Sao cậu biết tôi đến mà ra đón vậy.
Thục Lam đi theo chỉ dẫn của Anh Hào vào bên trong quân trường.
Nhìn khung cảnh rộng lớn vô cùng.
Những nhóm quân tập ở tứ phía tạo ra một cảm giác rất mực nghiêm trang khiến cô nhớ lại lần đầu gặp Văn Thiên.
Lúc đó anh cũng ngỏ ý mới cô đến tham quan nơi đây.
Chỉ là cô đã từ chối vội vì sợ bị anh lừa hòng trả thù riêng.
Thục Lam đột nhiên bật cười khi nhớ lại chuyện ngày đó khiến Anh Hào đứng bên không hiểu gì lại tưởng bản thân đã nói gì sai làm cô chê cười.
Anh Hào cười trừ vội chữa: Lúc vừa rồi có một tiểu đội chạy qua thiếu phu nhân khi ở cổng người có nhớ không..
Thục Lam biết mình vừa thất lễ vội lấy tay che miệng, cô quay ra vừa gật đầu vừa nhẹ cười để kéo lại hình tượng.
- ...!Tiểu đội đó do tôi dẫn đầu, lúc đầu nhìn thấy lại tưởng mình nhận lầm nhưng lúc sau quay lại xem thì hoá ra là thiếu phu nhân đến thật.
Người đến tìm thiếu soái sao?
- Ta đến đưa cơm...
Thục Lam quay ra định lấy hộp đồ ăn Ngu Oanh cầm thì đã không thấy cô ấy đâu nữa.
Cô quay người mấy vòng tìm kiếm, nhìn ngó xung quanh cũng không thấy ai liền hốt hoảng một phen.
- Ấy, thị nữ đi cùng ta vừa rồi đâu rồi.
Anh Hào nghe thế liền chỉ tay về một hướng: Vừa rồi thấy cô ấy chạy đường đó có vẻ gấp gáp lắm.
Anh Hào liền dẫn Thục Lam chạy theo về hướng chỉ tay.
Được một đoạn thì Thục Lam nhìn thấy Ngu Oanh đang đứng ở phía xa nói chuyện với một vị quân nhân.
Trông vẻ mặt cô cùng người quân nhân kia vui vẻ vô cùng.
Đứng từ xa lại thấy người đó khẽ vén mái tóc của Ngu Oanh, nhìn cảnh này Thục Lam che miệng phì cười.
- Bảo sao lại sốt sắng muốn đến quân trường như vậy, hoá ra là có người muốn gặp ở đây.
Thục Lam đến gần vỗ vai Ngu Oanh một cái khiến cô ấy giật mình quay lại nhìn.
Vừa thấy là Thục Lam liền hốt hoảng, sợ bị hiểu lầm liền gấp gáp giải thích.
- Thiếu..
thiếu phu nhân, đây là ca ca của nô tỳ.
Tên là Ngu Lượng.
Thục Lam nhìn người quân nhân, thấy cậu ta cúi người chào mình bèn gật đầu một cái.
Cô quay ra phía Ngu Oanh nhưng không nói thêm gì mà chỉ lấy đi hộp cơm trên tay cô ấy rồi quay đi.
Được đôi bước liền ngoái đầu lại nhắc nhở.
- Lát nữa chờ ta ở bên ngoài cổng là được.
Ngu Oanh nghe vậy vui mừng khôn xiết vội cúi người tạ ơn: Cảm ơn thiếu phu nhân.
Thục Lam quay mặt đi trong lòng vẫn vui mừng vô cùng.
Coi như là cô đang giúp người và cũng là thu phục tâm người.
Đi theo Anh Hào cả đoạn dài liền đến nơi Văn Thiên làm việc.
Vừa đến nơi đã thấy Chiêu Uyên đứng ở đó chờ đợi.
Anh Hào ngạc nhiên vội nhìn sang Thục Lam: "Hoá ra đây chính là người cầm lệnh bài nên được tên kia cho qua cửa.
Không biết là may mắn hay là xui xẻo đây nữa.
Vận đào hoa của thiếu soái đúng là nặng thật."
Thục Lam nhìn thấy người đằng trước đang đứng chờ chính là Chiêu Uyên, cô nhìn cô ta một thân quả thật sang trọng.
Bộ sườn sám màu hồng nhạt trong ánh nắng trông lại vô cùng ngọt ngào bảo sao mỗi lần các quân nhân chạy qua đều bị hút hồn mà ngoái đầu nhìn lại.
Thục Lam tự nhìn lại bản thân, cô xưa nay chưa bao mặc sườn sám.
Không phải vì không thích hay không muốn mà bởi vì bộ đồ đó không dành cho những người luôn phải bận rội với công việc, cần những bước đi nhanh không thể quan tâm đ ến phong thái, cần phải trèo đèo nội suối chỉ vì một cây thuốc dại.
Thục Lam dừng bước chân lại, càng nghĩ cô càng không dám bước tiếp.
Cô tưởng tượng bản thân, Chiêu Uyên và Văn Thiên giống như ba con người đang cùng leo trên một bậc thang.
Trong khi Văn Thiên ở trên đỉnh cao của bậc thang, Chiêu Uyên đứng ngay dưới bậc của anh thì cô lại chỉ là một con người thấp kém vẫn đứng tụt lại ở bậc thang đầu tiên.
Trong lúc Thục Lam vẫn đang phân vân có nên quay về không thì chợt Chiêu Uyên nghiêng người quay lại.
Cô ta vừa thấy Thục Lam liền nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm, lại chú ý trên tay cô cũng cầm theo một hộp cơm thì không nhịn được mà tiến lại gần.
- Sao cô lại đến đây.
- Tôi đến để...
*Bốp**Chát*
Không cho Thục Lam nói hết câu Chiêu Uyên đã giơ tay đánh người.
Bàn tay cô ta chạm lên mặt Thục Lam lưu lại vết phấn trắng, cô ta nhìn nó liền cười kinh thường rút khăn phủi tay rồi ném ra đất.
Tiếng náo động thu hút khá đông người đến hóng.
Phần nhiều là vì đây là lần đầu có phụ nữ đánh nhau ở nơi đây.
Văn Thiên bên trong phòng cũng bị tiếng động làm phiền đành ra ngoài xem có chuyện gì.
Vừa nhìn thấy cảnh Chiêu Uyên đứng đối mặt với Thục Lam anh liền biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lại thấy Thục Lam một tay ôm mặt anh liền thở dài.
"Vô dụng."
Văn Thiên tiến vào đám đông mà đứng ở trung tâm là Chiêu Uyên và Thục Lam.
Anh vừa vào cuộc liền không quan tâm chuyện gì vừa xảy ra hay nguyên nhân là gì mà mắng thẳng mặt cả hai người.
- Đây là nơi để gây chuyện sao //hướng ánh nhìn về phía Chiêu Uyên// ta đã nói cô về đi tại sao vẫn còn đứng đây.
Chiêu Uyên ấp úng: Ta..
ta..
Văn Thiên nhìn sang Thục Lam tiếp tục lên giọng: Còn em sao lại đến đây nữa.
Thục Lam nâng cao hộp cơm trên tay lắc nhẹ vài cái khiến Văn Thiên bực càng thêm bực.
Anh quát thẳng mặt cô.
- Rảnh rỗi quá thì tự kiếm việc làm đi, đừng đến đây làm phiền ta.
Dứt câu anh quay ra quát luôn đám quân nhân nhiều chuyện xung quanh: Mỗi người đứng đây đều rảnh rỗi như vậy thì chạy năm mươi vòng sân cho ta.
Không chạy xong đừng nghĩ đến việc ăn cơm.
Đám quân lính đầy oán trách mà kéo nhau chạy đi.
Trong chốc lát đã chỉ còn lại bốn người còn đứng đó.
Văn Thiên liếc nhìn Anh Hào vẫn chưa chịu rời đi.
Cậu ta thấy anh nhìn mình lại tự chỉ vào mình mà hỏi.
- Tôi cũng phải chạy sao?
Văn Thiên vừa đảo ánh mắt một cái Anh Hào liền biết luôn đáp án là gì mà chạy biến theo đám quân nhân kia.
Sau khi mọi người đều giải tán, Văn Thiên vốn đang định trở về phòng thì đột nhiên Chiêu Uyên nhắm mắt lả người xuống.
Thục Lam hoảng sợ vốn muốn dang tay ra đỡ nhưng Văn Thiên đã nhanh tay hơn cô mà đỡ lấy Chiêu Uyên.
Anh nhìn khuôn mặt bạc nhược của cô lại hướng mắt lên nhìn mặt trời chiếu tỏ liền không suy nghĩ nhiều bế xốc người cô chạy đến chỗ quân y.