Thục Lam đi được một đoạn đường cô chợt nhìn thấy một cô bé ngồi dưới trời mưa.
Khuôn mặt man mác buồn thảm đó khiến cô bất giác mà lại gần.
Thục Lam đến trước mặt cô bé đó.
Cô giương ô về phía đứa nhỏ che cho nó.
Khi hạt mưa rơi chạm vào chiếc ô đến "tách" một cái, đứa đó dần ngước đầu lên nhìn.
Thục Lam có đôi phần kinh ngạc, đứa nhỏ có khuôn mặt y như tiểu Trấn.
Chỉ là nhìn từ chiều cao thì đoán hơn tiểu Trấn vài tuổi.
Đứa nhỏ ngước mắt lên nhìn Thục Lam, khuôn mặt nó đỏ bừng lên như đang sốt khiến Thục Lam lo lắng mà hỏi han.
- Tiểu muội này, nhà em ở đâu sao mưa như vậy lại ngồi đây.
Cha mẹ em đâu?
Đứa nhỏ nghe lời hỏi như không thể kìm nén được nữa mà khóc to.
Từng tiếng sụt sịt như cố nén nước mắt mà không được.
Nó cứ khóc không nói lời nào mà đánh vào người Thục Lam đứng trước nó như là oán trách cô đã phá cái vỏ bọc của nó.
Nó đã cố để không khóc, cố để tỏ ra mạnh mẽ vậy mà cô lại xuất hiện, còn hỏi về cha mẹ nó.
Thục Lam tự dưng bị đánh dù không hiểu gì nhưng cô vẫn bình tĩnh ngồi xuống bên đứa nhỏ vuốt ve dỗ dành nó.
Việc gì chứ dỗ trẻ con thì cô dành lắm, dù sao cũng thường chơi đùa với lũ trẻ quanh nhà.
Nhìn vẻ ân cần của Thục Lam, đứa nhỏ dường như cảm nhận được tình mẹ.
Nó buông bỏ mọi sự phòng bị và oán trách để lao vào lòng ôm chặt lấy cô mà giãi bày tâm sự.
- Tỷ tỷ..
hức..
mẫu thân của muội..
mẫu thân muội sắp chết rồi.
Thục Lam nghe lời này chợt sửng sốt, cô rất đồng cảm.
Bởi lẽ cô cũng đang trong hoàn cảnh như vậy, cũng đang lo sợ, đang cố nén mình để buộc bản thân phải mạnh mẽ.
Dẫu biết cô cũng đang cần một chỗ dựa, cần một người an ủi và động viên mình.
Nhưng trong lúc này Thục Lam vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ cô mỉm cười xoa đầu đứa nhỏ.
- Không sao đâu, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Nếu trong tình huống xấu nhất, em vẫn phải mạnh mẽ.
Mẹ em cũng không muốn thấy em như vậy mà phải không.
Thục Lam vừa nói khuyên đứa nhỏ mà như đang tự nói, tự cổ vũ chính mình.
Đứa nhỏ gật đầu, nó lấy tay áo lau nước mắt một cách qua loa.
Thục Lam không hỏi nhưng nó vẫn kể, kể về câu chuyện của mình như một lời tâm sự.
- Hôm nay muội sẽ có thêm một người em trai.
Thục Lam giả vờ ngây ngô hỏi lại: Vậy không phải muội lên vui sao.
Đứa nhỏ cố nén nước mắt nhưng vẫn không kìm lại được.
Nó không khóc to mà chỉ sùi sụt trong họng.
Nó quay sang nhìn Thục Lam bắt lấy tay cô xiết nhặt để lấy dũng khí nói ra mọi sự.
- Nhưng muội lại nghe lén bà đỡ nói với cha rằng mẹ muội bị khó sinh do tiểu đệ đệ quá lớn.
Bây giờ muốn sinh chỉ có thể giữ mẹ hoặc con.
Thục Lam dần hiểu được sự tình, cô biết nếu bà đỡ đã đến nhà thì hẳn là đã sắp sinh rồi.
Lo sợ người cha kia sẽ không chọn giữ mẹ Thục Lam liền vội bế đứa nhỏ lên.
Tay cầm chặt ô rồi chạy đi, vừa chạy vừa hỏi:
- Nhà muội ở đâu, mau nói cho ta biết.
Thục Lam theo lời chỉ dẫn chạy đến một nhà cách đó không xa.
Cô vội vã đập cửa liên hồi, bấy giờ trong nhà có một người đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Thục Lam bế theo đứa nhỏ còn chưa kịp hỏi chuyện gì liền bị cô đẩy ra rồi chạy vào bên trong.
Người đàn ông thấy Thục Lam vội vã như vậy cho rằng là đến gây chuyện liền hô hoán gọi người đến.
- Người đâu, có người đến gây chuyện.
Mau bắt lại.
Thục Lam theo chỉ dẫn chạy một mạch đến trước cửa phòng mà mẹ cô bé đang ở.
Đứng ngoài cửa thở vài hơi nghỉ mệt cô lại vô tình nghe thấy cuộc đối thoại giữa người cha và bà đỡ.
- Lão gia này ông mau chọn nhanh lên, phu nhân sắp không chịu được nữa rồi.
Còn chần chừ thêm nữa thì cả mẹ cả con đều không xong đấy.
- Bà có chắc đứa nhỏ là con trai chứ.
- Chắc chắn, ta đã đỡ đẻ gần hai mươi năm rồi.
Chỉ cần sờ bụng là đoán được trai gái.
- Nếu vậy thì giữ con..
- Không được!
Thục Lam đẩy mạnh cửa xông vào, cô đặt đứa nhỏ xuống lao đến trước mặt ngươi cha rồi chặn bà đỡ lại.
- Tại sao lại giữ con bỏ mẹ chứ, đứa nhỏ ông còn chưa biết mặt còn quý giá hơn người vợ đầu ấp tay gối ư?
Thục Lam đứng trước mặt người đàn ông chấy vấn.
Ông ta nhíu mày không hiểu chuyện gì.
Bấy giờ những người làm chạy đuổi để bắt Thục Lam cũng đến cửa.
Họ nhìn thấy mặt lão gia nhăn nhó như vậy cũng sợ hãi mà một loạt cúi người.
Người đàn ông nhìn đám hạ nhân láo loạn rồi quay sang nhìn Thục Lam nghi hoặc.
Bất chợt ông ta liếc xuống bên nhìn con của mình đứng cạnh đó.
Đứa nhỏ sợ sệt đến dúm dó người lại.
Thục Lam nhìn ánh mắt ông ta trừng trừng lườm con mình thì vội đến ôm che chắn cho đứa nhỏ khỏi sợ, cô nói thầm với nó: Không sao đâu, tỷ sẽ bảo vệ muội.
Và không để mẹ muội gặp phải chuyện gì đâu.
Người đàn ông đứng đờ người ở đấy dần hiểu ra mọi sự.
Ông ta không quan tâm có hạ nhân ở đó mà quát.
- Dao nhi! Ai cho con dẫn người lạ vào nhà.
Còn làm phiền đến mẹ con nữa.
Con có biết đây là tội gì không.
Mau về phòng chịu phạt.
Bấy giờ bên ngoài có một nhũ mẫu đi vào phòng kéo đứa nhỏ đi.
Nó quay lại nhìn Thục Lam thành khẩn cầu xin.
Nó sợ lắm nhưng đã không dám khóc, nó biết nếu khóc thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Thục Lam đứng dậy định đẩy nhũ mẫu ra giữ Dao nhi lại nhưng đã bị lời nói của người đàn ông kia ngăn cản.
- Ta không biết cô là ai nhưng cô tự tiện xông vào nhà ta.
Còn có ý đồ với con gái ta, ta không muốn thêm nhiều chuyện rắc rối nhưng nếu cô còn gây chuyện ta sẽ gọi cảnh sát đến.
Thục Lam dừng chân lại, cô có chút chần chừ nhưng bất chợt sản phụ trên giường đang bất động vì âm thanh ồn ào mà tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy đã bị cơn đau đẻ dày vò mà kêu thảm thiết.
Bà đỡ thấy vậy vội lật tấm chăn mỏng ra thì thấy một đoạn máu đang chảy ra.
Khuôn mặt bà ta lo sợ quay sang nhìn người đàn ông.
Ông ta thấy vậy gấp gáp ra lệnh.
- Đổi hết những người không liên quan ra ngoài, đưa tiểu thư vào phòng chông trừng cẩn thận.
Ông ta vừa dứt câu, chưa ai kịp làm gì thì một người phụ nữ từ ngoài chạy vào.
Vừa chạy vừa thất thanh:
- Muội muội, muội muội.
Người phụ nữ dẫn theo một đứa nhỏ khác chạy vào.
Nhìn thấy trong phòng tỷ tỷ mình đông người như vậy cũng có chút đơ người.
Cô ta quay qua vừa nhìn thấy Thục Lam cũng sửng sốt.
Thục Lam cũng vậy, hai người đồng lòng cùng một suy nghĩ về đối phương.
"Lê tỷ/Thục Lam sao lại xuất hiện ở đây?!"
Tiểu Trấn được Lê tỷ dắt đến đến vừa thấy Thục Lam liền vui mừng chạy đến ôm chân cô cười nói.
- Lam tỷ tỷ, sao tỷ cũng ở đây vậy.
Tỷ cũng đến thăm thẩm thẩm sinh em bé sao?
Vừa nhìn thấy con gái mình như vậy, máu ghen ghét của Lê tỷ nổi lên.
Cô ta mạnh tay kéo con mình lại rồi lườm Thục Lam.
- Sao cô lại ở đây nữa.
Dứt câu cô ta không để cho Thục Lam kịp trả lời hay giải thích gì mà vội quay sang phía người đàn ông chất vấn.
- Ôn Tức Hiểu ngươi mua thuốc nhà cô ta cho muội muội ta uống sao.
Bảo sao muội muội ta lại khó sinh.
Hoá ra trong khi mang thai cứ uống mấy loại thuốc kém chất lượng đó.
Thục Lam tức tối phản bác: Không có, ta đế đây là để cứu mạng muội muội của tỷ đó.
Người đàn ông này muốn..
- Câm miệng! Đây là việc nhà ta liên quan gì đến cô.
Thục Lam bị chặn họng không cho giải thích còn bị Lê tỷ sỉ vả một hồi rồi đuổi đi.
Thục Lam biết bây giờ mình có nói gì Lê tỷ chưa chắc tin vội liếc mắt cho Dao nhi ra hiệu.
Không biết con bé có hiểu không nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thục Lam nó vội cúi mặt xuống.
Thục Lam thở dài: "Dẫu sao cũng chỉ là một đứa nhỏ.
Bị doạ như vậy sợ là phải, thôi vậy.."
- Á.
Thai phụ trên giường kêu lên một tiếng đau đớn.
Thấy vậy Lê tỷ vội lao đến trấn an em gái.
Người đàn ông kia cũng giả bộ đến bên quan tâm.
Nhìn thấy mẹ đau đớn như vậy Dao nhi có chút dao động.
Nó xiết chặt tay lại, chắc hẳn bây giờ trong lòng nó đang đấu tranh dữ dội lắm.
Nó sợ cha nhưng cũng lo cho mẹ.
Khuôn mặt cúi gằm xuống, bàn tay nắm chặt như đang lấy dũng khí.
Nó giằng tay nhũ mẫu ra chạy đến phía cha trỏ vào mặt ông hét lớn.
Nhũ mẫu đứng bên vì vừa rồi lơ đãng lúc bị Dao nhi hất tay ra mới lo sợ vội chạy đến giữ lại nhưng đã không kịp.
Dao nhi đã kịp vạch trần người cha độc ác giả tạo kia.
- Mẹ bị bị khó sinh, là cha bàn với bà đỡ muốn bỏ mẹ để giữ em trai.
Tỷ tỷ không có lỗi gì cả, tỷ ấy chỉ muốn ngăn bà đỡ lại để cứu mẹ thôi..