Thiêu Tâm

Chương 35




Không sao.

Giáo sư Phó luôn có thói quen nói hai từ “không sao” này, anh lúc nào cũng vậy. Dự án bị từ chối thì mọi người đều không vui, mà Phó Nam Ngạn hiển nhiên là người sốt ruột nhất, mấy ngày nay anh sụt cân thấy rõ, dưới mắt đã hiện rõ quầng thâm, môi cũng khô khốc. Trì Chiếu thấy vậy, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng lại chẳng thể làm gì.

Thế nhưng Trì Chiếu không phải là người duy nhất lo lắng, tất cả mọi người trong tổ dự án đều rất lo cho anh. Bọn họ cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy giáo sư Phó như vậy, thậm chí có người còn nghĩ đến chuyện từ bỏ.

“Hay là… bỏ đi?” Không biết ai là người mở lời, nhưng rất nhanh đã có người hùa theo sau.

“Đúng đó, không thì bỏ đi, lần này coi như là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta vẫn còn lần sau mà.”

“Đương nhiên rồi, năng lực của tổ chúng ta ai mà chẳng thấy rõ, còn sợ tính toán sai à?”

“Chi bằng bây giờ chúng ta tập trung làm thí nghiệm trước, dù sao đợt thuyết trình tiếp theo cũng sắp bắt đầu rồi, lần sau chúng ta chắc chắn sẽ thành công.”

Con người luôn rất giỏi trong việc tự điều chỉnh bản thân, không ai cam chịu để tiếp tục thất bại như vậy cả. Mọi người đang sôi nổi bàn về việc sắp xếp thí nghiệm trong tương lai, mà lúc điều này đến tai Phó Nam Ngạn thì anh đã trầm ngâm rất lâu.

Đầu ngón tay Phó Nam Ngạn vân vê chiếc gậy, anh nói: “Cho tôi thêm chút thời gian.”

Giọng của Phó Nam Ngạn toát lên sự mệt mỏi mà Trì Chiếu chưa từng thấy trước đây. Trì Chiếu không biết bản thân nên làm gì, cũng không biết mình có thể làm được gì, cậu chỉ có thể chạy đến bên Phó Nam Ngạn mỗi khi rảnh rỗi, giúp anh một số việc nhỏ trong khả năng, hoặc đơn giản nhất là giúp anh chườm mắt.

Khăn ấm đắp lên trên mắt, Phó Nam Ngạn hỏi Trì Chiếu: “Cậu nghĩ thế nào?”

Trì Chiếu ngẩn người một lúc: “Nghĩ thế nào là sao ạ?”

“Là chuyện đó.” Phó Nam Ngạn nói, “Mọi người đều nói tốt hơn là nên từ bỏ, còn cậu nghĩ thế nào? Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”

Cho đến nay, Trì Chiếu chưa bao giờ bày tỏ suy nghĩ của mình, một phần vì sợ sẽ làm phiền suy nghĩ của Phó Nam Ngạn, một phần lại sợ tạo thêm áp lực cho anh, nhưng nếu giáo sư Phó đã muốn hỏi thì cậu cũng không giấu nữa. Trì Chiếu ngừng một lúc, nói: “Tôi thấy không thể cứ vậy mà từ bỏ được.”

Phó Nam Ngạn hỏi: “Tại sao?”

“Chỉ cảm thấy không thể thôi.” Trì Chiếu nói, “Không phải trước đây ngài từng nói phải tự mình đấu tranh giành quyền lợi sao? Của chúng ta thì là của chúng ta, không nên để người khác cướp mất, hoặc ít nhất cũng phải có một lý do.”

Trì Chiếu nói rất nghiêm túc, nói xong cậu ngước mắt nhìn Phó Nam Ngạn, hỏi lại: “Giáo sư, ngài thấy thế nào?”

Phó Nam Ngạn im lặng một lúc, nói: “Tôi biết rồi.”

Lát sau, anh nhỏ giọng thì thầm một câu: “Cho tôi thêm chút thời gian.”

Sau đó Phó Nam Ngạn không nói gì nữa, Trì Chiếu cũng vậy, chườm mắt cho anh xong, Trì Chiếu chỉ lặng lẽ rời đi. Trước khi cậu đi, Phó Nam Ngạn vẫn ngồi ở trước bàn, trên gương mặt toát lên vẻ mệt mỏi mà Trì Chiếu chưa từng thấy. Cậu nhìn anh thật lâu, giống như đã có quyết định gì đó rồi sải bước rời khỏi văn phòng.



Những ngày sau đó Phó Nam Ngạn vẫn luôn rất bận, bận đến mức ngày nào anh cũng phải chạy ngược chạy xuôi còn không có cả thời gian ăn uống, đến nỗi đã mấy ngày liền anh không có liên lạc với Trì Chiếu.

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, tổ dự án chậm rãi bắt đầu tiến hành thí nghiệm. Lúc Phó Nam Ngạn đến xem, anh không ủng hộ cũng không phản đối, chỉ đột nhiên phát hiện ra hình như thiếu mất một người.

Phó Nam Ngạn hỏi: “Sao Trì Chiếu không đến?”

Một sinh viên đáp: “Hình như hai ngày nay cậu ấy có việc.”

Phó Nam Ngạn hỏi lại: “Có việc?”

“Không biết cụ thể là việc gì.” Người đó nói, “Chỉ là cậu ấy nói có việc nên muốn xin nghỉ hai ngày.”

Phó Nam Ngạn tự biết mình thật sự rất bận, đến mức ngay cả Trì Chiếu xin nghỉ anh cũng không biết. Anh lên WeChat hỏi Trì Chiếu có chuyện gì, một lúc sau thì Trì Chiếu hồi âm.

[Không có gì đâu giáo sư Phó, mấy ngày nay tôi có chút việc riêng, hai ngày nữa là ổn.]

Trì Chiếu không nói thì tự nhiên Phó Nam Ngạn cũng sẽ không hỏi nhiều, ai cũng có việc riêng của mình, mà Phó Nam Ngạn cũng không phải người thích truy hỏi đến cùng, anh tin rằng Trì Chiếu có thể tự giải quyết ổn thoả.

Giáo sư Phó luôn tin tưởng Trì Chiếu, nhưng tin tưởng và lo lắng là hai chuyện khác nhau. Mấy ngày tiếp theo, Trì Chiếu không đến phòng thí nghiệm, cũng không đến giúp anh chườm mắt nữa, Phó Nam Ngạn sợ Trì Chiếu xảy ra chuyện gì nên đã đặc biệt đến chỗ cậu một chuyến.

Tối hôm ấy Trì Chiếu có ca trực, Phó Nam Ngạn cố ý chuyển ca, anh khẽ đẩy cửa phòng trực ra: “Trì Chiếu có đó không?”

Trì Chiếu đang nằm sấp trên giường viết gì đó, lúc nhìn thấy Phó Nam Ngạn, cậu chợt sững người mất một giây, rõ ràng có hơi bất ngờ: “Giáo sư? Sao ngài lại đến đây?”

“Tôi không được đến sao?” Phó Nam Ngạn nhướng mày, cố ý chọc cậu. Trì Chiếu vội vàng tìm ghế cho anh ngồi, Phó Nam Ngạn nói một tiếng cảm ơn, lại hỏi: “Mấy ngày nay cậu bận gì vậy? Sao không đến chỗ tôi?”

Xưa nay giáo sư Phó luôn quan tâ m đến mọi người, anh đối xử với người khác như nào thì với Trì Chiếu cũng vậy. Anh ngồi bên cạnh Trì Chiếu, rất tự nhiên mà đặt tay lên bàn. Trì Chiếu ấp úng nói: “Không, không có bận gì đâu ạ.”

Lời vừa nói ra, Phó Nam Ngạn đã nhận ra có gì đó không đúng. Lúc trước Trì Chiếu nói là bận, bây giờ lại nói không, đây rõ ràng là tự mâu thuẫn. Phó Nam Ngạn hỏi: “Thật sự không có chuyện gì sao?”

Anh cẩn thận suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười: “Không phải là giận tôi đấy chứ?”

Trì Chiếu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Phó Nam Ngạn lại nhẹ giọng xin lỗi: “Hai ngày nay tôi rất bận, không thể quan tâ m đến cậu, nếu cậu giận vì chuyện này thì cho tôi xin lỗi nhé.”

Trong lúc nói, Phó Nam Ngạn có suy nghĩ lại, hai ngày nay anh vẫn luôn bận rộn, quả thật không thể nào quan tâ m đến Trì Chiếu được, sợ Trì Chiếu thật sự tức giận nên anh chỉ im lặng đợi câu trả lời của cậu. Trì Chiếu nhanh chóng lắc đầu: “Không có không có, tôi không có giận đâu.”

“Không giận vậy tại sao lại đột nhiên không đến nữa?” Phó Nam Ngạn hỏi, “Đã mấy ngày rồi cậu không đến chỗ tôi phải không?”

“Bốn ngày.” Trì Chiếu nói. “Thêm một ngày nữa, tôi sẽ xong việc nhanh thôi.”

Nghe vậy, Phó Nam Ngạn mỉm cười, cũng thả lỏng một chút: “Thật sự có việc gì sao?”

Trì Chiếu nói: “Thật ạ.”

“Việc gì có thể nói với tôi không?”

Trì Chiếu mấp máy môi, ấp úng nói: “Giáo sư, tôi đang…”

Phó Nam Ngạn ngước mắt ra hiệu cho cậu nói tiếp, nhưng Trì Chiếu lại mím chặt môi, cuối cùng chỉ nói: “Đợi tôi viết xong sẽ nói với ngài.”

Phó Nam Ngạn nói: “Được.”

Trì Chiếu không muốn nói thì Phó Nam Ngạn cũng không hỏi nữa, sau khi xác nhận Trì Chiếu thật sự không giận, anh mới yên tâm, sau đó lại nói chuyện phiếm cùng cậu.

Trong lúc trò chuyện, Trì Chiếu cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phó Nam Ngạn. Đó là một đôi mắt rất đẹp, nhưng đáng tiếc nó lại bị che phủ bởi một lớp sương mù, không hề có ánh sáng. Trái tim Trì Chiếu lỡ mất một nhịp, không nhịn được mà gọi một tiếng “giáo sư”, Phó Nam Ngạn ngước mắt nhìn cậu, nhưng Trì Chiếu lại lắc đầu: “Không có gì.”

Sau đó hai người lại tiếp tục kể về những chuyện khác. Đó là một đêm an nhàn, trong ca trực không xảy ra sự cố gì lớn nên hai người cứ vậy mà trò chuyện thật lâu. Đương nhiên cả hai không ai nhắc đến chuyện dự án bị loại mà chỉ kể về những chuyện vui vẻ, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười đã mất từ lâu.

Đã sáu ngày trôi qua kể từ khi dự án bị loại, vấn đề bị đè nén trong đầu khiến người ta lúc nào cũng căng thẳng, nên đây hẳn là những khoảnh khắc tươi đẹp hiếm có của cả hai.

Phó Nam Ngạn ở lại đến tận khuya mới về, sáng sớm hôm sau, Trì Chiếu lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm.

Phó Nam Ngạn biết Trì Chiếu tới thì có hơi bất ngờ, anh không ngờ cậu lại tới sớm như vậy: “Cậu đã làm xong việc chưa?”

Trì Chiếu gật đầu: “Sắp xong rồi ạ, còn một kết bài nữa thôi.”

“Kết bài gì vậy?” Nghe thấy hai người trò chuyện, một đàn anh vội vàng chạy đến góp vui. Đàn anh cười vỗ vai Trì Chiếu: “Tiểu Trì có bí mật gì mà không nói cho chúng tôi biết sao?”

Quan hệ của mọi người trong tổ dự án rất tốt, họ ngày đêm bên nhau, xem nhau như đồng đội và bạn bè. Mấy ngày nay Trì Chiếu không đến làm mọi người rất lo lắng, đây đã là người thứ ba đến hỏi thăm tình hình của Trì Chiếu rồi. Trì Chiếu cười cười, giải thích: “Hai ngày nữa mọi người sẽ biết.”

Đàn anh vui vẻ: “Buồn cậu thật đấy, thật sự là đang giấu bí mật gì hả?”

Trì Chiếu gật đầu lại lắc đầu, nói: “Rồi mọi người đều sẽ biết thôi.”

Sau đó đàn anh lại nói bóng nói gió mấy câu, nhưng Trì Chiếu vẫn nhất quyết không chịu hé nửa lời, miệng dính chặt như keo. Đàn anh thật sự không làm gì được, hắn đã dùng đủ mọi cách rồi, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu nói: “Bỏ đi bỏ đi, tôi không hỏi nữa.”

Hắn thở dài: “Miệng cậu cũng kín thật đấy, chẳng lẽ cậu chuẩn bị cho chúng tôi bất ngờ gì thật hả?”

Trì Chiếu ngầm thừa nhận lời khen của hắn, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Hy vọng là vậy.”

Trì Chiếu định chuẩn bị cho mọi người một bất ngờ, đến trưa, lời nói này đã lan khắp tổ dự án, nhiều người tới hỏi Trì Chiếu rốt cuộc là có chuyện gì. Trì Chiếu xoa mày, bất lực thở dài: “Lan truyền nhanh thật đấy.”

“Ai cũng biết rồi thì cậu mau nói đi.” Một đàn chị khuyên cậu, “Dù sao sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết, cậu nói sớm hơn chút cũng có sao.”

Trì Chiếu mở miệng định nói gì đó, nhưng lại bị một đàn anh khác tranh trước: “Thời điểm giữa trưa tốt thế này, nếu là chuyện tốt thì chúng ta còn có thể ra ngoài ăn một bữa đó!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Đi ăn đi ăn!”

Mọi người đua nhau hùa theo, quả thật là vì mấy ngày nay bọn họ đều bị bức bối muốn chết rồi. Chuyện dự án bị loại đã khiến mọi người khó chịu rất lâu, bây giờ khó khăn lắm mới có chút chuyện để thay đổi bầu không khí. Mọi người bắt lấy Trì Chiếu mà trêu chọc, thật ra Trì Chiếu có nói hay không cũng không quan trọng, cái mọi người muốn chỉ là giải tỏa buồn bực mà thôi.

Bị loại là một chuyện vô cùng đáng tiếc, trong lòng ai cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện thực là thế, cũng không thể cam chịu mãi được, một tuần qua đủ để bọn họ vực dậy và cố gắng làm lại từ đầu. Trông thấy thời gian công bố sắp qua, sự việc cũng gần đến hồi kết, mọi người ai nấy đều chuẩn bị cho lần xét duyệt tiếp theo.

“Đều đã qua rồi, đã qua rồi.”

Mọi người đều nói như vậy, họ bình tĩnh lại rồi dồn hết tâm sức vào dự án tiếp theo. Mãi cho đến buổi chiều, một mình Trì Chiếu ôm máy tính gõ chữ hồi lâu, cuối cùng nhấn phím enter, sau đó nói bằng chất giọng bình tĩnh: “Chuyện này vẫn chưa kết thúc.”

Cậu nói: “Kết quả này của chúng ta thật sự có vấn đề, tôi đã báo lại với tổ xét duyệt dự án bằng tên thật rồi.”