Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày

Chương 97: Sở Thích Chung






Thúy Quyên sẽ không nói dối vào lúc này, khai ra bà hai cũng chỉ khiến bà hai có thêm một tội danh mà thôi, nhưng cô ta cứ chắc chắn bản thân không biết ai đặt tờ giấy ở đó, điều đó có nghĩa, cô ta thật sự không biết gì cả, chỉ bị đồng tiền sai khiến mà thôi.

Tiếp nữ, bà hai chưa từng dùng dây thủ Ô, tất nhiên trong đám đầy tớ của bà ta cũng không có ai chạm vào dây Thủ Ô, nếu là bà hai, vậy sẽ không thể nào giải thích được vì sao ngày hôm đó cô lại ngửi thấy mùi dây Thủ Ô đậm đặc khi ngã xuống giếng.

Cơ thể của bà ba rất khỏe mạnh, cũng không thấy bà ta dùng thuốc bổ, bà tư đang mang thai, càng không thích hợp dùng loại thuốc để lưu thông máu này, ngay cả trên người nhà hoàn Đậu Khấu của Mộc Cẩm Nhu cũng sạch sẽ tinh tươm, người duy nhất đáng nghi là bà năm, nha đầu sắc thuốc từng nói, bà ta luôn thiếu máu, thường xuyên dùng thuốc bổ có cho thêm dây Thủ Ô, nhưng người đáng nghi này đã sớm chết rồi.

“Không phải bà hai?” Ánh Xuân rất hoảng sợ, “Không phải bà hai thì ai, trong phủ này còn có ai muốn lấy mạng Thiếu phu nhân nữa.

”Đúng vậy, Mộc Vãn cũng đang nghỉ, là ai muốn mạng của cô chứ, là bà ba, bà tư? Hay là Mộc Cẩm Nhu luôn đối đầu với cô, hay là lão phu nhân hoặc Đốc quân?Cô nghĩ đến đau cả đầu, dứt khoát từ bỏ, xem ra chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.


”“Đúng rồi, sáng nay em thấy Tam tiểu thư đến Cẩn Hàm Uyển ở sân sau, còn dẫn theo bác sĩ.

” Ánh Xuân thông minh, nghĩ nên báo cáo chuyện này với Thiếu phu nhân.

Cẩn Hàm Uyển?Mộc Vãn nghi ngờ, Cẩn Hàm Uyển là nơi Lăng gia đặc biệt dùng để tiếp đón khách khứa, gần đây không có nhiều khách đến thăm, có lẽ nơi đó chỉ còn lại một mình Mộc Văn Bách chưa quay về Hà Phố.

Tuyết Thu đi tìm Mộc Văn Bách làm gì, cô ấy là một cô gái chưa kết hôn, làm vậy không sợ bị người ta nói lung tung sao?Hơn nữa, cô hiểu rất rõ tính cách của Mộc Văn Bách, tuy tuổi còn trẻ, lòng dạ lại kín đáo, lòng dạ và vẻ ngoài khác biệt một trời một vực, Tuyết Thu là người ngây thơ, hiền lành, rất dễ bị lừa, sợ rằng Mộc Văn Bách chỉ cần dùng dăm ba câu là có thể loại bỏ sự cảnh giác của cô ấy.

~Lúc Lăng Tuyết Thu đến gặp Mộc Văn Bách, chân của anh ta còn chưa hết sưng, bác sĩ thay thuốc xong lại kê thêm chút thuốc cho anh ta.

“Tôi thật sự không sao, không cần phải rắc rối như thế.

” Mộc Văn Bách mỉm cười lắc đầu, “Em là một cô gái chưa kết hôn, đừng đến nơi này sẽ bị người ta nói xấu đấy.

”Lăng Tuyết Thu không quan tâm lời nói của người ngoài, hơn nữa cô ấy là Tam tiểu thư của Lăng gia, ai dám nói sau lưng cô ấy chứ?Mộc Văn Bách biến thành dáng vẻ này, cô ấy nghĩ đây là trách nhiệm của mình, khoanh tay đứng nhìn không phải là tính cách của cô ấy.


“Chúng ta trong sạch, không sợ người khác nói lung tung.

” Lăng Tuyết Thu lại để nha hoàn mở hộp cơm ra, “Đây là điểm tâm do nhà bếp mới làm, anh nếm thử đi.

”Mộc Văn Bách không nhịn được trêu chọc: “Chân của tôi bị trật cũng đáng gia, hai ngày này được hầu hạ áo đến đưa tay cơm đến há miệng, không biết hạnh phúc biết bao nhiêu.

”Lăng Tuyết Thu mỉm cười: “Đâu có ai bị thương còn nghĩ vậy chứ, đã quên lúc đau còn suýt rơi nước mắt à.

”Cô ấy nhìn thoáng qua xung quanh, thấy Mộc Văn Bách để một quyển tiểu thuyết ở trên mặt bàn, lập tức ngạc nhiên lại mừng rỡ: “Anh cũng thích Kafka* à? Tôi thích nhất ‘Nhật ký biến hình’ của anh ấy, đây là quyển nào?”* Tên đầy đủ là Franz Kafka một nhà văn lớn chuyên viết truyện ngắn và tiểu thuyết bằng tiếng Đức, được giới phê bình đánh giá là một trong những tác giả có tầm ảnh hưởng nhất thế kỉ 20.

“Đây là sách mới của anh ấy, vừa được phiên dịch và lưu truyền không lâu.

” Lúc Mộc Văn Bách nhắc đến Kafka, trong mắt toát ra vẻ hứng thú, “Em cũng thích anh ấy à?”“Đương nhiên, tôi thích tác giả này nhất.


” Lăng Tuyết Thu cầm quyển sách kia yêu thích không nỡ buông tay, “Ba năm trước tôi đã bắt đầu xem sách của anh ấy rồi.

”Mộc Văn Bách nói: “Em đã thích thế, tặng cho em tác phẩm mới này đó, tôi rất xin lỗi vì chuyện ngày đó…” Anh ta nhắc đến lại đỏ mặt, “Là tôi không cẩn thận.

”Lăng Tuyết Thu vẫn hơi để ý việc anh ta “Chiếm lợi của mình”, lúc này lại vì một câu nói của Mộc Văn Bách mà cảm thấy không sao cả.

.