Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 8: Cực hình kịch liệt




Nam nhân mang theo Cố Khinh Chu đi ăn cơm.

Tại một tiệm ăn Nhạc Thành, trong một gian phòng yên lặng thanh nhã, hắn gọi mấy món ăn nổi tiếng Nhạc Thành, một vò rượu Hoa Điêu.

Nhũ mẫu Lý mụ mụ của Cố Khinh Chu là người địa phương Nhạc Thành, đồ ăn Nhạc Thành cô ăn còn nhiều hơn thực đơn trong tiệm ăn này.

Ăn vài miếng, Cố Khinh Chu mất hứng, ăn không vô nữa.

"Uống rượu không?". Nam nhân không thể nào dùng bữa, chỉ uống rượu, thấy Cố Khinh Chu cũng không ăn, bưng rượu lên hỏi cô.

Cố Khinh Chu lắc đầu: "Ta không biết uống rượu, ta phải đi về...."

Nam nhân cười khẽ, tựa như nghe một câu đùa.

Hắn dùng sức kéo cô qua, lại đặt cô ngồi trên đùi hắn, thân thể cô mềm mại, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng, tuổi lại nhỏ, giống con tiểu bạch thỏ.

Thanh âm hắn khó được ôn nhu, mùi rượu tràn ra: "Có biết ta tìm cô ba ngày ở nhà ga rồi không?"

Chỉ vì khẩu Browning kia....

Cố Khinh Chu càng muốn khẩu Browning kia hơn, tận lực giả ngu, mím môi không đáp.

"Tên gì?" Hắn lại hỏi.

Cố Khinh Chu nói: "Lý Quyên."

"Thật là Lý Quyên?"

"Ừm!"

"Ừm, Quyên nhi, tên hay lắm!". Nam nhân tiếp nhận, nhẹ giọng cười, ngón tay thô đè môi của cô, muốn hôn cô.

Tay của hắn trường kỳ cầm súng, đã có nhiều vết chai, đặt ở trên cánh môi non mềm của cô, tê tê dại dại, Cố Khinh Chu muốn tránh.

"Vì sao lại ôm ta?". Cố Khinh Chu đón nhận tròng mắt của hắn nhìn mình, hỏi.

"Thế nào, không thích sao?" Nam nhân nhíu mày hỏi lại.

"Ta không phải là kỹ nữ.", Cố Khinh Chu nhíu mày: "Mấy cô nương trong sạch đều bị các ngươi ôm ôm ấp ấp? Người Nhạc Thành các ngươi đều như vậy?"

Nam nhân nghe lời này, cũng không thẹn quá hoá giận, mà là cười, ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: "Làm kỹ nữ của ta, cô không ủy khuất đâu!"

Cố Khinh Chu cắn răng.

Cô đang muốn đẩy hắn, thậm chí tức giận hơn muốn tát, cửa gian phòng đã bị đẩy ra.

Tùy tùng của nam nhân hưng phấn nói: "Đoàn trưởng, đã bắt được người!"

Đoàn trưởng?

Nam nhân này làm lính.

Hắn quả nhiên là người của chính phủ Nhạc Thành.

"Tốt, quá tốt!". Nam nhân cao hứng ném ly rượu trong tay, kéo tay Cố Khinh Chu: "Đi, ta dẫn cô đi xem thẩm tra phạm nhân!"

Cố Khinh Chu nghe thấy thẩm tra phạm nhân, liền cho rằng là đi cảnh vệ.

Nhưng ô tô nam nhân một đường ra khỏi thành.

Ngoài thành có một nhà giam được thủ vệ sâm nghiêm, nhà lao rộng lớn phức tạp, sân bãi thấm tra đỏ sậm, giống như được nhuộm qua vô số máu tươi của người.

Cố Khinh Chu có chút lạnh, cô rụt bả vai. Bọn hắn không phải đi đại lao cảnh vệ, mà là đi đại lao quân chính phủ.

Cô đi theo phía sau tùy tùng nam nhân, một bước chạm xuống liền muốn đụng vào xác người, chỉ phải liều mạng chạy, đi theo bước chân nam nhân.

Bọn họ tiến vào nhà giam.

Một góc nhà giam, giam giữ tám phạm nhân cao lớn cường tráng, từng người bị đánh đến da tróc thịt bong.

"Đoàn trưởng, thẩm tra một giờ, bọn chúng cũng không khai gì hết!" Thuộc hạ bẩm báo nói.

Nam nhân ngồi trên ghế, vỗ vỗ chỗ bên cạnh hắn, để Cố Khinh Chu ngồi xuống.

"Cầm que hàn nóng ra đây." Nam nhân vân đạm phong khinh nói.

"Nóng, bỏ vào miệng chúng!"

"Bỏ vào miệng?" Nam nhân vuốt ve cằm của mình, nghiền ngẫm nghĩ nghĩ, đột nhiên quay đầu hỏi Cố Khinh Chu: "Thấy qua lột da người sống chưa?"

Cố Khinh Chu căng da đầu.

Cầu cho hắn nói đùa, cầu cho không phải là thật sự!

"Đi chuẩn bị, lột da hắn!". Nam nhân tùy ý chỉ một người.

Cố Khinh Chu da đầu căng lên, ngạc nhiên nhìn nam nhân bên cạnh, chẳng lẽ thẩm vấn phải dùng đến cực hình như thế hay sao?

Tay cô trở nên cứng ngắc, dùng sức mới có thể nắm lại.

Bên kia, quả nhiên rất nhanh liền nhấc phạm nhân lên, nam nhân phân phó đem tù phạm treo lên giá, có một đao phủ bắt đầu đập vào mặt phạm nhân, một khối da thịt bị lột ra, tù nhân cao lớn cường tráng kêu lên thảm thiết, Cố Khinh Chu mới hoàn toàn minh bạch: Không phải nói đùa.

Thật muốn lột da người sống.

Mà mấy tên tù nhân khác, đều bị nam nhân phái người áp ở bên cạnh, quan sát lột da, chấn nhiếp bọn chúng.

"Ta muốn về nhà!". Cố Khinh Chu phía sau lưng chảy một tầng mồ hôi mỏng, thanh âm đều đang phát run.

"Đừng chạy!" Nam nhân một tay ôm Cố Khinh Chu trong ngực mình, một tay đỡ cằm cô nhìn.

Cố Khinh Chu bị nam nhân nắm cằm, bức bách cô nhìn cảnh lột da, bên tai tất cả đều là tiếng phạm nhân kêu lên thê lương, cả người Cố Khinh Chu đều đang phát run, cô gắt gao cắn môi mới không hét ầm lên.

Lột da xong, nam nhân tự tay đem phạm nhân đóng ở trên cọc gỗ.

"Tôi nói, tôi nói!". Tất cả phạm nhân còn lại bị dọa đến điên rồ, từng người tranh nhau chen lấn khai ra.

"Là ý của Trình phó tướng, Trình phó tướng muốn loại trừ ngài...."

Khinh Chu ọe một tiếng, nôn đầy đất, thẩm vấn phía sau cũng không nghe thấy.

Lúc trở về, nam nhân rất phấn khởi, lên xe liền ôm thật chặt Khinh Chu.

"Thả ta ra!" Cố Khinh Chu gào rít, dùng sức giãy dụa đánh, không còn tính nhẫn nại như trước: "Ngươi là tên biến thái, ngươi là tên biến thái!"

Thanh âm cô bén nhọn chói tai, nam nhân có chút nhíu mày, hôn lên môi cô.

Hắn ngăn chặn miệng cô, Cố Khinh Chu sửng sốt.

Nụ hôn đầu của cô!

Nam nhân còn đem đầu lưỡi tiến đến, ấm áp trêu chọc cô, để cho cô không còn chỗ thối lui.

Cố Khinh Chu hoàn hồn, kiềm chế rung động nhảy loạn trong lòng, lại đá lại đánh, từ giữa cổ họng mắng tên biến thái!

Hắn thật quá biến thái!

Hắn đem một người sống sống sờ sờ mà lột da, tiếng kêu thảm kia, Cố Khinh Chu đời này cũng không quên được.

Hắn biến thái nhất chính là, hắn chặn đầu của cô, bức bách cô nhìn.

Cố Khinh Chu không muốn xem, cô bị dọa đến tay chân mềm nhũn.

Cuối cùng, tên biến thái này tự mình cầm người không còn da và máu đóng ở trên cọc gỗ, Cố Khinh Chu nhìn thấy người kia co rút, da hắn bị mất, hắn vẫn còn chưa chết....

Mười phần thảm liệt, có thể nói là địa ngục nhân gian!

Cố Khinh Chu muốn ói, đã nôn ba bốn lần, trong dạ dày chẳng còn gì nữa.

Cô vừa buồn nôn lại sợ, nước mắt lã chã, lại bị cái tên biến thái này hôn đắm đuối, trong đầu dần dần mơ hồ, cô choáng váng.

Biến thái nhất chính là, đáng sợ như vậy, hắn vẫn còn tâm tư để hôn!

Quả thực là ma quỷ!

Nam nhân lại càng hôn sâu hơn.

Mỗi lần giết người, hắn toàn thân phấn khởi, tinh thần đặc biệt vui sướng.

Bàn tay thô ráp của hắn vờn quanh thân người cô, Cố Khinh Chu khóc, toàn thân không có nửa phần khí lực, mặc cho nam nhân bóp nghiến bóp tròn.

Cô về thành là có mục đích, cô cần hoàn thành, mà không phải tới đây làm kỹ nữ cho hắn!

Cố Khinh Chu hận cùng cực, buổi tối trên xe lửa kia, lẽ ra mình nên lớn tiếng gào thét cho hắn bại lộ chứ!

"Xử nữ?". Âm thanh nam nhân khàn giọng, đè nén hô hấp thô trọng.

Cố Khinh Chu mặt đầy nước mắt, tinh thần ở vào bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, cô vừa mới nhìn thấy một người sống bị lột da, nào còn có tinh thần nghe hắn nói?

Bên tai cô ông ông.

"Nhỏ như vậy, có lẽ còn là xử nữ." Nam nhân hô hấp càng gấp gáp hơn: "Cô không chịu nổi."

Hắn mở cửa xe ngồi vào ghế sau, bảo tài xế: "Đi kỹ viện!" Kỹ viện được xem như kỹ quán tương đối cao cấp. Tài xế nói dạ, tăng nhanh tốc độ xe.

Đến cổng kỹ viện, hắn khiêng Cố Khinh Chu trên vai, đưa vào một chỗ.

"Không, không!" Cố Khinh Chu hoàn hồn, thấy kỹ viện, lại thất kinh.

Cô không phải kỹ nữ, cô không muốn vào chỗ này!

Nam nhân lại vỗ vào cái mông của cô: "Ngoan!"

Cố Khinh Chu liền đầu váng mắt hoa, bị hắn khiêng ở trên vai, đầu ngược máu, triệt để mất đi giác, cả người giống như giẫm lên trên đám mây, rốt cuộc không còn khí lực giãy dụa.

Hắn không để ý ánh mắt bốn phía, đưa cô vào một gian phòng xa hoa.

Hắn thả cô xuống liền hôn cô, đặt cô vào vách tường đầu giường bên cạnh, hôn đến điên cuồng, chiếm đoạt lấy cánh môi mềm mại của cô, cơ hồ muốn đem cô xé rách.

Cố Khinh Chu một chút khí lực cũng không có.

"Thiếu gia...." Chợt, một nữ tử vóc dáng nóng bỏng tiến vào trong phòng.

Cái tên biến thái này liền buông Cố Khinh Chu ra.

Hô hấp của hắn nặng hơn, nặng đến từng hồi, giống như mãnh thú sắp phát tiết.

Hắn rời khỏi môi Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu cho là mình rốt cục được giải thoát, nam nhân từ phía sau lại móc ra một bộ còng tay, đem tay Cố Khinh Chu khóa vào chân giường.

Cố Khinh Chu giãy dụa, la hét, lại không có cách nào cởi ra, khóc lên: "Ngươi làm gì thế, cái tên biến thái này, ngươi là đồ cặn bã, ngươi mau thả ta ra!"

Cô không muốn nhìn hắn giết người, càng không muốn nhìn hắn “sinh hoạt vợ chồng”.

Hắn lại đem cô khóa tại cây cột bên giường.

Cố Khinh Chu khóc: "Đồ cái tên biến thái, biến thái, bệnh hoạn, biến thái!" Nước mắt không nhịn được lại lăn xuống.

Nam nhân mặc kệ Cố Khinh Chu cuồng loạn, chỉ đem nữ nhân kia đẩy xuống giường, động tác dã man hung tàn.

Cố Khinh Chu liền bị khóa ở bên giường, hắn làm cái gì, cô biết hết, sau đó cô triệt để sụp đổ.

Mười sáu tuổi, cô tựa như đã thấy được những giây phút hắc ám nhất của cuộc đời.

Một giờ sau, cái tên biến thái cuối cùng cũng đứng dậy từ người nữ nhân kia.

Hắn tắm rửa, cởi còng tay Cố Khinh Chu, muốn dẫn cô rời đi.

Lên xe, nam nhân vuốt mặt Cố Khinh Chu: "Hồi thần chưa, bị hù dọa rồi hả?"

Hù dọa?

Cố Khinh Chu vừa muốn mắng vừa muốn cười, cô tựa hồ kinh lịch địa ngục chỉ trong một buổi chiều, hắn lại hời hợt hỏi cô có phải bị hù dọa hay không....

Cố Khinh Chu càng muốn khóc hơn, thế nhưng trong mắt đã không còn nửa giọt nước mắt, hồn phách của cô giống như ly thể, một chút khí lực cũng không có.

"Đi Cố Công Quán!" Nam nhân nói.

Giữa trưa bắt cóc Cố Khinh Chu, nam nhân đã để thuộc hạ ngăn cản cái xe kéo kia, hỏi xa phu là từ đâu xuất phát.

Cho nên, hắn biết Cố Khinh Chu là tiểu thư Cố Công Quán.

Cố Khinh Chu lừa hắn nói cô họ Lý, nam nhân cũng không phản bác.

Lúc xuống xe, đã là hoàng hôn, ráng chiều diễm lệ khoác một tầng mỏng, bao trùm lấy Cố Công Quán như cẩm y.

Nam nhân đưa cô đặt ở cổng Cố Công Quán, lái xe rời đi, cũng không đưa cô vào trong nhà.

Trở lại trên xe, hắn có chút rã rời.

Lái xe là lão thuộc hạ, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu soái, về đốc quân phủ, hay là đi biệt quán?"

"Đi biệt quán." Nam nhân vuốt vuốt cái trán, nói.

Chiếc Oss quay đầu, về tới biệt quán của nam nhân, là một tiểu lầu kiểu Pháp rất tinh tế.

Trở lại biệt quán, Tôn mụ phụ trách quét dọn cùng nấu cơm nói cho nam nhân: "Thiếu soái, phu nhân hôm nay gọi điện thoại tới, đêm mai đốc quân phủ có một vũ hội rất quan trọng, mong ngài trở về một chuyến."

Nam nhân khoát khoát tay, không để ý tới.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền quên mất việc này. Hôm nay còn có tập huấn, hắn ăn xong điểm tâm liền chạy đến doanh địa.