Ninh Trí Văn đến phòng ăn ăn cơm, cũng lôi kéo Cố Thừa Hiên hàn huyên một lúc lâu mới thả người. Ninh Mông thấy Cố Thừa Hiên từ trong phòng đi ra, sửng sốt cắn móng tay, mắt nhìn chằm chằm vào anh hơn mười phút. Cố Thừa Hiên đi tới bên sofa, thấy thân thể cô co rút vùi ở trên ghế sofa, con mắt lóe sáng nhìn chằm chằm mình, cổ họng có chút căng lên.
Một cái tát nhẹ như đang vuốt ve tay của cô, Cố Thừa Hiên thong dong ngồi xuống, khiển trách: “Đã lớn như vậy còn cắn móng tay!!”
Ninh Mông cũng không phản bác, cười hì hì nhìn anh, thậm chí có chút mùi vị muốn lấy lòng, một đôi mắt to chớp chớp, giống như ngôi sao trên bầu trời ban đêm: “Cố Thừa Hiên, ba em nói gì với anh vậy?”
“Không có gì”. Những chuyện kia, đương nhiên anh không muốn nói cho cô biết.
Ninh Mông trợn tròn cặp mắt, phồng má thở phì phò ném ra một câu: “Đáng ghét”, liền xoay người chạy trở về phòng ngủ.
Cố Thừa Hiên nghĩ đến mọi chuyện bên này cũng đã được giải quyết, liền chuẩn bị buổi chiều sẽ trở về bộ đội. Tần gia xảy ra chuyện, nhưng có Ninh Trí Văn ở đây, anh cũng yên tâm. Chỉ là, trong ba ngày qua ở chung với Tiểu Cửu, anh liền hểu được trước khi ăn tủy trong xương thì khi liếm nó cũng đặc biệt ngon, tối hôm qua hai người mới kinh nghiệm làm một trận mây mưa, nghĩ đến chiều nay phải tách ra, không bỏ được cũng là điều rất tự nhiên.
Trù trừ thật lâu, Cố Thừa Hiên trở lại phòng ngủ, có chút buồn buồn không vui tựa vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Ninh Mông đang thu dọn đồ đạc, một đống đồ mua ở siêu thị đang bày trên giường, cô dọn dẹp, thỉnh thoảng lầm bầm: “Làm thế nào mà mua nhiều vậy đây?”
Cố Thừa Hiên thấy cô không để ý đến mình, có chút cảm thấy phiền não, xệ mặt xuống đi tới, ở bên người cô, giận dỗi đặt mông ngồi xuống, giường nhất thời sụp xuống hơn phân nửa. Ninh Mông giương mắt nhìn anh một cái, thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì”.
Ninh Mông cho rằng anh mới bị ba của cô mắng, hơi xúc động, vỗ vỗ vai anh an ủi: “Ai……..không có chuyện gì a, em đều quen rồi, ba chính là tính khí kia……Em cũng luôn bị ba la mắng, thật ra ba cũng không có ác ý”.
Cố Thừa Hiên biết rằng cô hiểu lầm, lại rất ảo não, liền nhìn qua mặt của cô hỏi: “Em thật sự không biết tại sao anh khó chịu?”
“Gì?” Ninh Mông không biết cơn giận của anh từ đâu mà đến, có chút kinh ngạc nhìn anh.
“Anh phải trở về bộ đội rồi, lập tức……”
Ninh Mông cũng sững sờ, sau đó mi mắt thõng xuống, có chút buồn bã nói: “Nhưng em muốn ở cùng ông và ba”.
“Anh biết….”Cố Thừa Hiên bất đắc dĩ than thở, thân thể ngửa ra sau, ngã xuống giường, “Anh cũng vậy không muốn để cho em lập tức cùng anh trở về, chỉ là……Thôi, em cứ ở lại đi, chờ khi nào trở lại bộ đội cũng được”.
Ninh Mông cuối cùng cũng biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Người đưa ra ý theo quân là cô, nhưng giờ lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh, cô cũng rất đau lòng. Vào lúc này thấy anh vẫn săn sóc cô như vậy, trong lòng cảm động, nhào tới trên người anh, dựa theo má trái má hôn lên: “Thật xin lỗi á…..Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, đợi ông nội thân thể khỏe một chút, em liền trở về cùng anh, không nên tức giận, có được hay không?”
Cố Thừa Hiên thuận thế khóa chặt hông của cô, nghiêng đầu chính xác hôn xuống đôi môi mềm mại một cái: “Anh hiểu, chẳng qua là cảm thấy có chút không bỏ được”.
“Anh khi nào thì đi?” Ninh Mông chống tay trên lồng ngực của anh, nâng lên nửa người, một tay thì đùa giỡn tóc của anh, “Em tiễn anh đi”
“Buổi trưa ăn cơm xong sẽ đi, em ngoan ngoãn ở nhà, không được để anh lo lắng, biết không?”
“Ừ” Ninh Mông không ngừng gật đầu, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lại rất mong đợi hỏi anh: “Anh có thể hay không có mấy ngày nghỉ dài?”
“Có thể phải qua năm sau, gần đây nghỉ phép quá thường xuyên. Có chuyện gì sao?”
“A, năm sau cũng được, chính là muốn đi Vân Nam chơi, trước kia khi đi ra ngoài du lịch đều là đi chung với cha mẹ, lần này muốn đi riêng với anh”.
Cố Thừa Hiên nghe được dĩ nhiên vui mừng, liền đồng ý. Hai người ở trên giường lăn qua lăn lại náo loạn một phen, cuối cùng giống như hai cái muỗng trùng khít nằm ôm nhau, thỏa mãn như hai con mèo nằm phơi nắng.
Sauk hi ăn cơm xong, Cố Thừa Hiên trở về bộ đội. Ninh Mông buổi sáng thức dậy muộn, cũng không có ngủ trưa, mang cái ghế nhỏ ra ban công ngồi đọc sách. Đọc đến bốn giờ chiều, mắt ê ẩm sưng khó nhịn, cô liền đứng lên hoạt động một lần, thuận tiện cho mắt nghỉ ngơi.
Đến năm giờ rưỡi, nghe phòng khách truyền đến tiếng khóc rống. Cô tuy là chán ghét, nhưng vẫn chạy đi xem xảy ra chuyện gì. Giật mình, người ngồi trên ghế sofa đang lôi kéo mẹ cô, khóc đến không thể đứng vững không phải là mẹ của Tần Vũ Linh và Tần Mặc sao?
Cô bây giờ cùng hai chị em Tần gia quan hệ có chút lúng túng, vào lúc này cũng không muốn dính vào việc của Tần gia, vì vậy xoay người chuẩn bị trốn vào phòng. Không ngờ đối phương đã phát hiện ra cô, lớn tiếng kêu: “Tiểu Cửu!!Con có thể giúp bác một chút không?”
Ninh Mông không còn cách nào, đành phải cúi gằm đầu đi xuống, nghĩ đến một hồi sẽ tìm cớ rời đi.
“Tiểu Cửu, con cùng Vũ Linh và Tần Mặc chơi từ nhỏ đến lớn. Lần này, con nhất định phải giúp Tần gia một chút …..” Nói còn chưa dứt lời, đã khóc rống lên.
Ninh Mông cảm thấy phiền não, vốn không muốn để ý, tính toán qua loa vài câu cho qua chuyện, lại đột nhiên nhớ đến tối hôm qua Cố Thừa Hiên đã nói---- -----Tần gia là xong đời. Lại liên tưởng đến việc buổi chiều ngoài ban công thấy mấy người mặc quân phục đến Tần gia, Ninh Mông không khỏi cảm thấy kinh sợ, chẳng lẽ là Cố Thừa Hiên lại làm chuyện gì?
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Bác từ từ nói……”Ninh Mông biết trước khi đi Cố Thừa Hiên không có nói, lúc này chỉ hy vọng moi ra một chút manh mối từ mẹ của Tần Mặc.
“Tiểu Cửu, bác đời này chưa từng cầu xin ai. Lần này cầu xin con, con nhất định phải giúp nhà bác!” Tần phu nhân lau nước mắt bi thương một lúc lâu, mới từ từ nói ra: “Bác đều không biết chuyện gì xảy ra. Buổi trưa, lão Tần chưa trở về ăn cơm, cũng không gọi điện thoại báo, ta tưởng ông ta bận việc mà quên báo, cũng không hỏi nhiều. Kết quả lúc xế chiều, thế nhưng có mấy người từ bên ngoài vọt vào, lấy ra lệnh niêm phong….”
Ninh Mông trong bụng hiểu, Tần gia là bị tịch biên gia sản rồi, Tần thư ký té ngựa rồi.
“Bên này nhà vừa bị niêm phong, nước mắt của bác còn chưa kịp khô, liền lại có hai người đi đến, nói Vũ Linh là kẻ khả nghi đã vu khống hãm hại nhân viên Quốc gia, liền đem Vũ Linh giải đi…..Chúng ta Tần gia là suy tàn rồi!!!” Nói xong, nước mắt lại rơi xuống.
Ninh Mông nghe được Tần phu nhân nói như thế, trong lòng căn bản đã khẳng định có thể chuyện này là việc Cố Thừa Hiên tối qua không muốn nói cho cô biết. Như vậy, Tần Vũ Linh thật sự chính là người đã tố cáo hãm hại cha mình? Nghĩ đến đây, trong lòng cô cười lạnh, sớm biết hôm nay sao lúc trước còn làm, Tần Vũ Linh cũng không phải là không có đầu óc, nếu làm chuyện như vậy, người trong nhà làm sao có thể không biết? Nói không chừng đây chính là nước mắt cá sấu.
“Bác à, con không phải chánh án, những chuyện này người tìm con xem như cũng vô dụng …..” Ninh Mông cũng không ngu, tự nhiên đã hiểu nguyên nhân khiến cho người đàn bà này đến đây, chỉ là cô làm sao sẽ ngu đến mức để cho chồng của mình đi giúp người đã hại gia đình mình. Không đợi đối phương nói ra, cô đã cự tuyệt.
Đối phương hiển nhiên không ngờ cô sẽ cự tuyệt, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng hôm nay là đi cầu xin người khác, không thể không nhịn nói: “Tiểu Cửu, bác nghe nói thế lực nhà chồng con rất lớn, con xem có thể hay không…….”
“Bác” Ninh Mông con mắt lạnh lùng nói, “Quan lớn thì vẫn còn quan lớn hơn, không thể nào một tay che trời được!! Nếu như nhà bác không có phạm tội thì tự nhiên sẽ bình an vượt qua, người xem ba của con không phải là như vậy sao?”
Lời đều nói hết mức đến như vậy, Tần phu nhân chính là da mặt dày cũng phải giữ chút thể diện. Chỉ là Ninh phu nhân cuối cùng có chút không đành lòng, lôi kéo Tần phu nhân nhỏ giọng hỏi: “ Tần Mặc đâu? Lúc này hãy để cho nó đi tìm người giúp”.
Đối phương khổ sở cười một tiếng: “Nhà chúng tôi không giống như nhà các người có quan hệ lớn, tất cả người thân đều nghèo không ai giúp được. Lúc này Tần Mặc chắc là đang chạy đi tìm bạn học nhờ giúp đỡ”
Sau khi người đi, Ninh phu nhân sắc mặt không tốt nhìn Ninh Mông. Nhưng Ninh Mông không để ý, ở cùng ông nội tâm sự, cùng Cố Thừa Hiên nói chuyện điện thoại, đợi đến khi Ninh Trí Văn về nhà, cùng nhau ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Ninh phu nhân không biết vô tình hay cố ý nhắc đến việc của Tần gia, hi vọng Ninh Trí Văn có thể giúp một tay. Trước giờ trước mặt cha mẹ luôn tuân theo quy củ, nhưng lần này Ninh Mông bực tức bộc phát, ném chiếc đũa trên tay lên bàn: “pằng” một tiếng, sau đó liền oán trách: “Mẹ, mẹ xem con là cái gì trong nhà này? Con không bằng người ngoài sao?”
“Con là có ý gì?” Ninh phu nhân vừa nghe cũng nổi giận, lúc này quở trách nói: “Con cũng nhớ lại đi. Buổi chiều dáng vẻ không giống ai. Tần phu nhân đến đây không phải là cầu xin con giúp đỡ hay sao? Con là loại người chỉ biết bỏ đá xuống giếng, bo bo giữ mình”
“Đúng, con chính là loại người như vậy đấy! Trong mắt mẹ chỉ có Tần Vũ Linh là thanh tao thoát tục không dính bụi trần gian thôi!”
“Lễ phép của con đi đâu hết rồi?”
“Hừ, vậy hóa ra Tần Vũ Linh là biết kiềm chế, lại cứ nói Cố Thừa Hiên thích mình. Gặp con lần thứ nhất liền chê cười, luôn lấy chuyện con níu lấy Tần Mặc nói con hư hỏng. Con không hiểu rõ, có người thiếu nữ nào chưa từng thương thầm một người chứ? Thích qua thì thế nào? Con thích cũng biết rõ là mình đơn phương, không giống như cô ta. Thừa Hiên đã mấy lần nói rõ ràng đối với cô ta không có ý, không có tình cảm gì, nhưng cô ta vẫn cố tình đeo bám!”
Ninh Mông càng nói càng uất ức, cuối cùng lại nức nở đem toàn bộ nói ra hết.
“Còn có Tần Mặc cũng không phải là người tốt! Thích chị họ, nhưng vẫn lợi dụng con, lừa gạt con. Thua ở tay người đó cũng chỉ có thể trách con ngu ngốc!”
Người trong nhà không biết ân oán giữa cô và hai chị em Tần gia, Trữ bà đau lòng lau nước mắt của cô, Trữ ông nhìn thấy cháu gái bảo bối của mình bị ức hiếp như vậy thì tức giận đến râu bạc cũng run lên; Ninh phu nhân há miệng, lại nhìn Ninh Trí Văn một cái, ngậm miệng lại, không nói gì.
“Mẹ, đừng nói việc khác, chỉ nghĩ đến việc Tần Vũ Linh lần này vu cáo hãm hại cha, con sẽ không bao giờ giúp cô ta, bọn họ Tần gia hôm nay đến tình trạng này còn trách được ai? Những tội danh này cũng không phải tự nhiên mà có!”
“Con nói là……Làm sao có thể?” Ninh phu nhân sợ hãi kêu lên.
Ninh Trí Văn nãy giờ vẫn không nói gì, giờ hạ đũa, rất bình tĩnh nhìn mọi người nói: “Chuyện này về sau không được nhắc lại. Chỉ biết từ nay nhà họ Tần và nhà họ Ninh không có bất cứ quan hệ nào”
“Trí Văn, việc của nhà họ Tần con cũng biết?” Trữ ông như có điều suy nghĩ hỏi.
“Dạ” Ninh Trí Văn nhàn nhạt thở dài một cái nói tiếp: “Hôm nay có người điều tra đến ta nói chuyện, ta cũng đàng hoàng đem mọi chuyện mà ta biết kể cho họ nghe”
“Như vậy việc của Tần gia là thật hay bị vu oan?”
“Trong quá trình lục soát…..đã tìm thấy một số sổ sách được giấu ở dưới ghế salon, tất cả đều do vợ của Tần thư ký ghi chép”. Ninh Trí Văn day day chân mày nói: “Hơn nữa phía Công an cũng đã điều tra ra, người vu cáo con chính là Tần Vũ Linh….Tần gia đi đến nước này là tự làm tự chịu, chúng ta sẽ không làm gì hết!”