Cố Khinh Chu lưu lại Tư Công Quán dùng cơm trưa.
Hoa viên Tư Công Quán là của hai vị đệ đệ Tư đốc quân cùng người nhà của bọn họ, con cháu đông đúc.
Lão thái thái mời Cố Khinh Chu dùng bữa, sợ Cố Khinh Chu câu nệ, không gọi những người khác tiếp khách, chỉ có mình lão thái thái.
Về sau Tư Hành Bái tới, lão thái thái mới gọi thêm nữ hầu dọn bát đũa cho Tư Hành Bái.
Ánh nắng sáng chói, tia nắng vàng xuyên thấu qua nhánh cây hòe xa xa, rơi xuống trên mặt đất, pha chút bóng cây.
Cố Khinh Chu lại không cảm giác được nắng ấm, cô chậm rãi ăn cơm, mỗi một hạt đều như nghẹn ở cổ họng.
Lão thái thái lành bệnh, tâm tình rất tốt, thấy được tôn nhi thương yêu nhất, tâm tình càng tốt hơn, cũng không nhìn kỹ thần thái Cố Khinh Chu, chỉ coi là có Tư Hành Bái ở đây, thiếu nữ ngượng nghịu cũng là chuyện thường tình.
Lão thái thái lúc ăn cơm cũng cùng Tư Hành Bái cười cười nói nói, hoàn toàn không để ý đến người đang "Ngủ không nói ăn cũng không nói".
Tư Hành Bái bồi tiếp lão thái thái, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Cố Khinh Chu ngồi đối diện, ý vị thâm trường.
Đôi chân thon dài rắn chắc của hắn ở dưới chân bàn khều chân Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu giật mình, đột nhiên đứng lên, chén canh đổ lên tay.
"Sao vậy?" Lão thái thái cũng bị cô làm giật nảy mình.
Cố Khinh Chu môi tái nhợt, ánh mắt phiêu hốt, nói: "Dạ canh nóng...."
Trong tay cô còn bưng cái bát, xấu hổ buông xuống, có chút chật vật.
"Nóng đấy, cẩn thận một chút." Lão thái thái cười: "Không có bỏng chứ?"
"Không có ạ." Cố Khinh Chu lắc đầu.
Nước canh tràn đầy tay, cô liền theo nữ hầu xuống dưới rửa tay.
Cố Khinh Chu tiếp nhận xà bông thơm nữ hầu đưa tới, chầm chập xoa tay, cân nhắc làm sao để chuồn êm, không muốn đi ra ngoài.
Tư Hành Bái dám dùng chân khều chân cô dưới chân bàn, thực sự là.... Quá không kiêng nể gì cả!
Cố Khinh Chu khóc không ra nước mắt.
Trở lại nhà ăn, Tư Hành Bái nhìn cô, khóe mắt có lưu quang xảo trá xoay chuyển, giống như con sói đói đang đùa bỡn nhìn con mồi.
Cố Khinh Chu tâm muốn nhảy dựng.
Cô chỉ mới có mười sáu tuổi.
Thiếu nữ mười sáu tuổi, dù là ngụy trang trấn định, nhưng trước cực hình đẫm máu, cũng sẽ khó mà ngăn chặn nội tâm sợ hãi. Loại sợ hãi này, không phải chỉ đánh một trận, mắng một trận là có thể mang lại được, đó là chấn động tâm hồn.
Cố Khinh Chu lần đầu tiên biết sợ hãi, cô thực sự sợ hãi người này.
Tư Hành Bái ngày thường tuấn lãng bất phàm, một thân dơ bẩn cũng không che lấp được phong hoa, khí độ của hắn.
Nhưng hắn trong lòng Cố Khinh Chu là một tên ma quỷ. Hắn đem một người sống sờ sờ mà lột da, người kia lúc còn run rẩy giãy dụa, hắn tự tay đem y đóng ở trên cọc gỗ.
Cố Khinh Chu không thể nghĩ, những hình ảnh kia đáng sợ đến mức nào, hơi hồi tưởng lại là gặp ác mộng.
Mỗi người đều có vật mình sợ hãi, Cố Khinh Chu nguyên bản sợ máu, Tư Hành Bái là bóng ma của cô, đủ để cô toàn thân run rẩy.
".... Khinh Chu là một hài tử ngoan, hôn sự của Mộ nhi coi như đã định, chờ nó năm sau về nước liền thành hôn." Sau bữa ăn, lão thái thái cùng Tư Hành Bái bàn việc nhà: "Còn con rốt cuộc khi nào cưới vợ, cho ta thêm một tằng tôn mập béo?"
Lão thái thái còn nói: "Lần này nếu không phải là Khinh Chu cứu, tổ mẫu con chỉ sợ mệnh cũng mất. Ta là qua một ngày tính một ngày, nửa thân thể chôn dưới đất, cũng ngóng trông con thành gia."
Tư Hành Bái chỉ cười.
Lão thái thái chủ đề tiếp nối, lo lắng cho Tư Hành Bái, lại hỏi: "Con không vừa ý một người nào?"
"Con không phải đã nói rồi sao, con muốn cưới một thế gia danh viện chân chính, cỡ con gái tổng thống chẳng hạn." Tư Hành Bái cười nói: "Những người khác, ai xứng với con?"
Khẩu khí thật lớn.
Cố Khinh Chu cúi đầu xuống thấp hơn.
"Nhưng tổng thống không có con gái!". Lão thái thái nhíu mày, nhẹ nhàng đánh tay của hắn: "Con quá hồ nháo."
"Vậy thì con gái phó tổng thống cũng được.". Tư Hành Bái cười khẽ, "Nhất định phải là người xuất thân cao quý, dung mạo khuynh thành!"
Lão thái thái bị hắn chọc cười.
"Con a, tâm tánh cực kỳ ngang tàng, cố tình không muốn thành gia phải không, tổ mẫu cũng không quản được con." Lão thái thái cười ha hả.
Nhanh đến bốn giờ chiều, Cố Khinh Chu như ngồi bàn chông, rốt cục có thể đứng dậy cáo từ.
"Lão thái thái, con đi về trước, ngày khác trở lại thăm ngài." Cố Khinh Chu nói.
Lão thái thái cũng không có giữ cô, kêu nữ hầu đi chuẩn bị xe, đưa Cố Khinh Chu trở về.
"Tổ mẫu, để con tiễn Cố tiểu thư đi." Tư Hành Bái đứng lên: "Tổ mẫu bệnh tình con chưa rõ lắm, vừa vặn trên đường hỏi một chút, về sau còn biết mà kiêng kỵ."
Lão thái thái không có giữ, nói: "Cũng tốt, con đưa Khinh Chu về đi, về sau là người một nhà."
Ra khỏi phòng lão thái thái, Cố Khinh Chu cơ hồ là muốn vắt giò lên cổ chạy, nghĩ phải nhanh thoát khỏi người này, chạy ra Tư Công Quán gọi xe kéo trở về.
Tư Hành Bái chân dài, đi lại tùy ý cũng có thể bắt kịp Cố Khinh Chu.
Hắn không nói lời nào, môi mỏng hơi khẽ mím, khóe mắt có ý cười nhạt.
Đến cửa chính, Cố Khinh Chu nhìn quanh, phát hiện ra không có xe kéo, muốn quýnh lên, Tư Hành Bái đã kéo cánh tay của cô lại.
"Ngươi làm cái gì đó!?" Cố Khinh Chu giãy dụa, "Buông ra ta!"
Khí lực cô không bằng Tư Hành Bái, đã bị hắn đẩy lên vị trí ghế phụ xe Oss.
Tư Hành Bái tự mình lái xe, trên đường đi trầm mặc không nói lời nào, đến khi chạy xa Tư Công Quán ước chừng mười phút, hắn dừng tại một chỗ yên lặng, bên cạnh là xe ngựa.
Trên con đường trồng đầy cây ngô đồng nước Pháp, từng hàng kéo dài không dứt, tháng chạp ngọn cây không có lá điểm tô, lẻ loi trơ trọi tắm nắng vàng.
Cố Khinh Chu sau lưng căng thẳng, hai tay nắm chặt.
Tư Hành Bái lại một tay ôm lấy cô, để cô ngồi xuống đùi mình.
Hô hấp của hắn mát lạnh, ghé vào một bên mặt cô, hỏi: "Tiểu tặc, mấy ngày không gặp, cô liền biến thành vị hôn thê của đệ đệ ta? Trước đó không phải còn nói, muốn làm kỹ nữ của ta à?"
Cố Khinh Chu lo trốn, không cẩn thận ấn tay vào kèn, kèn ô tô vang lên chói tai.
Người đi đường nhao nhao ghé mắt nhìn vào xe, sắc mặt Cố Khinh Chu nháy mắt trắng bệch.
Nếu như bị người ngoài nhìn thấy....
Cố Khinh Chu tập trung ý chí, hít vào một hơi, tận lực để cho mình trấn định lại: "Ta từ nhỏ đã là vị hôn thê của đệ đệ ngươi, nếu như ngươi còn có nhân luân thì hãy buông ta ra!"
Tư Hành Bái ghé vào cổ của cô, nhẹ nhàng hít, cười nói: "Ta hôn cô rồi, cô chính là nữ nhân của ta! Ta không đồng ý, nữ nhân của ta sẽ không gả cho bất luận kẻ nào, cũng không phải là vị hôn thê của bất luận người nào!"
Cố Khinh Chu hít sâu một hơi.
Hắn hôn qua cô, không chỉ có hôn qua, còn sờ khắp toàn thân của cô.
Nhưng khi đó Cố Khinh Chu bị dọa đến hồn bất phụ thể, hôn là tư vị gì, cô còn không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ tấm da bị lột đầy máu kia.
Hắn sờ qua cô, thì không chỉ một lần. Trên xe lửa, hắn lột sạch áo của cô, da thịt kề sát với cô, cô đến nay còn nhớ mồ hôi cùng da thịt nóng bỏng của hắn.
Cố Khinh Chu tâm trầm xuống, thanh âm lạnh lão: "Ngươi không phải muốn cưới nữ nhân thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành sao? Ta không tôn quý, cũng không khuynh thành."
Tư Hành Bái cười ha hả.
Môi của hắn cơ hồ muốn dán lên môi cô, nhẹ nhàng lướt qua: "Ta nói là chính thê. Sao vậy, cô muốn làm chính thê của ta?"
Cố Khinh Chu cực kỳ lúng túng, xấu hổ lại khó xử, hận không thể đào cái động chui vào.
Cô quá đề cao mình, Tư Thiếu soái nói cô là nữ nhân của hắn, mà không phải là thê tử của hắn.
Nữ nhân của hắn nhiều vô kể!
"Chính thê có gì tốt, chẳng qua là vật trang trí mà thôi! Chưa nghe nói qua vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm à?". Tư Hành Bái cười nhẹ: "Nếu em gả cho đệ đệ ta, ta sẽ theo trộm em!"
Hắn vừa dứt lời, đôi tay đã ôm đầu của cô, hôn thật sâu lên môi cô.