Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 64: Ngoại truyện 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể từ khi hai người quyết định muốn có một đứa bé, Cố Thừa Hiên bắt đầu cai thuốc kiêng rượu, ban ngày ở ngoài vất vả huấn luyện, tối về nhà thì cần cù khai khẩn đất hoang. die»ndٿanl«equ»yd«on Ban ngày Ninh Mông ở nhà lên mạng tìm tòi về định nghĩa kỳ an toàn và không an toàn, so sánh với tình huống của bản thân, đặt một quyển lịch lên trên bàn và khoanh những vòng tròn đỏ.

Buổi tối, khi Cố Thừa Hiên trở về, cô giống như dâng vật quý mang lịch bàn đến cho anh xem, rồi đem toàn bộ những gì cô xem được trên mạng nói cho anh nghe. Cô hứng thú nói, nhưng Cố Thừa Hiên nào có bao nhiêu nhẫn nại, trực tiếp đè người xuống giường, bắt đầu một hồi vận động mãnh liệt.

Sau đó, cô ghé sát vào người anh,ngón tay vẽ những vòng tròn trên ngực anh, nhỏ giọng oán trách vài câu. Một tay anh ôm lấy eo cô, còn một tay chạy dọc theo sống lưng trắng noãn của cô, khóe miệng hàm chứa nụ cười, nghe cô than thở câu có câu không. Đột nhiên, cô giống như một đốm sáng, chống ngực anh ngồi dậy, hưng phấn kéo anh dậy cùng: “Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta đặt tên cho cục cưng đi.”

“Bát tự còn chưa có lấy một nét, em gấp cái gì?” Anh nhíu mày lôi cô nằm xuống, kéo chăn lên tránh cho cơ thể bị lạnh.

“Làm sao lại không có lấy một nét chứ? Vừa rồi chúng ta…..Hơn nữa cũng không có dùng biện pháp!” Ninh Mông bất mãn chun mũi, lại hỏi, “A, anh thích con trai hay con gái?”

“Con gái.” Cố Thừa Hiên nhắm mắt lại, cứng rắn ném ra ba chữ. (Ba chữ là do trong convert ghi là ‘Nữ hài tử’ nha, mọi người đừng thắc mắc D3)

Trong lòng Ninh Mông cảm thấy rất mất hứng, cái này không có miễn cưỡng sao?

“Nếu em sinh là con trai thì phải làm sao bây giờ?

“Để anh ném nó tới sân huấn luyện, huấn luyện vài lần sẽ nghe lời hơn, sẽ không chọc cho mẹ nó không vui.” Cố Thừa Hiên đè lại cái đầu đang làm loạn của cô ở trước ngực, nghiêm túc nói.

“Nhưng nếu con vẫn nghịch ngợm thì sao, anh đánh con hả?” Ninh Mông chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi anh.

“Hai người chúng ta diễn một vai hay cáu giận và một vai phản diện, như vậy mới quản thúc con tốt được. Em không hạ quyết tâm, vậy thì anh sẽ làm!”

“Hừ, quả nhiên, con trai của mình cũng ra tay được!” Ninh Mông hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến anh, nằm xuống đưa lưng về phía anh.

Cố Thừa Hiên lấy cô lại bắt đầu lộ ra tính khí thất thường rồi. Cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Anh rất hiểu rõ tính cách của cô, lúc này mà không dỗ dành cho tốt, cô sẽ nhắc đến chuyện này không ngừng. die»ndٿanl«equ»yd«on Vì thế, sau khi thở dài, anh nhích nhích cơ thể lại gần cô, ôm cô vào ngực, cắn cắn lỗ tai cô rồi nói: “Sau này nhũ danh của con sẽ là Tưởng Tưởng.”

“Vì sao?” Ninh Mông cũng là một đứa nhỏ tính khí kỳ quái, chỉ tùy ý trút giận mà thôi, sao có thể giận dỗi chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy. Bây giờ nghe anh trả lời vấn đề, liền quên ngay chuyện trước đó, “Cái tên này thật khó nghe!”

“Anh muốn là con gái, nên suy nghĩ một chút đi.” Anh ngậm lấy vành tai xinh xắn trắng như ngọc của cô trả lời mơ hồ.

Ninh Mông bị anh làm cho cả nửa người trên tê dại, làm gì còn nghe được anh nói gì. Nhưng dường như anh đang cô ý tra tấn cô, một bàn tay di chuyển trên người cô, đầu lưỡi tiến vào bên trong lỗ tai cô, đùa bỡn khiến cô mồ hôi đầm đìa, lại cố tình không cho cô, chỉ ở bên tai cô lặp đi lặp lại, không buồn chán mà hỏi: “Sinh con gái được không? Sinh con gái được không…….”

Dưới tình huống như vậy, cô nào dám trả lời ‘Không được’. Cô cố gắng trốn, nhưng anh vẫn cứ tấn công, mãi cho đến khi một tiếng ‘Được’ thốt ra từ trong miệng cô, anh mới cười, một lần hành động xuyên qua cơ thể cô…..

Hai tháng sau, thật sự là Ninh Mông đã mang thai, cha mẹ hai nhà đã biết việc này, kích động đến mức chút xíu nữa là chạy đến đơn vị. Cố Thừa Hiên băn khoăn điều kiện sống và điều trị đều kém xa, liền nhất định bắt Ninh Mông phải trở về nhà, đương nhiên là Ninh Mông không đồng ý rồi, ôm lấy Cố Thừa Hiên hôn nồng thắm gọi ‘Chồng ơi’, cuối cùng thì kết quả vẫn là ‘Không thương lượng.’

Bạch Lăng nhận điện thoại của Cố Thừa Hiên, liền bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Trên sàn nhà trải thảm mềm, màu sắc rèm cửa, những góc cạnh đều được thay thế dựa theo tiêu chuẩn dành cho phụ nữ có thai, rồi trong tủ quần áo cũng có thêm không ít những bộ quần áo bầu.

Ninh Mông sau khi đến Cố gia lại biến thành sâu gạo, không phải nhúng tay vào việc gì, cơm đưa tới tận miệng. Thái độ của Cố gia dành cho cô, thật giống như trong bụng cô không phải là một đứa bé, mà là một con rồng! Mỗi khi nghĩ đến bốn chữ ‘Mẹ vinh nhờ con’, cô lại cảm thấy vô cùng buồn bực liền gọi điện thoại càu nhàu với Cố Thừa Hiên.

Cứ như vậy, ở Cố gia, Ninh gia hai nhà đều chờ đợi, Tiểu Thiên Kim duy nhất của Cố gia ra đời. Lúc đó Cố Thừa Hiên đang ở trong văn phòng của Đại độ trưởng nghiên cứu bản đồ tác chiến, di động vang lên, thấy là Bạch Lăng, bàn tay hơi run run, khi nhận điện thoại thì giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Cửu muốn sinh, bây giờ đang ở bệnh viện, mẹ gọi điện thông báo cho con biết một tiếng.”

Bạch Lăng vừa nói những lời này xong, Cố Thừa Hiên giống như một chú mèo xù lông nhảy từ trên ghế xuống, hét to vào trong điện thoại: “Bây giờ như thế nào rồi? Cô ấy có đau hay không? Cô ấy rất sợ đau, nhất định là sẽ khóc…..Đúng rồi, mẹ, cô ấy khóc chưa? Mẹ nhanh lên đừng để cô ấy khóc….”

Bạch Lăng sau khi nghe anh nói, không khỏi cười ra tiếng: “Làm gì có chuyện sinh con mà không đau? Bây giờ Tiểu Cửu đang ở phòng sinh ngây ngốc chờ, con kêu mẹ phải làm sao để cô ấy đừng khóc?”

Bạch Lăng an ủi anh vài câu, nhưng vẫn không cúp điện thoại, mãi đến khi y tá ôm một đứa bé đi ra từ phòng sinh. Cố Thừa Hiên nghe thấy phía bên kia điện thoại vọng lại tiếng khóc nỉ non, đàn ông không được để đổ máu rơi lệ nhưng lại đỏ vành mắt.

Đại đội trưởng Dịch đứng ở một bên nhìn thấy anh vội vàng luống cuống rồi lại vò đầu, một lát lại giống như một bức tượng điêu khắc đứng bên cửa sổ cúi đầu im lặng, cũng phát hoảng, vội vàng hỏi tại sao. Cố Thừa Hiên sững sờ mãi mấy chục giây sau mới lên tiếng nói: “Con gái của tôi được sinh ra rồi.”

Khi người phụ nữ sinh một đứa bé tương đương với một lần chết đi sống lại, chuyện ở cữ tuyệt đối không được làm qua loa. Bạch Lăng nói hết lời Ninh Mông mới chịu ở lại Cố gia một tháng nữa, mới đưa tiểu Tưởng Tưởng trở về đơn vị.

Trong một tháng, mỗi ngày Cố Thừa Hiên đều gọi điện thoại ân cần hỏi thăm vợ yêu, lại nghe âm thanh y y nha nha của tiểu Tưởng Tưởng, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Lại còn tập trung hết tất cả những ngày được nghỉ lại, chạy về Cố gia sống cùng với con gái. Dường như tiểu Tưởng Tưởng cũng rất thích ba, vừa nhìn thấy Cố Thừa Hiên thì cười tủm tỉm, có khi khóc đến mức mọi người trong nhà đều không dỗ được, chỉ cần Cố Thừa Hiên đưa tay ra đón lấy, liền chu miệng, tủi thân nín khóc, tha thiết mong ngóng nhìn ba chằm chằm. 

Sau khi về đơn vị, mọi người nghe nói con gái của Trung đội Cố đã trở về, không có việc gì liền đến nhà Cố gia chơi. Khi đứa nhỏ lớn thêm một chút, bắt đầu mang kẹo, hoa quả, đồ chơi đến Cố gia, cứ như vậy, tiểu Tưởng Tưởng lớn lên trong sự yêu thương của mọi người.

Khi Cố Thừa Hiên kết thúc huấn luyện trở về nhà, thấy con gái mình núp ở một góc sofa, ban đầu chỉ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Anh đi qua, ôm lấy cơ thể tròn vo của con gái, hôn một cái, thấy con đang mếu, bộ dạng nửa muốn khóc nửa không, vội vàng dỗ dành nói: “Làm sao thế? Tại sao lại khóc?”

“Anh nhìn cho rõ ràng, con còn chưa có khóc….” Ninh Mông cầm một quyển tạp chí trong tay, không thèm ngẩng đầu lên.

“Oa…..” Cô gái nhỏ vừa nghe mẹ nói như vậy, ôm lấy cổ ba, lập tức khóc òa lên, vừa khóc vừa dùng khóe mắt liếc mắt nhìn mẹ.

“Con muốn khóc sao?” Ninh Mông vừa nghe thấy con gái khóc cảm thấy đau đầu, ném tạp chí, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt trợn mắt với con gái.

“Được rồi, được rồi, em với con ầm ĩ gì vậy?” Cố Thừa Hiên vỗ vỗ lưng con gái, lại kéo Ninh Mông, “Anh về rồi, hai người tức giận, khóc lóc, đây là chuyện gì đây?”

“Anh còn nói giúp con!” Hai mắt Ninh Mông trừng lớn như muốn sắp rớt ra ngoài, quai hàm cũng nâng lên, thở phì phò nói, “Nếu không phải do anh chiều con đến vô pháp vô thiên, thì hôm nay em cũng không mất mặt xấu hổ như vậy?”

“Cuối cùng là như thế nào?” Cố Thừa Hiên thấy Ninh Mông xoay người đi vào phòng bếp không để ý đến mình, đành phải hỏi con gái, "Nói cho ba nào, con làm gì chọc cho mẹ không vui vậy?

“Hôm nay ở dưới lầu có tiểu Đậu Tử chạy đến mách mẹ, cậu ta là người xấu vô dụng!” Cô gái nhỏ nức nở rầu rĩ nói, rõ ràng là tiểu Đậu Tử không đúng mà, cậu ta dám mắng con béo!”

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Sau đó, con không thèm để ý đến cậu ta, cậu ta lại đuổi theo sau con gọi con là tiểu Bàn! Sau đó, con tiền túm lấy cổ áo cậu ta, nói cậu ta là đồ lùn, đồ lùn chết tiệt! Ba à, ba có thấy tiểu tử kia rất hư không, chính cậu ta nói thế rồi lại chạy đến chỗ mẹ khóc lóc, làm cho con bị mẹ mắng.”

“Con mắng chửi người ta còn nói gì nữa hả?” Ninh Mông cầm ba cái chén đi ra ngoài, vừa đi vừa quở mắng con gái.

“Là cậu ta mắng con trước! Mẹ, có phải mẹ sinh ra con không vậy, mẹ chỉ biết nói giúp người khác thôi! Vậy con đây cũng phải nói giúp cho những bạn nhỏ sao, mẹ không xinh đẹp bằng dì này, mẹ không dịu dàng bằng dì kia!” Cô gái nhỏ ở trong lòng ba lắc lắc thân mình bất mãn nói.

“Cố Thừa Hiên! Anh có dạy dỗ hay không thì mặc kệ!” Ninh Mông nổi trận lôi đình, đến mức xù lông lên.

“Đương nhiên là sẽ dạy dỗ!” Cố Thừa Hiên nghiêm mặt, đặt con gái ngồi xuống ghế sofa, ngồi ở một bên dạy dỗ nói, “Cho dù thế nào, mắng người khác là không tốt, biết không? Nhất là con gái, mắng người khác sẽ không xinh đẹp.”

“Vậy vì sao mẹ lại mắng con?” Cô gái nhỏ lắc lắc đôi chân, suy nghĩ một lát, bừng tỉnh hiểu ra, “Cho nên, bộ dạng mẹ mới xấu như vậy…..”

“Cố Tưởng Tưởng!” Ninh Mông nghe xong, trong tay còn cầm một củ hành vọt từ trong bếp ra.

“Con xem con chọc cho mẹ thành bộ dạng gì rồi kìa….. die»ndٿanl«equ»yd«on” Cố Thừa Hiên nhìn thấy Ninh Mông tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, dường như muốn phát tác, nhanh chân đứng dậy dỗ cô, tránh cho con gái gặp họa.

Cô gái nhỏ nhìn thấy mẹ thật sự nổi giận, rụt rè sợ hãi đi sau ba đến trước mặt mẹ, căn căn ngón tay nói: “Mẹ, con sai rồi, sau này con sẽ không gọi cậu ấy là tên lùn chết tiệt nữa…..”

Ninh Mông còn chưa kịp thở phào, lại nghe thấy tiếng con gái vang lên:

“Về sau con chỉ gọi cậu ấy là tiểu lùn…..”