tục giải thích khó khăn của mình với Phó Nam Ngạn. “Dự án nào trong danh sách cũng rất xuất sắc, tôi thay ai ra bọn họ cũng sẽ có ý kiến. Tôi lại phải chọn một người, chọn ai cũng khó xử, mà tôi lại không thể giải thích với cấp trên.”

Phó Nam Ngạn hỏi y: “Vậy tại sao lại chọn chúng tôi?”

“Chọn cậu cũng là có lý do cả.” Giọng nói của Khương Minh Viễn dừng một chút, dường như là hơi do dự. Khi tiếp tục nói, giọng của y trầm xuống, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Chọn cậu tôi còn có thể tìm được lý do, mắt cậu không nhìn thấy, tôi có thể nói rằng cậu không thích hợp với dự án này.”

Lửa giận trong lòng Trì Chiếu lập tức bốc lên, cậu không ngờ Khương Minh Viễn lại nói Phó Nam Ngạn như vậy, nếu không phải có cánh cửa này ngăn lại, cậu đã xông lên túm lấy cổ áo Khương Minh Viễn rồi đánh y một trận.

Năng lực của Phó Nam Ngạn thế nào mọi người đều hiểu rõ, làm gì có ai nghi ngờ khả năng của một người chỉ vì người đó không thể nhìn thấy? Đây chỉ là định kiến vô lý. Huống chi, Khương Minh Viễn còn là người bạn đáng tin cậy nhất của Phó Nam Ngạn, y biết rất rõ thực lực của anh đến đâu.

Hai tay Trì Chiếu siết chặt, cậu nín thở chờ đợi sự phản bác mạnh mẽ và kiên quyết từ Phó Nam Ngạn, cậu tin rằng giáo sư Phó cũng tức giận như cậu. Nhưng thời gian trôi qua, điều Trì Chiếu nhận được chỉ là sự im lặng của anh.

Khương Minh Viễn lại nói tiếp, giọng điệu khẩn cầu: “Thật sự tôi không nghĩ như thế, tôi thật sự không thể không thay đổi danh sách, tôi cũng không nghĩ ra người nào khác có thể thay thế, chỉ có đôi mắt của cậu là nguyên nhân phù hợp nhất.”

Phó Nam Ngạn im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt lên ba chữ: “Tôi hiểu rồi.”

Hiểu rồi?

Chỉ vậy thôi?

Rồi sao nữa?

Trì Chiếu đứng ngoài cửa sững sờ.

Trong phòng, hai mắt Khương Minh Viễn sáng lên, y hỏi: “Cậu đồng ý không điều tra tiếp?”

Phó Nam Ngạn không đồng ý cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Anh trở về trước đi.”

Giọng của anh thật mệt mỏi, là sự mệt mỏi mà Trì Chiếu chưa từng thấy trước đây, cậu không thể tin rằng Phó Nam Ngạn cũng có một mặt như vậy.

Đối với cậu, giáo sư Phó là một người tự tin và mạnh mẽ. Trước đây có rất nhiều người bàn tán về đôi mắt của anh, cho dù là ở nông thôn hay ở trước mặt phó viện trưởng, anh vẫn luôn rất điềm tĩnh, thậm chí còn có thể nói đùa một cách tự nhiên. Nhưng bây giờ trên khuôn mặt ấy không còn sự bình tĩnh như trước nữa, mà thay vào đó là sự kiềm chế.

Bởi vì những lời của Khương Minh Viễn, Phó Nam Ngạn sẽ từ bỏ nỗ lực của cả đội sao? Trì Chiếu không thể tin được.

Khương Minh Viễn lại giải thích với Phó Nam Ngạn một lúc lâu, y hứa với anh rằng chỉ duy nhất một lần này, đồng thời bảo đảm sẽ nghĩ ngay đến Phó Nam Ngạn khi y có dự án trong tương lai. Nhưng Phó Nam Ngạn không nói gì thêm mà chỉ bảo y ra ngoài.

Nét mặt của Khương Minh Viễn vẫn rất căng thẳng khi chuẩn bị rời đi, vì vậy Trì Chiếu vẫn còn chút hy vọng trong lòng. Giáo sư Phó không phải người dễ bị đánh bại chỉ vì vài câu nói, giáo sư Phó đã có được bằng chứng của Khương Minh Viễn, anh sẽ từ bỏ nỗ lực của cả đội chỉ vì vài câu nói kia sao? Trì Chiếu không tin anh sẽ làm như vậy.

Nhưng Trì Chiếu đợi, đợi đến khi cánh môi của Phó Nam Ngạn khô khốc vì lo lắng, đợi đến khi những người còn lại trong nhóm bắt đầu chuẩn bị cho dự án tiếp theo, đợi đến khi chỉ còn hai ngày nữa là hết thời hạn, Phó Nam Ngạn vẫn không làm gì cả, vẻ mặt vẫn mệt mỏi và chỉ có sự im lặng.

Trì Chiếu không đợi được nữa, giờ phút này đứng trước mặt Phó Nam Ngạn, rốt cuộc cậu vẫn không nhịn được hỏi anh: “Tại sao ngài không tiếp tục nữa?”

“Trước kia ngài không như vậy.” Đứng trên tầng thượng, gió đêm thổi qua bên tai, Trì Chiếu vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt Phó Nam Ngạn, “Vì sao lúc đó ngài không phản bác lại?”

Phó Nam Ngạn hơi cau mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng Trì Chiếu không đợi anh nói mà tiếp tục, cậu đã nhẫn nhịn rất lâu: “Ngài đã nói với tôi rằng quyền lợi phải tự mình giành lấy, tại sao Khương Minh Viễn vừa nói mấy câu ngài đã từ bỏ?”

Trì Chiếu thật sự không hiểu, giọng nói dần trở nên kích động: “Bởi vì y nhắc đến đôi mắt của ngài nên ngài không muốn đấu tranh nữa đúng không? Vì những lời nói của y, ngài định phủ nhận tất cả công sức của bản thân và toàn bộ tổ dự án? Rõ ràng chúng ta làm được, chúng ta đã đạt hạng nhất trong phần biện luận, tại sao ngài lại đột nhiên trở nên nhát gan và do dự như vậy chứ?”

‘Tôi…” Phó Nam Ngạn ngập ngừng vài giây.

Trì Chiêu hít sâu một hơi, thất vọng nói: “Đây không phải là giáo sư Phó mà tôi biết.”

Trì Chiếu nói xong thì rời đi, cửa đóng lại phát ra tiếng vang, tiếng bước chân của Trì Chiếu nhanh chóng biến mất trong hành lang, kiên quyết không chút do dự.

Khi tiếng sập cửa vang lên, Phó Nam Ngạn theo bản năng vươn tay ra, dừng ở giữa không trung thật lâu, cuối cùng chậm rãi hạ xuống.

Trì Chiếu chạy rất nhanh, Phó Nam Ngạn không nhìn thấy cũng không thể đuổi kịp, xung quanh anh nhanh chóng trở nên yên lặng không một tiếng động.

Chẳng biết trời bắt đầu đổ mưa từ lúc nào, khi cơn mưa dày đặc ập đến, Phó Nam Ngạn không hề tránh đi, mặc cho nước mưa đổ lên người mình. Khi cơn mưa xối xả ập đến, mọi giác quan đều trở nên mơ hồ, mưa lạnh thấm đẫm quần áo, Phó Nam Ngạn cuối cùng cũng xuống khỏi sân thượng, lau khô những giọt nước trên tay, lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Đó là số điện thoại của nhân viên Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật.

“Tôi có bằng chứng.” Anh nói.

Trì Chiếu nói không sai, anh quả thực có bằng chứng Khương Minh Viễn giả mạo danh sách. Thủ đoạn của Khương Minh Viễn không thông minh, chỉ cần y ra tay thì sẽ để lại dấu vết.

Chuyện này vốn dĩ rất dễ giải quyết, anh vốn định sau khi thẩm vấn Khương Minh Viễn thì công khai kết quả và bằng chứng, anh không có ý định bao che người bạn tốt của mình, huống chi đây là vinh dự của cả nhóm bọn họ. Nhưng khi nghe những lời giải thích của Khương Minh Viễn, nghe y không chút do dự nhắc đến đôi mắt của anh, anh đột nhiên cảm nhận được một nỗi bất lực sâu sắc.

Khương Minh Viễn nói rằng y chỉ có thể tìm đến anh, còn nói đôi mắt của anh là lý do tốt nhất.

Về sau, Phó Nam Ngạn đã nghĩ có lẽ không phải bởi vì câu nói đó, cũng không phải vì sự việc lần này, những lời của Khương Minh Viễn như cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà, khiến tất cả cảm xúc tiêu cực mà bấy lâu anh kìm nén dâng trào.

Anh và Khương Minh Viễn quen nhau đã nhiều năm, từ khi cả hai còn học đại học. Khương Minh Viễn đã chứng kiến tất cả mọi thứ, từ lúc anh ngã xuống cho đến khi anh đứng lên, nhưng khi chọn người, y vẫn nghĩ đến anh đầu tiên, chỉ vì đôi mắt của anh, chỉ vì anh không thể nhìn thấy…

Người này đến người khác, việc này đến việc khác, Phó Nam Ngạn đã trải qua quá nhiều, từ lúc ban đầu đau khổ đấu tranh đến sau này mỉm cười đối mặt. Anh không biết mình đã nghĩ thông suốt hay đã đau đến chết lặng rồi. Một giây đó, Phó Nam Ngạn thật sự mệt mỏi, anh đã kiên trì quá lâu, thái độ của Khương Minh Viễn cho anh một loại ảo giác rằng tất cả những thứ anh làm đều vô ích.

Lúc ấy, anh đã nghĩ rằng, quên đi, anh nghĩ có lẽ mọi sự cố gắng của mình thật sự là vô ích, dù sao anh cũng chỉ là một người tàn tật. Rất khó để suy nghĩ nhiều khi cảm xúc tiêu cực đã tràn ngập trong tâm trí, Phó Nam Ngạn muốn nói với bản thân rằng, mọi nỗ lực đều hữu dụng, nhưng anh không thể ngăn những suy nghĩ tiêu cực của mình.

Khương Minh Viễn đã nghĩ như vậy, anh đấu tranh còn có lợi ích gì nữa đây? Những người khác cũng sẽ từ chối anh bởi vì đôi mắt của anh sao?

Anh đột nhiên không muốn tranh nữa, cũng không có can đảm tranh tiếp, lý trí và tình cảm đan xen, cuối cùng anh chọn cách im lặng.

Đây là một quyết định sai lầm. Khi nghe những lời Trì Chiếu nói, Phó Nam Ngạn cũng đã hiểu rõ, thành công của một người không nên bị đánh giá bởi người ngoài, anh đã dùng sự nỗ lực của mình để chứng minh điều này vô số lần trước đây, anh cũng từng dặn dò điều này với học trò của mình rất nhiều lần, anh sao có thể chỉ vì vài lời nói của Khương Minh Viễn mà từ bỏ?

Xung đột tư tưởng chỉ là chuyện nhất thời, giải quyết xong thì mọi chuyện đều thuận lợi. Khương Minh Viễn làm việc không tốt nên đương nhiên để lại rất nhiều chứng cứ.

Không chỉ một lần này, nhân viên của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đã lần theo manh mối và phát hiện ra những vi phạm pháp luật và kỷ luật khác của Khương Minh Viễn.

Sau khi đưa ra bằng chứng, Khương Minh Viễn vẫn muốn ngụy biện, lấy đôi mắt của Phó Nam Ngạn làm cái cớ. Nhưng giáo sư Phó không sợ, anh chỉ bình tĩnh nói hết sự thật và trình bày bằng chứng, mặc cho y nói nhăng nói cuội anh vẫn không hề dao động.

Cuối cùng, nhiều bằng chứng được đặt ra trước mặt Khương Minh Viễn, y không thể chối cãi được nữa.

“Tôi nói thật…” Khương Minh Viễn lẩm bẩm nói: “Hai mắt không nhìn thấy sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề.”

Phó Nam Ngạn nhìn theo hướng y thật lâu, lời nói của Khương Minh Viễn vẫn còn rất cay nghiệt, nhưng anh sẽ không còn bị tổn thương bởi những thứ ấy nữa, anh nói: “Nhưng tôi biết mình là người có năng lực giải quyết vấn đề đó.”



Vấn đề của dự án xem như là đã được giải quyết thuận lợi. Sau khi nắm rõ tình hình, tổ điều tra đã đưa ra thông báo, dự án của Phó Nam Ngạn được phê duyệt và Khương Minh Viễn phải nhận hình phạt xứng đáng. Mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo, duy chỉ có mối quan hệ của Phó Nam Ngạn và Trì Chiếu là dần nguội lạnh.

Lý do ban đầu là vì Phó Nam Ngạn bận rộn lo cho dự án, sau là vì Trì Chiếu phải chuẩn bị hồ sơ du học, chẳng biết từ lúc nào, hai người họ đã không gặp nhau được một tuần.

Trong khoảng thời gian này, Trì Chiếu đã từng xin lỗi Phó Nam Ngạn trên WeChat, nói rằng ngày hôm ấy cậu đã quá xúc động, đáng lẽ tối đó cậu không nên bỏ chạy để giáo sư Phó một mình trên sân thượng. Phó Nam Ngạn cũng xin lỗi Trì Chiếu, nói rằng anh đã làm không tốt. Cả hai người họ đều cố gắng duy trì mối quan hệ, nhưng giữa hai người chắc chắn không thể tránh khỏi dần lạnh nhạt.

Chớp mắt lại thêm một tuần trôi qua, vào ngày dự án chính thức được phê duyệt, buổi tối cả nhóm bọn họ cùng nhau ăn mừng, họ đặt một phòng riêng lớn ở khách sạn cạnh bệnh viện, ngay cả một người ngoài như Trần Khai Tế cũng đến, nhưng trong phòng lại thiếu một bóng người.

“Anh Trì của tôi đâu rồi? Anh ấy có tới không?” Từ khi Khương Minh Viễn bị điều tra ra có vấn đề, thái độ của mọi người dành cho Trì Chiếu đã thay đổi, họ toàn toàn xem cậu như anh hùng, Trần Khai Tế nửa đùa nửa thật nói, “Một dịp quan trọng như vậy, anh hùng Trì của chúng ta sao lại không đến chứ?”

Mọi người lắc đầu, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi không biết nữa, cậu có biết không?”

“Tôi cũng không biết, hình như vài ngày rồi Tiểu Trì không tới thì phải?”

“Thằng nhóc này làm sao vậy, trước kia không phải ở phòng thí nghiệm làm việc nhiều nhất sao?”

“Vậy thì sao tôi biết được! Sao cậu lại hỏi tôi, muốn thì hỏi giáo sư Phó ấy!”

Mọi người đều biết quan hệ của Phó Nam Ngạn và Trì Chiếu rất tốt, trước đây cậu vẫn luôn chạy tới chỗ Phó Nam Ngạn. Sau khi hỏi qua hỏi lại một lượt, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Phó Nam Ngạn.

“Giáo sư, Tiểu Trì đâu rồi?” Đàn chị lo lắng nhìn Phó Nam Ngạn, nói tiếp: “Anh hùng không thể không tới dự tiệc chúc mừng của chúng ta được!”

Phó Nam Ngạn ngồi ở trên ghế, dừng một chút, giải thích: “Cậu ấy không đi.”

Ngay từ mấy ngày trước, Phó Nam Ngạn đã gọi điện cho Trì Chiếu, ngoại trừ buổi tiệc mừng này ra, anh còn muốn gặp mặt nói chuyện với cậu, tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng cảm giác mặt đối mặt sẽ rất khác. Hơn hết, có một số chuyện không thể nói qua điện thoại được.

Nhưng Trì Chiếu không chịu, cậu nói: “Giáo sư, mấy ngày nay tôi bận lắm, thật sự không có thời gian. Mọi người cứ ăn mừng đi, tấm lòng của mọi người tôi nhận được rồi, không cần lo cho tôi.”

Bận, suốt mấy hôm liền Trì Chiếu luôn miệng nói bận, không biết cậu thật sự bận hay là vì cái gì khác, Phó Nam Ngạn không muốn đoán, cũng không dám đoán.

Giống như lần này cậu nói, “không cần lo cho tôi”, Phó Nam Ngạn không dám đoán xem cậu đang nói về chuyện bữa tiệc hay về chuyện gì khác, cậu đã vạch ra một ranh giới với anh.

Mọi người bày tỏ sự tiếc nuối, nhưng cũng không nhiều lời, dù sao hôm nay cũng là một ngày vui, tất cả đều ăn uống sôi nổi. Phó Nam Ngạn ngồi ở bên cạnh, bưng chén trà lên, yên lặng uống cạn, không động đũa.

Học sinh bên cạnh hỏi anh: “Giáo sư, ngài không ăn sao?”

“Ừm.” Phó Nam Ngạn cười, giọng điệu nhàn nhạt, “Tôi không đói bụng, cậu cứ ăn đi.”

Đây là một bữa ăn sôi nổi, nhưng cũng không quá náo nhiệt.

Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng Phó Nam Ngạn có thể cảm nhận bản thân đang nhớ thương một người.

Sau khi ăn tối xong, mọi người vừa ra ngoài thì có người hét to lên, “Bên ngoài lạnh quá”. Phó Nam Ngạn hơi động ngón tay, cũng cảm thấy lạnh.

Gió đêm luồn qua đầu ngón tay, gậy mù trong tay dường như cũng trở nên lạnh buốt, gần như không thể cầm nổi.

Khoảng thời gian trước, Trì Chiếu rất thích đi dạo với Phó Nam Ngạn, sau những bữa tiệc tối thì luôn tìm đủ mọi lý do để đưa Phó Nam Ngạn về nhà.

Trì Chiếu rất giỏi ăn nói, thường chỉ bằng một hai câu là đã có thế chọc cho Phó Nam Ngạn bật cười. Lúc này, mọi người cùng nhau đi về, vừa cười vừa nói, nhưng suốt cả đoạn đường Phó Nam Ngạn chỉ im lặng, anh không nghe thấy giọng nói mà mình mong đợi.

Trì Chiếu không tới, cậu không lừa anh.

Phó Nam Ngạn cũng biết, Trì Chiếu có thể sẽ không bao giờ đến nữa.

Thật ra cũng có thể hiểu được, ngày đó Trì Chiếu tông cửa chạy đi, Phó Nam Ngạn biết mình đã làm tổn thương trái tim cậu. Trong mắt Trì Chiếu, anh luôn là một giáo sư dịu dàng và mạnh mẽ, nhưng thật sự anh không hoàn hảo và kiên định như vậy, anh cũng sẽ có những lúc do dự và hoang mang.

Sự do dự của Phó Nam Ngạn đã suýt làm anh mắc phải sai lầm lớn, khiến công sức của cả tổ dự án trở nên uổng phí.

Không có ai là hoàn hảo cả, con người không ai mà không có một chút sai lầm, sau khi Phó Nam Ngạn nhận ra lỗi của mình, anh cũng đã cố hết sức để bù đắp. Nhưng tình yêu là thứ tình cảm quá đỗi quý giá, không phải ai cũng sẵn sàng đồng hành cùng một người sau khi nhìn thấy khía cạnh mong manh và chông chênh của người đó, Trì Chiếu không có nghĩa vụ ấy, bất kể anh có vì lý do gì.

Mọi người luôn yêu thích những nhân vật tích cực, lạc quan và vui vẻ, không ai thích một vai chính dễ bị tổn thương, trốn tránh và vô trách nhiệm cả.

Trốn thì trốn, sai thì cũng đã sai rồi, Phó Nam Ngạn sẽ không phủ nhận, nhưng chẳng qua anh cảm thấy hơi tiếc, tiếc rằng không thể tiếp tục đi cùng Trì Chiếu, càng không thể….

Quên đi, tiếc nuối thì được gì chứ.

Có lẽ bọn họ chỉ đi được đến đây.

Con đường dài cũng sẽ sớm kết thúc. Theo thường lệ, Phó Nam Ngạn dẫn các học sinh đến dưới lầu ký túc xá, cách đó không xa là khu nhà anh ở, nhưng anh biết, sẽ không có người đi cùng mình một đoạn đường này nữa.