Thiếu phu nhân, đến lúc thay đồ rồi ạ.
Thị nữ giơ khay đồ đến trước mặt Thục Lam.
Bộ hỉ phục màu đỏ cam khá giản dị, không hoa văn rồng phượng, không đính khảm vàng ngọc hay kim tuyến đúng với ý của Thục Lam.
- Không phải đỏ son sao? Với hình như đây không phải bộ hỉ phục lần trước ta thấy?
Nghe Thục Lam hỏi vậy thị nữ vô cùng bối rối mà đáp lời: Bộ lễ phục này được thiếu soái ra lệnh làm theo đúng ý thiếu phu nhân đó ạ.
Còn bộ kia, đã bị đốt rồi.
Thục Lam nghe vậy trong lòng chợt tiếc hùi hụi.
Dù là tức giận, dù là đổi hỉ phục của cô nhưng không nghĩ Văn Thiên sẽ thẳng thừng đốt bộ hỉ phục quý giá kia.
Thục Lam nhấc bộ hỉ phục lên thử ướm lên người, đúng là chuẩn đến từng phân từng li một.
Xem ra Văn Thiên đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng chứ không hề xuề xòa như cô đã nghĩ.
Thục Lam đặt bộ hỉ phục lên giường rồi bắt đầu tháo cúc áo từ trên cổ xuống đến ngang eo.
Thị nữ vội đặt khay đồ sang một bên rồi tiến đến gần tranh tay vào cúc cáo của Thục Lam: Để nô tỳ hầu hạ thiếu phu nhân thay đồ.
Thục Lam có chút bối rối không quen nhưng rồi cũng buông tay ra.
Cô dang hai tay như một con búp bê mặc cho thi nữ kia tự mình xoay sở.
Thục Lam đưa mắt hướng lên trần nhà, cảm giác rảnh rỗi đến mức không quen.
Trong lòng lại vu vơ nghĩ đến những điều kì lạ.
"Mới đây đã đổi thành thiếu phu nhân rồi.
Nhưng mà khó chịu quá, chẳng lẽ những người giàu có đều bị liệt sao, hay họ ngốc đến mức không biết tự thay đồ.
Cha sao rồi nhỉ, không biết ngày trọng đại này ông ấy có đến không.
Còn có lão phu nhân không biết có đến không nhỉ.
Mong là không, chắc nhìn bà ấy đáng sợ lắm." Thục Lam tưởng tượng đến lão phu nhân.
Một người phụ nữ trông già nua, mặc những bộ đồ dày bịch.
Trên người đeo đầy những trang sức bằng vàng và phỉ thúy.
Nếp nhăn đã che kín đuôi mắt.
Tay cầm một chiếc gậy chống khảm hoa văn.
Khuôn mặt lúc nào cũng căm căm cau có.
Lời nói ra thì vừa trịch thượng vừa gắt gỏng: Xuất thân như cô không xứng được chạm vào một tấc đất của chính phòng Trịnh gia.
Thục Lam nghĩ đến đây thì chợt giật mình sợ hãi, trong lòng càng cầu mong lão phu nhân sẽ không xuất hiện.
- Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân.
Thục Lam giật mình quay sang nhìn thị nữ, cô ta đã thay xong đồ cho cô từ bao giờ.
Và đang đứng bên bàn chờ cô đến trang điểm làm tóc.
Thục Lam vội đến trước bàn trang điểm.
Cô ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh.
Tự nhìn bản thân trong gương mà vẫn không thể tin được thời thế thay đổi quá nhanh.
- Ngày hôm qua vẫn là thôn dân nghèo nàn bị áp bức.
Không nghĩ có ngày được khoác lên bộ đồ như vậy, còn có người hầu hạ chải tóc thay đồ.
Nghe lời suy nghĩ bất giác thành lời của Thục Lam, thị nữ vừa vén mái tóc của cô vừa nhiều lời.
- Hỉ phục này màu đỏ rất đẹp nhưng lại như khoác áo gai vậy sẽ đâm người chảy máu đó.
Chỉ nhìn cảnh tượng ngày hôm qua đủ biết sau này thiếu phu nhân người sẽ không thể sống yên ổn.
Thục Lam ngạc nhiên quay người lại nhìn người thị nữ.
Biết mình lỡ lời cô ta vội buông lược quỳ xuống cúi đầu xin tha.
- Thiếu phu nhân tha mạng, nô tỳ lỡ lời.
- Ngươi tên gì?
Thị nữ tái mặt sợ hãi run rẩy mà nói: Nô tỳ Ngu Oanh.
Không khí trong phòng bất chợt căng thẳng ngột ngạt.
Nô tỳ quỳ dưới sàn thì không ngừng run rẩy sợ hãi: "Tính cách của thiếu phu nhân, chắc không thể đáng sợ như thiếu soái.
Nhưng mà..."
- Ngẩng mặt lên.
Thị nữ theo lời chầm chậm ngẩng mặt nhìn Thục Lam.
Cô nhìn khuôn mặt tái mét vì sợ lại đưa mắt sang bàn tay cô ta lắm chặt lấy chiếc lược đến run lên.
Thục Lam mỉm cười rồi hạ giọng thu phục.
- Sau này ngươi đi theo ta nhé, tuy lời ngươi vừa nói rất đúng, rất thẳng thắn.
Những ngươi yên tâm, đi theo ta, ta tuyệt không bạc đã ngươi.
Thị nữ ngơ người không hiểu gì, đôi mắt mở to nhìn Thục Lam.
Cô thấy vậy vội đưa tay đỡ thị nữ lên.
Cô ta bắt lấy bàn tay ấm áp nhưng vẫn cảm nhận được những vết mấp mô chai sạn.
Trong lòng vô thức mà nhận ra, thiếu phu nhân hay gì cũng chẳng khác những người làm như mình là mấy.
Dù sao cũng xuất thân thấp kém.
- Đừng sợ, nào tiếp tục đi.
Thục Lam quay người lại, thị nữ kia cũng bắt đầu tiếp tục chải tóc.
Thục Lam qua tấm gương lén nhìn cô ta.
Cô thầm nghĩ: "Muốn sống ở đây ít nhất cũng phải có người thân cận mà mình có thể tin tưởng.
Còn đang lo không tìm được ai đáng tin thì đột nhiên lại xuât hiện trước mặt đúng là may mắn quá.
Tuy có vẻ cô ta hơi ngốc nhưng người ngốc mới dễ dùng.
Huống hồ sau chuyện hôm qua trong phủ này hẳn ai cũng nghĩ sau này mình ở đây vốn chỉ có danh không phận nên tuyệt không sợ mình.
Nhưng từ biểu hiện sợ đến mất mật vừa rồi của cô ấy.
Người này phải thu phục." Thục Lam nghĩ rồi nhớ lại ánh mắt của Văn Thiên khi ra lệnh đuổi dì Triệu đi.
Ánh mắt đó uy quyền đến đáng sợ.
Cô bất giác nhìn vào trong gương cố tập theo ánh mắt đó để dần làm quen với thân phận mới này.
Một lát sau, sau khi đã trang điểm xong xuôi.
Bên ngoài có thêm hai thị nữ khác đi vào.
Mỗi người họ đều bê theo một món đồ.
Một người bê mão phượng một người bê khăn hỉ đến trước mặt Thục Lam.
- Thiếu phu nhân quan khách đã đến đông đủ rồi.
Ngu Oanh đứng bên vội tiến đến nhấc mão phượng đặt lên đầu Thục Lam.
Vừa đặt lên, đầu của Thục Lam đã gúi hẳn xuống, cô bị sốc bởi cái độ nặng không thể lường trước được của nó.
Mấy người thấy cô vì đội nó mà nhăn nhó cả mặt mày liền không nhịn được mà phì cười mỉa mai.
Ngu Oanh: Thiếu phu nhân người cố gắng chút, mão phượng này có chút nặng nhưng người cũng không thể cúi đầu gù lưng mà đi đâu ạ.
Như vậy rất mất phong thái của chính phòng.
Thục Lam cố gượng người thẳng lưng lại.
Thấy vậy Ngu Oanh lập tức nhanh chóng chỉnh cân chiếc mão để cho cô dần quen.
Tiếp đến là khăn hỉ, một chiếc khăn cùng màu với hỉ phục mà cô đang mặc.
Ngu Oanh lấy nó đội lên đầu Thục Lam.
Qua lớp khăn đỏ, Thục Lam đã không thể nhìn thấy gì.
Cô khổ sở đứng dậy.
- Như vậy ta làm sao mà đi.
Ngu Oanh dìu lấy bên tay Thục Lam: Nô tỳ đỡ người đi, từ bây giờ người chỉ cần nhìn theo bước chân của nô tỳ mà bước theo là được.
- Nô tỳ sẽ nâng tà váy cho người.
- Hai thị nữ còn lại cùng đồng thanh.
Họ nhanh chóng đến phía sau nâng đuôi váy dài của Thục Lam lên.
Thục Lam vẫn phải thẳng lưng ngẩng mặt nhưng mắt phải liếc xuống dưới chân để nhìn đường đi nên vô cùng khổ sở.
Trong lòng khó chịu mà than vãn: "Một người đi mà ba người đỡ còn không bước nổi.
Mấy thứ đồ này thật vướng víu quá đi."
Thục Lam bước ra trong sự chú ý của tất cả mọi người.
Vừa nhìn thấy cô, Văn Thiên vội chạy đến.
Anh đưa tay muốn đỡ cô, Ngu Oanh hiểu ý vội buông tay.
Thục Lam thấy Ngu Oanh thả tay trong phút chốc lo sợ mà mất phương hướng.
Cô quơ tay lung tung như tìm kiếm vật đỡ.
Vừa lúc này lại bắt lấy tay của Văn Thiên đang đưa ra.
Anh đỡ cô đến chính đường, đến trước bậc thang liền không quên nhắc nhở.
- Cẩn thận bậc thang.
Thục Lam nghe đến bậc thang liền giật mình, lại đột nhiên nhận ra đây là giọng của Văn Thiên.
Vốn nãy giờ cô vẫn tưởng người đỡ mình là Ngu Oanh lên bây giờ mới kinh ngạc hốt hoảng mà thả tay.
Đúng lúc bước lên bậc thang vì không nhìn thấy đường và không có người đỡ, Thục Lam vấp vào bậc thang mà ngã ngửa ra phía sau.
- Aaaaa..
Văn Thiên vội vã nhanh tay đỡ lấy eo cô.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh đấy đều hoảng sợ.
May mắn thay chỉ có chiếc khăn hỉ là không cẩn thận bay ra rơi xuống đất.
Văn Thiên nhìn khuôn mặt kinh sợ của Thục Lam.
Vì vừa rồi ngã khiến cô theo phản xạ tự nhiên mà tay ôm lấy cổ anh, chân thì đu lên hông anh.
Bộ dạng của cô bây giờ giống như một con khỉ đang leo cây vậy trông rất buồn cười.
Anh nấy nhìn cảnh này đều đang cố nhịn để không cười thành tiếng.
Đến Văn Thiên cũng không nhịn được mà đưa tay che miệng cười khiến Thục Lam ngại đến đỏ mặt.
Còn đâu phong thái của thiếu soái phu nhân nữa.
Ngu Oanh vội vã chạy đến nhặt khăn hỉ lên đội lên đầu Thục Lam khiến cho không khí dần ổn định lại.
Văn Thiên nâng người Thục Lam thẳng lên, tay vẫn giữ ở lưng cô làm một điểm tựa cho cô an tâm mà bước tiếp.
Trong lúc những người vừa vô tình được chiêm ngưỡng cảnh đẹp đôi thân mật của thiếu soái và phu nhân ngài ấy thì lại có những kẻ săm soi mà bàn tán.
Đột nhiên Thục Lam nghe trong đám đông có tiếng bàn luận về mình.
- Đám cưới long trọng như vậy hoá ra chỉ là cưới một người vợ lẽ.
- Nào có, đó là thiếu soái phu nhân, là chính phòng đấy.
Sau ngày hôm nay sẽ là nữ chủ ở đây.
- Áo hỉ đỏ nhạt như vậy, xem ra chính thiếu soái cũng không coi trọng người vợ này.
- Nghe nói là xuất thân bần nông nên như vậy không không có gì lạ.
Đến phong thái đi lại cũng không có.
Cảnh vừa rồi đúng là làm mất mặt thiếu soái.
- Nhưng vừa rồi nhìn mặt cô ta lạ lắm.
Không giống người hôm trước tự xưng là vị hôn thê của thiếu soái ở..
Theo lời bàn tán, đầu Thục Lam có hơi cúi xuống một chút.
Văn Thiên vội đưa mắt lườm những kẻ đang bàn tán kia khiến chúng tự mình ngậm miệng lại.