Văn Thiên vừa vào trong phòng lập tức ra lệnh: Trừ đại phu, tất cả ra ngoài.
Theo lệnh, mọi người ai nấy cúi người chạy vội ra ngoài tránh để chọc giận đến ai đó.
Lão đại phu ngồi bên bục cạnh giường toát mồ hôi hột.
Ông ta đưa tay lên trán lau đi những giọt mồ hôi, bàn tay còn lại khẽ run rẩy châm từng cây kim lên dọc cánh tay của lão phu nhân.
Văn Thiên nhìn cảnh ông ta chầm chậm ghim từng cây kim, bàn tay vừa run vừa rẩy bực đến phát cáu.
- Không phải nói là tỉnh rồi sao, bây giờ lại đang làm gì vậy.
Lão đại phu giật mình suýt chút châm lệch: Đại nhân nói để lão phu nhân dùng thuốc, tuy là loại nhẹ nhưng cũng không thể nói tỉnh là tỉnh.
Bây giờ cần châm cứu để đẩy nhanh quá trình lưu thông thuốc, bức người bệnh tỉnh.
Văn Thiên nóng ruột ngồi xuống ghế đặt bộp miếng ngọc lên bàn.
Anh sớm biết tìm đồ nhanh vậy thì khỏi cần thuốc thang gì.
Bây giờ chỉ muốn mau chóng gọi người tỉnh, xử lí xong mọi khúc mắc rồi tiễn người đi cho rảnh nợ.
Sau một hồi châm cứu, mi mắt nhăn nheo của lão phu nhân khẽ rung lên đôi chút.
Biết người sắp tỉnh, lão đại phu vui mừng quay lại thông báo.
- Đại nhân, lão phu nhân xem chừng chuẩn bị tỉnh rồi.
Văn Thiên vội đến bên giường, anh vén cao bức màn bên lên.
Nhìn bàn tay bà khẽ rung động, đôi mắt chầm chậm mở ra.
Vừa mở mắt bà liền thở mạnh một hơi như bật ra hơi nghẹn ứ trong lồ ng ngực.
Ánh mắt bà đảo tứ bề rồi chợt cảm thấy cánh tay mình có chút nhức.
Đang định co lại thì bị lão đại phu sợ hãi ghì tay xuống.
Lão phu nhân giật mình nhìn sang tay mình, bà nhìn hàng loạt những chiếc kim mảnh và dài đang cắm trên tay mình, nếu vừa rồi bà động mạnh một cái thì chỉ e là phế cả cánh tay.
Đột nhiên lão phu nhân tái mặt, bà nhớ đến đây là cánh tay mình đã cầm gậy đánh vỡ miếng ngọc, nghĩ đến việc bị vận sui đeo bám.
Lão phu nhân điên người quát lên.
- Kẻ nào dám châm kim lên tay ta!
Lão đại phu giật mình một phen, ông ta chầm chậm đưa tay định rút kim châm ra vừa vội giải thích: Đây là thuật châm cứu, lão phu nhân bất tỉnh quá lâu rất có hại cho thể trạng già yếu nên không thể không dùng phương pháp châm cứu này bức tỉnh.
*Bốp* Lão phu nhân quan tâm đ ến lời giải thích giơ tay lên tát đại phu một cái đến điếng người, ông ta vật vã ra đất rồi ôm tai đau đớn kêu r3n.
Lão đại phu lấy tay ôm tay chợt cảm thấy có gì đó dinh dính liền rụt tay xuống xem, thấy trên tay mình toàn là máu lão đại phu càng thêm sợ hãi.
Ông ta nhìn tay lão phu nhân vẫn bình thường liền đưa tay sờ lại tai mình.
Văn Thiên nhìn cảnh này dường như thấy không có gì mới lạ liền bình thản.
- Người đâu, mau vào dìu đại phu ra ngoài tìm người chữa trị.
Tìm đại phu chữa cho đại phu?! Lão đại phu vừa nghe tiếng Văn Thiên nói ra vô cùng nhỏ lại có chút khác biệt so với giọng mình vừa nghe lúc vừa rồi liền tái mặt sợ hãi.
Đúng vậy, lão phu nhân lại có thể đánh ù tai ông ta, đánh đến ông ta thủng màng nhĩ và điếc mất bên tai.
Đại phu già run rẩy nhìn máu trên tay mình, ông ta giơ lên trước mặt lão phu nhân cầu xin công đạo, miệng cứ rên ú ớ không thành lời.
Lão phu nhân nhìn cảnh này ghét bỏ, bà dựng người dậy như chưa hề bệnh nhọc gì mà thẳng lưng.
Đôi mày nghiêm lên, khoé môi mậm chặt, bàn tay mạnh bạo rút hết kim trên tay kia của mình ném vào mặt lão đại phu, miệng chép lên mắng.
- Còn phải chữa, lôi ra ngoài đánh chết cho rồi.
Lang băm mà cũng dám động vào người ta.
Người hầu nghe Văn Thiên ra lệnh một kiểu, lão phu nhân lại hạ lệnh kiểu khác thì tiến thoái lưỡng nan.
Họ hướng mắt nhìn Văn Thiên cầu anh cho họ lời giải đáp.
Anh không nói gì chỉ vẫy tay một cái hất ra cửa.
Đám hạ nhân thấy vội đỡ đại phu ra ngoài.
Lão phu nhân liếc mắt lườm Văn Thiên tỏ ý không hài lòng.
Bà nghiêng mình qua lại tìm kiếm người của mình nhưng không thấy vội quát lớn.
-Dư nương đâu!
Dư nương - người hầu thân cận của lão phu nhân nghe tiếng quen thuộc vội bật tỉnh từ phòng bên cạnh chạy sang.
Trước khi vào cửa còn không quên chỉnh trang lại quần áo để tránh thất lễ.
- Phu nhân có gì căn dặn.
- Chiêu Uyên đâu?
Lão phu nhân vừa cất tiếng hỏi, Dư nương không một chút do dự liền đưa mắt nhìn Văn Thiên.
Thấy vậy lão phu nhân cũng hiểu nhưng giờ đó không phải việc quan trọng.
Bà vừa giơ tay lên Dư nương liền đến bên đỡ đứng dậy.
Lão phu nhân bước chậm vài bước đến trước thẳng mặt Văn Thiên.
- Ngọc đâu? Mau lấy cho ta xem, nếu con dám lừa dối ta nhất định sẽ gi3t chết ả ta.
Văn Thiên bị khí thế trước mặt làm bản thân có vài phần run sợ.
Anh hướng tay ra bàn chỉ vào túi gấm đặt trên bàn.
Lão phu nhân vội lấy túi mở ra xem, bên trong đúng là một miếng ngọc long hộ mệnh.
Bấy giờ bà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bà đem miếng ngọc đặt lên ngực Văn Thiên, anh giơ tay đỡ lấy liền bị bà đấm nhẹ hai cái vào ngực tỏ vẻ trách móc.
Lão phu nhân vừa quay người đi thì chợt nhớ ra điều gì, bà quay mặt lại nhìn miếng băng vải lộ ra trên cổ Văn Thiên.
Anh thấy vậy vội lấy ta che cổ đi.
- Vết thương sao rồi, còn đau không?
Văn Thiên nghe hỏi khuôn mặt lặng xuống có phần không vui, anh tự cười thầm trong lòng: "Lần nào cũng vậy, chính người ra tay đánh nhưng sau đó lại chính người hỏi han quan tâm.
Mẫu thân à, người là muốn ta hận không được, sót không xong.
Rốt cuộc thì tại sao người cứ phải gieo cho ta một chút hi vọng rồi tự mình tước đoạt đi chút hi vọng nhỏ nhoi đó của ta chứ."
Văn Thiên không muốn trả lời liền nói sang chuyên khác: Xem ra mẫu thân người cũng bình phục rồi, con sẽ cho người chuẩn bị đưa người về Thuận Nam.
- Hừ, ta vừa mới tỉnh chưa bao lâu con đã muốn đuổi ta đi.
Con đây là không xem ta ra gì sao.
- Con..
không dám.
- Hừ.
Lão phu nhân rất hài lòng với câu không dám của Văn Thiên nhưng vẫn phải ra uy một phen.
Bà không thèm nhìn lại mà bước thẳng ra cửa.
Vừa ra ngoài đã chạm mặt Thục Lam đứng ở đó từ bao giờ, có vẻ cô đã nghe được hết đoạn nói chuyện vừa rồi, trên khuôn mặt có vẻ lặng xuống trầm tư.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ của lão phu nhân chợt bị dập tắt.
Nhìn khuôn mặt Thục Lam bị băng bó hơn phân nửa liền thẳng tiến đến trước mặt cô chì triết.
- Nhìn ngươi bây giờ đã như vậy rồi ta khuyên ngươi một câu lên biết rõ bản thân là ai, xứng đáng đứng ở đâu.
Ngươi bây giờ đến tư cách đứng gần con trai ta cũng không có, nếu ngươi ngoan ngoãn rời đi ta sẽ đề bù cho...
Thục Lam ngắt lời: Lão phu nhân người muốn cầu xin thì ít ra cũng phải tỏ chút lòng thành kính chứ ạ.
Lão phu nhân trừng mắt nhìn, bà ta gàn giọng hỏi lại: Cầu xin?!
Khoé môi Thục Lam nhếch lên ý cười, cô cúi mặt sờ vào bàn tay đang không còn nguyên vẹn của mình rồi lại thẳng mắt đối mắt với lão phu nhân không chút sợ hãi.
Ánh mắt như đang dạy bảo cho Văn Thiên cách buông bỏ chấp niệm sợ hãi sâu thẳm bên trong anh mà dám đối mặt với lão phu nhân.
- Mẫu thân, người nên hiểu rõ con và Văn Thiên đã thành thân.
Con là vợ anh trên hôn thú và thậm chí trên cả lễ cưới toàn những vị đại quan khách.
Nói cả thiên hạ thì quá rộng nhưng cả Vân Nam này e là ai cũng biết đến đại hôm ngày hôm đó rồi, thậm chí mọi sự xảy ra trong lễ đường đều có thể tường tận.
Nếu người muốn đuổi con thì ít nhất nên tỏ ra chút thành ý chứ.
Lão phu nhân càng nghe càng điên người, bà ghét nhất chính là hai tiếng mẫu thân được nhai đi nhai lại trên miệng Thục Lam.
Biết rõ cô đang dùng lời lẽ cố ý khiêu khích để trả thù nhưng bà lại không thể phản bác.
- Nói những lời này là ngươi đã lựa chọn trèo cao mà không sợ bị đẩy ngã.
Nhưng đối đầu với ta chính là sai lầm ngay từ bước đi đầu của ngươi rồi, hãy nghĩ đến phụ mẫu người thân của ngươi.
Đến gặp họ khi còn có thể đi, đừng để sau này phải hối hận.
Thục Lam vẫn cố kiên định trước lời nói của lão phu nhân nhưng trong lòng vẫn trùng trùng lo sợ.
Thấy lão phu nhân đắc ý đi qua người mình, bàn tay cô nắm chặt lại, cô quay mặt mỉm cười nói với bà.
- Người hãy nghĩ đến Văn Thiên, đừng để sau này muốn nhìn mặt cũng không thể.
Lão phu nhân bị nói trúng điểm yếu liền không kiềm chế được tức giận quay lại vung tay tát Thục Lam một cái khiến cô ngã sõng soài ra đất.
- Hỗn xược.