[Phủ thiếu soái]
Văn Thiên bế Thục Lam từ trên xe bước xuống, từ bên trong nhà Đề Phong cùng một đám hạ nhân vội vã chạy ra.
Văn Thiên: Mời đại phu.
Đề Phong gật đầu hạ lệnh cho người đi đại phu.
Anh mau chóng chạy theo sau Văn Thiên vào bên trong nhà.
Văn Thiên bế Thục Lam vào trong phòng mình.
Hạ cô yên vị trên giường rồi mới thở dài một hơi.
Anh nhìn cô ngoan ngoãn nằm trên giường không nhịn được mà búng tay lên trán cô một cái.
- Đúng là mèo hoang thích lo chuyện bao đồng.
Lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng.
Ta còn hy vọng gì vào em giúp ta đây.
Văn Thiên vừa ngồi xuống bên ghế thì Đề Phong cũng dẫn đại phu vào.
Vừa vào cửa, đại phu liền tiến thẳng ra phía Văn Thiên như một thói quen.
Thấy vậy Đề Phong vội nói:
- Vũ đại phu, người cần thăm bệnh ở bên này.
Theo lời và hướng tay chỉ của Đề Phong, Vũ đại phu quay sang phía giường Văn Thiên.
Ông ta kinh ngạc há hốc mồm, dù đã sống ngần này tuổi rồi, bản thân còn vị đại phu theo Văn Thiên từ Thuận Nam đến đây.
Nhưng đây là lần đầu có một người phụ nữ được nằm trên giường của thiếu soái.
Ông không biết người phụ nữ này có thân phận như nào nhưng cũng rất cẩn thận dè dặt.
Vũ đại phu vừa bắt mạch tay mắt lại liếc lên muốn nhìn rõ khuôn mặt vị nữ tử may mắn này.
Vừa lúc ông ta lại nhìn thấy chiếc trâm bạc cánh liễu liền kinh ngạc thầm nghĩ: "Thiên sinh kiều nữ?! Không ngờ thiếu soái còn có sở thích này."
Vũ đại phu bắt mạch hồi lâu rồi thu tay lại quay ra kính cẩn nói với Văn Thiên.
- Bẩm thiếu soái, theo như lão nô bắt mạch thì cô gái này không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Có vẻ chỉ đang ngủ do thuốc mê.
Trên cơ thể nhìn qua xem chừng cũng không có vết thương nào.
Ngoài việc trán có hơi đỏ thì không có vấn đề gì.
Văn Thiên nghe vậy đột nhiên chột dạ.
Anh bảo Đề Phong tiễn đại phu về.
Bản thân tiến đến bên Thục Lam trong lòng như suy tính điều gì.
Một lát sau Đề Phong quay lại vào phòng.
- Thiếu gia, có cần chuẩn bị phòng khác cho Phương tiểu thư?
- Không cần.
Cậu lập tức điều người đi, ngày mai ta không muốn thấy Phùng Chiêu Uyên có mặt ở Vân Nam nữa.
Còn nữa ngày mai đi thông báo cho Phương thúc, Thục Lam sẽ ở lại phủ thiếu soái cho đến khi cử hành xong hôn lễ.
Chuẩn bị hôn lễ một cách nhanh nhất.
Đề Phong gật đầu rồi ra ngoài, anh không quên đóng lại cửa phòng.
Xem ra anh cũng hiểu vì sao Văn Thiên lại làm vậy nên không có ý phản bác hay ngăn cản.
"Dứt khoát đuổi người đi không màng cô ta có thể kéo lão phu nhân đến như vậy.
Xem ra tối nay Phùng tiểu thư đã gây chuyện không nhỏ.
Đến mức khiến ngài ấy phải gấp gáp thành hôn tránh lão phu nhân đến phá đám.
Có lẽ sắp tới sắp có biến lớn rồi." Đề Phong nghĩ.
Sáng hôm sau, Đề Phong đích thân đến báo chuyện cho Tùy Sơn.
Ông vừa nghe chuyện liền sốc đến mức ngất đi.
May thay anh đã chuẩn bị sẵn đem đại phu theo đề phòng.
Sau khi Tùy Sơn tỉnh dậy vẫn không tin vào tai mình sau những chuyện đã qua.
Ông nhìn vị đại phu đi theo Đề Phong là người đã chữa bệnh cho vợ mình liền hiểu ra phần nào.
Tùy Sơn không nhịn được mà khóc hết nước mắt.
Con gái ông đã vì phụ mẫu mà hi sinh thân mình.
Cả đời của ông nợ cô một lời xin lỗi.
Bên phía Thục Lam, sau khi cô tỉnh dậy thì sợ hãi trước khung cảnh xung quanh.
Cô vẫn còn mơ hồ về mọi chuyện đã xảy ra.
Bấy giờ bấy chợt Văn Thiên lại đẩy cửa đi vào.
Thục Lam sợ hãi kéo chăn lên, cô thu mình lại.
Vừa nhìn thấy người đi vào là Văn Thiên Thục Lam trong phút chốc đã hiểu lầm anh là người chụp thuốc mê và bắt cóc mình.
Liền lập tức theo bản năng rút cây trâm trên đầu xuống chĩa về phía anh chất vấn.
- Tại sao lại bắt cóc tôi?! Ngài làm vậy có mục đích gì? Chẳng lẽ..
chẳng lẽ ngài là người đứng sau kĩ quán Tuyên Hoa?!
Cho rằng suy luận của mình rất hợp lí, Thục Lam dùng hai tay chắp lấy cây trâm như đang nắm chắc một cọng rơm cứu mạng.
Văn Thiên nhìn cô như một con mèo đang sợ hãi mà xù lông lên liền phì cười.
Anh đặt tô mì xuống bàn rồi quay sang bảo cô.
- Khoan hãy nói những chuyện đó, chắc em đói rồi nhỉ.
Qua đây ăn đi.
Thục Lam đề phòng vừa tiến đến gần nhưng cũng cố giữ khoảng cách với Văn Thiên.
Anh càng nhìn cô như vậy càng buồn cười.
Trong lòng bất chợt nổi ra chút suy nghĩ muốn trêu chọc.
Văn Thiên thấy Thục Lam đang cố giữ khoảng cách với mình liền cố tình tiến lại gần.
Thục Lam như một con mèo đang xù lông đe doạ mà quát.
- Ngài..
ngài muốn làm gì?! //Méow//
Văn Thiên mỉm cười một cách bi3n thái, anh áp sát Thục Lam về phía giường.
Thục Lam sợ hãi lùi một bước thì anh liền tiến hai bước.
Cho đến khi đến sát bên thành giường, cô không thể lùi được nữa.
Cô mới nhắm chặt mắt lại hét lên rồi văng trâm lung tung tứ phía.
Văn Thiên thấy vậy vội bắt lấy tay Thục Lam hất văng chiếc trâm về góc phòng.
Anh ghì cô xuống giường.
Trong lúc Thục Lam đang sợ hãi mà vùng vẫy thì Văn Thiên lại buông cô ra.
Thục Lam tự vùng vẫy một hồi không thấy có sự gì xảy ra thì từ từ mở mắt.
Cô ngồi bật dậy thấy Văn Thiên đã ra ghế ngồi từ bao giờ, trong phút chốc cô liền cảm thấy vô cùng mất mặt.
Anh nhìn cô mỉm cười rồi trỏ vào bát mì phía đối diện.
- Mì nguội rồi mau ra ăn thôi.
Thục Lam đỏ mặt ngại ngùng, cô chầm chậm tiến ra ghế ngồi.
Nhìn thấy bát mì bụng cô liền đánh trống liên thanh.
Nghe tiếng bụng kêu Văn Thiên lén nhịn cười.
Thục Lam thấy vậy vừa giận vừa ngại.
Cô tuy vẫn còn đề phòng nhưng vẫn không thể cưỡng lại mùi thơm của bát mì liền gấp gáp cầm đũa ăn.
Vừa ăn vừa hỏi:
- Ếu hông ải nhai bát cóc ôi hì lạ a vệ? (Nếu không phải ngài bắt cóc tôi thì là ai vậy?)
- Ăn xong rồi nói, em nói như vậy thì ai mà hiểu.
Thục Lam húp sụp sợi mì rồi liếc nhìn Văn Thiên vẻ như giận dỗi.
Cô tiếp tục ăn như một người sắp chết đói tới nơi.
Chẳng mấy chốc bát mì đã bóng loáng vẻ như không cần phải rửa nữa.
Vừa hạ đũa, Thục Lam lập tức vào vấn đề.
- Tôi ăn xong rồi, nói đi.
Ai là người bắt có tôi? Tại sao tôi lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?