Thiêu Tâm

Chương 30




Tính cách Trì Chiếu là vậy, giống như một chú cún con thẳng thắn và trung thành. Bạn có thể lạnh lùng hay phớt lờ nó, nó cũng sẽ buồn bã, tủi thân, nhưng sau đó lại dùng chiếc mũi ướt sũng chạm vào bạn rồi vẫy đuôi khiến bạn bật cười.

Cún con đáng yêu như vậy làm sao có thể từ chối đây? Vốn dĩ Phó Nam Ngạn không muốn cho cậu gặp mình, tuy rằng đã đồng ý sẽ không lạnh nhạt Trì Chiếu nữa, nhưng anh vẫn không muốn để cậu lãng phí quá nhiều thời gian vào anh. Thật ra, có một số chuyện một khi đã mềm lòng thì không thể trở về như trước nữa, lần nào Trì Chiếu cũng cẩn thận hỏi anh “Đã ổn chưa ạ?” “Có được không?” bằng giọng điệu thành khẩn, rốt cuộc thì Phó Nam Ngạn đã không thể từ chối nữa rồi.

Ví dụ như lần tuyển sinh viên làm dự án nghiên cứu này.

Phó Nam Ngạn tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý, nhưng bản thân anh cũng xuất thân từ khoa Lâm sàng và am hiểu các thí nghiệm cơ bản. Dự án mới của Phó Nam Ngạn yêu cầu thí nghiệm trên động vật, anh muốn tìm vài sinh viên đến hỗ trợ, mà Trì Chiếu thì không hề nghĩ ngợi liền báo danh.

[Giáo sư Phó, tôi có thể tham gia được không?]

Sau khi nhận được tin nhắn, Phó Nam Ngạn không trả lời ngay, hôm nay có quá nhiều bệnh nhân nên anh vẫn luôn bận rộn. Buổi tối sau khi tan tầm, Phó Nam Ngạn kiểm tra tin nhắn trên WeChat, Trì Chiếu lại gửi thêm vài tin.

[Giáo sư Phó, ngài có ở đó không?]

[Giáo sư, ngài xem xét tôi đi, cho tôi một cơ hội làm việc nhé.]

[Lúc trước tôi từng có kinh nghiệm làm việc với giảng viên khác rồi, hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền ngài.]

[Tôi đảm bảo mình không có ý định gì khác, thật đó.]

Dù thế nào thì Trì Chiếu vẫn luôn có thể chạm đến trái tim của mọi người, bằng giọng điệu đáng thương khiến người khác không nỡ từ chối cậu. Thật ra sinh viên tình nguyện làm thí nghiệm cơ bản cho bọn họ không nhiều lắm, sau khi tốt nghiệp ai cũng có kế hoạch riêng cho tương lai của mình. Phó Nam Ngạn thuộc khoa Tâm lý không phải Lâm sàng, tổng số người đăng ký cũng chỉ có ba bốn người, mà Trì Chiếu thì lại xem nó như một cơ hội quý giá.

Phó Nam Ngạn ghi âm: [Chuẩn bị ra nước ngoài thế nào rồi?]

Trì Chiếu nhanh chóng trở lời: [Giáo sư yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp thời gian ổn thỏa.]

Cậu sợ Phó Nam Ngạn không đồng ý, bèn vội vàng bổ sung: [Hơn nữa tôi có thể bổ sung thí nghiệm vào phần sơ yếu lý lịch, rất có ích khi nộp đơn xin vào trường đại học!]

Quả thật làm thí nghiệm rất có lợi, khi có thành quả có thể ghi tên của mọi người trong nhóm. Một số giảng viên nước ngoài rất thích điều này, những thứ ấy khiến họ nổi bật hơn hẳn những người không làm thí nghiệm khác.

Nói đến đây Phó Nam Ngạn cũng không có lý do gì để từ chối nữa, huống chi anh vốn đã có chút thiên vị với Trì Chiếu, dù gì làm việc cùng người quen cũng cảm thấy thoải mái hơn. Trì Chiếu còn là người rất kiên trì, khi ở khoa Tâm lý thường hay giúp Phó Nam Ngạn đánh máy cho tài liệu.

Phó Nam Ngạn không thể nhìn thấy nên việc viết tài liệu hơi bất tiện, mặc dù có phần mềm nhận dạng giọng nói nhưng vẫn còn rất nhiều lỗi chính tả. Khi trước Trì Chiếu thường xuyên giúp anh kiểm tra văn kiện bị quá hạn của phần mềm nhận dạng, cậu rất cẩn thận, văn kiện nào được cậu kiểm tra rất ít khi xuất hiện lỗi sai.

Phó Nam Ngạn còn chưa trả lời, Trì Chiếu đã nhắn lại, thấy gửi tin nhắn văn bản không được bèn trực tiếp dùng tin nhắn thoại.

“Giáo sư, ngài cho tôi một cơ hội đi, tôi thật sự rất muốn tham gia.”

Cậu thật giỏi trong việc nắm bắt tâm trí của Phó Nam Ngạn, chất giọng thận trọng mang theo chút giọng mũi ở âm cuối, như một chiếc móc câu nhỏ gảy lên trái tim Phó Nam Ngạn, khiến nó dần mềm mại đi.

Như một con thú nhỏ dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn bạn, rồi tủi thân làm nũng bên tai, Phó Nam Ngạn mở đoạn ghi âm nghe thêm hai lần, giọng nói mềm mại ấy vang vọng khắp phòng. Tay anh đè lên nút ghi âm, nói: “Muốn thì cứ việc đến đi.”

Sinh viên đăng ký không nhiều lắm, người thật sự muốn ở lại càng ít hơn. Bây giờ đã là tháng ba, tháng tư, là khoảng thời gian thực tập sinh chuẩn bị thi vòng hai trong viện. Đến cuối cùng, Phó Nam Ngạn chọn được ba người, ngoại trừ Trì Chiếu còn có một nam một nữ, nam ở khoa Tâm lý, còn nữ thì giống Trì Chiếu, từ khoa Lâm sàng.

“Cảm ơn mọi người đã đến đây.” Phó Nam Ngạn tổ chức một buổi chào mừng vào ngày bọn họ chính thức gia nhập tổ dự án, anh cười nói: “Sau này làm phiền mọi người giúp đỡ tôi rồi.”

“Giáo sư, ngài đừng nói như vậy.” Bạn nam khoa Tâm lý lập tức đáp lại, “Ngài đừng khách sáo với chúng tôi.”

“Đúng vậy, giáo sư không cần khách sáo với chúng tôi đâu.” Trì Chiếu và cô gái kia cũng phụ họa theo, Phó Nam Ngạn gật đầu nói: “Vậy làm phiền mọi người.”

Nếu đã gia nhập tổ dự án, Phó Nam Ngạn sẽ không khách sáo với bọn họ nữa, họ đến nơi này là để làm việc và học tập, nên giáo sư Phó cũng không mặc kệ bọn họ. Dự án này liên quan đến rất nhiều thí nghiệm trên động vật, Phó Nam Ngạn cần bọn họ dọn lồng sắt và rửa ống nghiệm, đồng thời dạy họ phân tích dữ liệu và thiết kế thí nghiệm. Cả ngày trôi qua phong phú, không giống một số giảng viên chỉ cho sinh viên làm một ít việc lao động tay chân. Cả ba đã học được rất nhiều tư duy và kiến ​​thức ở thí nghiệm lần này.

Đây là dự án mới thành lập, vẫn đang trong giai đoạn đầu, chuẩn bị xin quỹ chính là thời gian bận rộn nhất. Trì Chiếu rất vui vẻ và mãn nguyện, nhưng sau đó cậu dường như nhận ra một nguy cơ khác —— cô gái khoa Lâm sàng đi cùng cậu hình như có ý gì đó với Phó Nam Ngạn.

Cô gái tên là Giang Ánh Tuyết, cô có cặp mắt to tròn và buộc tóc đuôi ngựa, xinh xắn mà tính cách cũng rất tốt. Miệng cô rất ngọt, mới ngày đầu tới đã khen các anh chị trong phòng không ngớt, khiến họ vui vẻ ra mặt.

“Đàn em Ánh Tuyết của chúng ta đáng yêu thật đấy.” Một đàn chị được cô khen đến đỏ mặt, “Em giỏi khen người khác ghê, chúng tôi đều xấu hổ muốn chết rồi này.”

Một đàn anh khác vỗ ngực, “Em gái, sau này có gì cần chúng tôi giúp đỡ thì cứ nói một tiếng, miệng em ngọt như vậy anh đây chắc chắn sẽ hết mình.”

“Em chỉ nói sự thật thôi mà.” Giang Ánh Tuyết vội vàng nói, giọng điệu khiêm tốn: “Em vừa đến đây nên còn nhiều việc không hiểu lắm, sau này nhờ mọi người giúp đỡ em.”

Người ưu tú luôn khiêm tốn như vậy, ngoài miệng nói không hiểu nhưng năng lực làm việc của Giang Anh Tuyết thật ra rất tốt. Trì Chiếu từng làm việc với các nhóm nghiên cứu khác nên biết được quy trình, còn Giang Ánh Tuyết chưa từng tiếp xúc với những việc này, nhưng trong lúc hai người làm việc, cô lại có thể nắm bắt những điểm quan trọng rất nhanh.

“Em giỏi thật đấy.” Trì Chiếu chân thành cảm thán, “Anh phải mất mấy ngày mới học được, mà em chỉ cần vài tiếng.”

“Là do anh truyền đạt tốt mà.” Giang Ánh Tuyết vẫn khiêm tốn như cũ, “Em chỉ học theo người tài thôi.”

Người như vậy ai mà không thích chứ, mọi người nhanh chóng có thiện cảm với Giang Ánh Tuyết, Trì Chiếu cũng cảm thấy cô là người xuất chúng đến chói mắt. Làm việc cùng người như vậy là thích nhất, mãi cho đến một ngày phòng thí nghiệm chỉ còn hai người bọn họ, Giang Ánh Tuyết cẩn thận kéo Trì Chiếu sang một bên: “Anh Trì, em muốn hỏi anh một chuyện.”

Trì Chiếu nói: “Em nói đi.”

Đầu tiên, Giang Ánh Tuyết nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới cười hì hì hỏi Trì Chiếu: “Anh Trì, giáo sư Phó của chúng ta có bạn gái không?”

Khi nghe được lời này, Trì Chiếu hơi sửng sốt, hai má Giang Ánh Tuyết đã ửng hồng, ánh mắt tràn đầy chờ mong, Trì Chiếu lập tức hiểu rõ: “Em….. em thích giáo sư Phó?”

“Em đến đây là vì anh ấy.” Giang Ánh Tuyết nở nụ cười tự tin và rạng rỡ. “Lần đầu tiên gặp mặt, em đã thích anh ấy.”

Cô lại tiếp tục truy hỏi Trì Chiếu: “Giáo sư Phó không có đối tượng đúng không ạ? Em đã hỏi thử vài người, bọn họ đều nói không có, anh có quan hệ rất tốt với giáo sư nên chắc anh sẽ biết rõ.”

Toàn bộ người trong tổ dự án đều biết quan hệ của Trì Chiếu với Phó Nam Ngạn tốt thế nào, Phó Nam Ngạn gặp vấn đề gì cũng gọi Trì Chiếu. Quan hệ đúng là tốt thật, nhưng rốt cuộc vẫn có khoảng cách, bọn họ không phải là một cặp. Trì Chiếu mấp máy môi, chỉ có thể trả lời: “Phải, giáo sư không có người yêu.”

“Vậy em yên tâm rồi.” Giang Ánh Tuyết nở nụ cười, kiên quyết phải có được người đó.

Lúc nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, một cảm giác kỳ lạ chợt lóe lên trong lòng Trì Chiếu. Đến buổi chiều, nhân lúc Phó Nam Ngạn tới phòng thí nghiệm xem dự án, Giang Ánh Tuyết mang đến một bó hoa thật to, 99 đóa hoa hồng rực rỡ đặt trước mặt Phó Nam Ngạn: “Giáo sư Phó, em thích anh, em có thể theo đuổi anh không?”

Câu này quả thật rất táo bạo, cả phòng thí nghiệm yên lặng vài giây, sau đó tiếng vỗ tay reo hò vang lên.

“Đỉnh! Em gái Ánh Tuyết mạnh mẽ ghê!”

“Can đảm, can đảm đấy!”

“Giáo sư, ngài thấy em gái của chúng tôi thế nào?”

Tiếng trêu chọc của mọi người liên tục vang lên, nhưng giọng nói của Phó Nam Ngạn không nghe ra bất kì cảm xúc gì: “Cô ra đây cùng tôi một chút.”

Giang Ánh Tuyết ôm bó hoa đi ra ngoài, trong khi phòng thí nghiệm vẫn đang thảo luận sôi nổi.

“Cậu có nghĩ rằng giáo sư Phó sẽ đồng ý không?” Một đàn anh hỏi Trì Chiếu.

Trì Chiếu lắc đầu, cậu trả lời nhưng cũng là đang an ủi bản thân: “Chắc là không, tôi chưa từng thấy giáo sư Phó chấp nhận lời tỏ tình của người khác bao giờ.”

“Tôi thấy không hẳn là vậy.” Đàn anh tấm tắc hai tiếng, dáng vẻ xem kịch vui, “Giáo sư từng khen Giang Ánh Tuyết nhiều lần lắm, nói khả năng làm việc của cô ấy rất tốt, bọn họ cũng xem như là trai tài gái sắc.”

Một đàn chị khác cũng tiếp lời, mặt đầy hưng phấn: “Đúng rồi, cậu của Giang Ánh Tuyết là phó viện trưởng của chúng ta, nếu chuyện này thành công có phải là thân càng thêm thân không?”

Thực tập không giống như học phổ thông, quan hệ thầy trò không đến nỗi không vượt qua được, tuổi tác không cách biệt nhiều, đôi lúc cũng sẽ bắt gặp sinh viên theo đuổi giảng viên hoặc ngược lại, còn thành công hay không thì cũng thành chuyện để nói trên bàn ăn. Các đàn anh đàn chị trêu chọc nhau trong phòng, còn Trì Chiếu thì lặng lẽ đi đến một bên thu dọn ống nghiệm.

Cậu không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này.

Đầu xuân, trời chạng vạng tối, nước trong ống nước chậm rãi chảy dài. Chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ mưa đã lất phất rơi, mưa tí tách nhỏ lên mặt đất, nhanh chóng thấm ướt mặt đất khô cằn.

Phó Nam Ngạn vẫn đang nói chuyện với Giang Ánh Tuyết, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng trò chuyện nhưng cũng không rõ là bọn họ đang bàn chuyện gì.

Bọn họ sẽ nói gì đây?”

Trì Chiếu không dám nghĩ nữa, trái tim như bị ngâm vào nước chanh, chua xót, đau đớn.

Đúng vậy, giáo sư Phó được rất nhiều người thích, anh nhiệt tình và chói mắt như vậy. Bọn họ đều là những người rất ưu tú, mình chẳng qua chỉ là một người bình thường trong số họ. Vào giây phút này, sự ghen tuông dần nổi lên trong lòng Trì Chiếu.

Mấy chục ống nghiệm nhanh chóng được hoàn thành, Trì Chiếu úp ngược chúng lên giá ống nghiệm. Đàn anh nói cậu có thể về rồi, nhưng cậu chưa muốn đi, vì thế chỉ ngồi một bên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa xuân không một chút tiếng động, lặng lẽ thấm ướt mặt đường, đèn đường nối tiếp nhau bật sáng, dưới nó là bóng người vội vã lướt qua. Trì Chiếu chán muốn chết, dùng tay nâng đầu, suy nghĩ lại vô thức bay xa. Phó Nam Ngạn và Giang Ánh Tuyết đang nói chuyện gì vậy? Giống như những gì bọn họ từng nói trước đây sao? Thậm chí, anh cũng sẽ thừa nhận với Giang Ánh Tuyết rằng ‘Tôi từng có tình cảm với cô’?

Lý trì nói cho Trì Chiếu biết Phó Nam Ngạn không phải người như vậy, nhưng lúc suy nghĩ đang bay xa thế này, căn bản không thể khống chế suy nghĩ trong lòng mình. Trì Chiếu bực bội cau mày, mãi cho đến khi —— “Trì Chiếu?”

Giọng nói Phó Nam Ngạn vang lên bên tai, Trì Chiếu sửng sốt trong giây lát.

“Đang suy nghĩ cái gì vậy?” Phó Nam Ngạn đến gần hơn hai bước, âm thanh lập tức rõ ràng, “Có chuyện không vui à? Tôi gọi cậu vài tiếng đều không đáp lại?”

“Tôi… tôi…” Trì Chiếu ấp úng hai tiếng, Phó Nam Ngạn tiếp tục hỏi. “Bây giờ cậu có rảnh không? Giúp tôi kiểm tra lỗi chính tả một chút được không?”

Trì Chiếu vội vàng đáp lại: “Được, tôi rửa ống nghiệm xong sẽ đi cùng ngài.”

Cuộc sống của người khiếm thị khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều, nhất là đối với giáo sư cần làm nghiên cứu, khá nhiều tài liệu của Phó Nam Ngạn đều phải được in ra, chỉ một mình anh thì không thể hoàn thành.

Đơn giản nhất như viết chữ cũng là một việc rất khó đối với những người khiếm thị, một hai dòng thì không sao, nhưng nếu nhiều quá thì sẽ dễ bị viết chồng lên nhau. Viết tay không được thì đánh máy lại càng bất tiện, mặc dù hiện tại đã có phần mềm phân biệt giọng nói, nhưng tỷ lệ lỗi nhận dạng của một số phần mềm thuật ngữ chuyên nghiệp vẫn rất cao.

Khoảng thời gian này là lúc bận rộn nhất, Phó Nam Ngạn chuẩn bị nộp đơn xin tài trợ cho dự án. Trì Chiếu theo anh đi tới văn phòng nhỏ bên cạnh, giúp anh kiểm tra lỗi chính tả trên đơn đăng ký.

Phòng thí nghiệm ban đêm rất yên tĩnh, Trì Chiếu ngồi trước máy tính cẩn thận đọc từng chữ, Phó Nam Ngạn ngồi bên cạnh cậu. Thỉnh thoảng có một số quy trình thí nghiệm không rõ ràng, các anh chị sẽ đến để cho Phó Nam Ngạn kiểm tra. Phần lớn thời gian Phó Nam Ngạn chỉ im lặng ngồi bên cạnh Trì Chiếu, đeo tai nghe Bluetooth để nghe tài liệu.

Thêm một tờ hồ sơ được kiểm tra xong, Trì Chiếu cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “…Giáo sư Phó.”

“Sao vậy?” Phó Nam Ngạn tháo một bên tai nghe xuống, điện thoại đọc nội dung tự động ngừng phát. “Có việc gì à?”

Vẻ mặt anh bình tĩnh mà ôn hòa, Trì Chiêu do dự một lúc, làm như thuận miệng hỏi: “Ngài… sao tôi không nhìn thấy Giang Ánh Tuyết nhỉ? Cô ấy không trở về cùng ngài sao?

“Giang Ánh Tuyết?” Dường như Phó Nam Ngạn cũng không muốn nhắc tới cái tên này, cau mày nói. “Tôi đã cho cô ấy đi về rồi.”

Trì Chiếu ngẩn người: “Đi về? Cô ấy xin nghỉ sao?”

“Không phải.” Phó Nam Ngạn nói, “Sau này cũng không cần phải tới nữa.”

Trì Chiếu hơi ngạc nhiên, cậu đã đoán trước được Phó Nam Ngạn sẽ từ chối Giang Ánh Tuyết, nhưng không nghĩ rằng anh sẽ từ chối dứt khoát như vậy. Chưa nhắc đến gia cảnh thì Giang Ánh Tuyết quả thật là một cô gái rất ưu tú, trước đây Phó Nam Ngạn đã từng khen cô ấy không ngớt lời: “Tại sao ạ?”

“Còn tại sao nữa?” Thấy cậu vẫn còn tiếp tục hỏi, Phó Nam Ngạn bày ra vẻ mặt hết cách, “Chuyện vừa rồi các cậu cũng thấy rồi đó, tâm trí của cô ấy không đặt vào thí nghiệm.”

Hai ngày này là thời gian bận rộn nhất của nhóm nghiên cứu, Phó Nam Ngạn phải xin tiền quỹ cho dự án, gần như mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Mọi người đều đang làm việc quá tải, mà Giang Ánh Tuyết lại chọn thời điểm này để tỏ tình. Phó Nam Ngạn lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi chỉ cần người nào tập trung làm việc thôi, dự án này không thích hợp với cô ấy.”

Giọng nói của giáo sư Phó cực kì lạnh, trái tim Trì Chiếu lại chùng xuống thêm một chút. Tâm trí không đặt lên việc thí nghiệm, câu nói này dường như ám chỉ điều gì đó, Trì Chiếu cũng mang suy nghĩ khác với giáo sư Phó.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, môi Trì Chiếu mấp máy, nhẹ giọng hỏi: “Vậy… tôi thì sao?”

Tuy rằng đã thành công gia nhập tổ dự án, nhưng Trì Chiếu vẫn không hiểu được thái độ của Phó Nam Ngạn. Cậu không biết mình có mang đến quá nhiều rắc rối cho giáo sư không, bởi vì cậu luôn quấn lấy anh, cho nên Phó Nam Ngạn mới thoả hiệp hết lần này đến lần khác. Trì Chiếu theo bản năng mà hạ giọng: “Có phải tôi… đã làm phiền ngài rất nhiều không?”

Lo sợ và bất an, cảm xúc Trì Chiếu đột nhiên lên tới đỉnh điểm. Cậu làm phiền Phó Nam Ngạn lâu như vậy, từ trước tới giờ luôn là cậu đơn phương nỗ lực, cậu sợ giáo sư Phó sẽ chán ghét mình. Trì Chiếu cẩn thận quan sát biểu cảm của Phó Nam Ngạn, mà khi đề tài chuyển hướng về phía cậu, Phó Nam Ngạn hơi nhíu mày, rồi sau đó cười nhẹ.

“Nghĩ cái gì vậy?” Anh nói.

Trì Chiếu vẫn không yên tâm, vô thức hỏi: “Thật vậy ạ?”

“Nói như vậy, cậu đang sợ cái gì?” Phó Nam Ngạn bất đắc dĩ nâng mắt lên, dùng đôi mắt màu xám nhạt kia cảm nhận cậu, “Cậu thật sự muốn đi à?”

“Tôi không muốn!”

Trì Chiếu vội vàng lắc đầu nói không, giọng điệu vô cùng thành khẩn, Phó Nam Ngạn lắc đầu cười, nói: “Vậy là được rồi.”

“Người có thể ở lại đây đều là người tôi muốn giữ lại.” Phó Nam Ngạn dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Tập trung làm việc đi, xong sớm về sớm.”

Người có thể ở lại đây đều là người tôi muốn giữ lại, Trì Chiếu nghe được câu này thì mỉm cười. Trì Chiếu gật đầu nói vâng, tầm mắt quay về màn hình, nhưng nụ cười trên môi lại không thể giữ được.

Đúng vậy, tính cách của giáo sư Phó ra sao cậu hiểu rõ, bề ngoài nhìn ôn hòa nhưng khi từ chối người khác thì vô cùng dứt khoát và lạnh nhạt. Từng có rất nhiều người tỏ tình với anh, cũng có nhiều người nói muốn theo đuổi, nhưng bên cạnh anh vẫn chưa có ai cả, mà Trì Chiếu lại chính là người thân với anh nhất.

Trì Chiếu nghiêng đầu nhìn Phó Nam Ngạn, khóe môi giáo sư Phó hơi nhếch lên, thoạt nhìn như đang cười. Nụ cười trước mắt chỉ dành cho riêng cậu, khiến hai mắt Trì Chiếu bừng sáng, trái tim như bị một đám mây mềm mại bao lấy, cậu cảm thấy cả người mình như đang bay lên, càng bay càng cao.

—— Là giáo sư Phó muốn giữ cậu lại!