Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 20: Chiếm đoạt tiên cơ




Cố Tương thầm rủa trang phục của Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu bộ dáng quê mùa, quả thực buồn cười.

Mà Cố Tương lại mặc kỳ bảo màu đỏ nhạt thêu hải đường, vớ thủy tinh, hợp với một đôi giày bốt da nai khảm bạch hồ, bên ngoài là áo khoác lớn bằng da chồn, hàng nước Nga, khuyên tai đen gợn sóng vô cùng hợp mốt.

Mặc như vậy chỉ thích hợp với đàn bà đứng tuổi, già thì sẽ có chút ung dung, trẻ thì sẽ có chút cuồng dã, tóm lại làm nổi lên thân phận cao quý.

Cố Tương cả người nguy nga lộng lẫy, Cố Khinh Chu thì ăn mặc giản đơn, liền lộ vẻ rất tục khí.

Cố Tương khinh thường cười nhạt: "Muốn so với ta ư, vậy thì có tiền mua khoác da mặc trước đi thì mới có đủ tư cách!"

Nghĩ tới đây, Cố Tương tự dưng sinh ra cảm giác ưu việt.

Đúng vậy, cô vĩnh viễn cao hơn Cố Khinh Chu một cái đầu, là Cố Khinh Chu theo không kịp cô.

Tần Tranh Tranh cũng cảm thấy đem Cố Tương so với Cố Khinh Chu không đúng tí nào, khẽ mỉm cười.

Khoác da thật là đẹp mắt, Tần Tranh Tranh khi còn bé hy vọng trở thành nữ nhân tôn quý thường xuyên mặc khoác da, đáng tiếc khi đó nghèo, ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể nhìn mẹ của Cố Khinh Chu – Tôn Khởi La mặc.

Bây giờ, là Cố Khinh Chu nhìn con gái Tần Tranh Tranh, quả nhiên là báo ứng, Tần Tranh Tranh vẻ mặt lộ ra vài phần hung hiểm.

"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!" Tần Tranh Tranh lạnh lùng hả giận: "Nhớ lại lúc đó ta còn ở Tôn gia, tiện nhân Tôn Khởi La kia cả ngày quần áo sang trọng hoa lệ ở trước mặt ta. Hôm nay, đến phiên con gái ả thèm thuồng nhìn con gái ta, quả nhiên là ông trời già mở mắt."

Tần Tranh Tranh cười hư vinh, lấy được thỏa mãn cực lớn.

Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương tâm tình không tệ, Cố Khinh Chu rũ thấp mắt, cùng nhau lên xe hơi.

Tam di thái Tô Tô đứng ở lầu hai dựa vào rèm cửa sổ vải nhung màu xanh đậm, từ từ vuốt rèm cửa sổ, cứ lặp đi lặp lại như vây.

Nhìn thấy tận mắt mẹ con Tần Tranh Tranh ra cửa, Tam di thái lắc đầu cười.

Cố gia có một nha hoàn mười sáu mười bảy tuổi, là Tam di thái Tô Tô mang tới, kêu là Diệu Nhi.

Diệu Nhi hỏi Tam di thái: "Di thái thái cười cái gì?"

Tam di thái mím môi, chỉ chỉ xe hơi đi xa, nói: "Cười các nàng ngu!"

"Ai ngu?"

"Là hai vị nào đó tự cho mình là đúng." Tam di thái nói: "Lão nhân gia ánh mắt hơn phân nửa đều là kiểu cũ, nếu hai vị tiểu thư đều mặc khoác da, lão thái thái sẽ không nói cái gì. Nhưng Khinh Chu mặc váy khâm sam, Tương Tương mặc khoác da hiện đại, chắc chắn phải bị Tư lão thái chê cười."

"Đúng vậy, lão nhân gia cũng không ưa các cô gái trẻ tuổi bây giờ, uốn tóc, mặc khoác da." Diệu Nhi cười nói.

Tam di thái cười càng nồng đậm.

"Chị, Khinh Chu tiểu thư mới tới không nói một lời nhưng nhìn qua rất lợi hại, có phải không? Cô vừa mới trở về mấy ngày, thái thái, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư đều lãnh hậu quả." Diệu Nhi nói nhỏ.

Lúc không có ai, Diệu Nhi vẫn kêu Tam di thái là "Chị".

Diệu Nhi là một cô nhi, năm tuổi ở ven đường xin cơm, thiếu chút nữa bị những ăn mày khác đánh chết, lúc ấy có một ăn mày mười bốn tuổi che chở cho cô, từ đây hai người sống nương tựa lẫn nhau.

Ăn mày đó, chính là Tô Tô.

Tô Tô sau khi trưởng thành, thấy làm ăn mày không phải là kế hoạch lâu dài, cho nên tiến vào phòng khiêu vũ làm vũ nữ. Chỉ tiếc bà hàng năm lưu lạc, da thịt đã sớm có nhiều vết phong sương, việc làm không có gì đặc biệt.

Rồi sau đó bà gặp Cố Khuê Chương, lấy được lòng Cố Khuê Chương, được ông nạp làm thiếp, trở thành Di thái thái Cố gia.

Tô Tô vào Cố gia, mang Diệu Nhi theo, tỷ muội hai người từ nay không xa rời.

"Đúng vậy." Tô Tô ánh mắt thâm sâu, lẳng lặng nói, "Khinh Chu không đơn giản, ta thật thích nó!"

"Chị, nếu chúng ta cùng Khinh Chu tiểu thư liên thủ, có hy vọng gì không?" Diệu Nhi hỏi.

Tô Tô vội vàng trợn mắt nhìn cô một cái, thanh âm nhẹ bẫng: "Hư quá, cẩn thận tai vách mạch rừng."

Diệu Nhi liền vội vàng che miệng, mở mắt, vô tội nhìn Tô Tô.

***

Cố Khinh Chu đi theo mẹ kế cùng chị ra cửa, ngồi vào xe, xe hơi lái vào màn mưa dày đặc, tầng tầng lớp lớp nước mưa đọng trên cửa sổ, ngoài cửa xe mưa tí tách rơi trên mặt đất, tựa như nhiều đóa hoa ánh sáng bung nở.

Cha mẹ anh em của Tư đốc quân không ở đốc quân phủ, mà là ở tại một căn nhà cao cấp kiểu Pháp.

Tư Công Quán có một khu vườn hoa rộng lớn, bức tường đỏ cao treo đầy hoa tường vi, tháng chạp hoa rụng trơ trụi, chỉ còn cánh cửa sắt cao lớn nặng nề, khí độ uy nghiêm.

Người giúp việc ra mở cửa.

Cố Khinh Chu che dù, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương che chung một cái, xuống xe bước vào Tư Công Quán.

"Cố thái thái, Cố tiểu thư, mời đi bên này." Người giúp việc ra nghênh tiếp, cố ý dẫn đường cho mẹ con các nàng.

Con đường dẫn vào lót đá cẩm thạch, trời mưa có chút trơn trượt, Cố Khinh Chu đi rất chậm. Hai bên đường mòn là những hàng cây xanh thấp bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ, lá cây màu bích đẹp đẽ lóng lánh, ở nơi này tháng chạp trời đông giá rét vẫn hiển lộ sức sống, cảnh đẹp ý vui.

Vòng qua hai  tiểu lâu, mới tới sân vườn của Tư lão thái.

Sân vườn của Tư lão thái là một nơi tinh xảo kiểu xưa, ba gian phòng chánh, bốn gian phòng hai bên. Chấn song khắc hoa văn dùng thủy tinh thay thế màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bên trong phòng dùng đèn thời Minh thay thế bóng đèn điện, hết thảy vẫn duy trì phong cách cổ xưa.

"Sao nhiều người như vậy?" Vừa vào cửa, Cố Tương liền nhìn thấy bóng người trong chánh đường, không khỏi cau mày.

Rất nhiều người thi triển tay chân.

"Vì sao mỗi lần đốc quân phu nhân kêu chúng ta tới, lại không cho chúng ta cơ hội riêng?" Cố Tương trong lòng căm tức.

Cô phát giác đốc quân phu nhân đùa bỡn các cô, hết lần này tới lần khác Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh có mưu đồ, cũng chỉ có thể bị đốc quân phu nhân đùa bỡn.

Người nữ dẫn đường giải thích: "Lão thái thái rạng sáng tối hôm qua lại bị bệnh, cho nên mời rất nhiều bác sĩ đến, Cố thái thái, Cố tiểu thư, bên này."

Vừa nói, cô liền đem ba người đến một căn phòng nhỏ bên cạnh.

"Lão thái thái lúc nào gặp chúng ta?" Cố Tương kéo người làm nữ hỏi.

Người làm nữ hơi cười, nói: "Yên tâm, một hồi là có thể thấy ngài."

"Lão thái thái không sao chứ?" Cố Khinh Chu hỏi.

"Có bác sĩ ở đây, Cố tiểu thư yên tâm." Người làm nữ cười nói.

Người làm nữ phân phó người khác dâng trà, sau đó tự đi vào chánh đường, cùng đốc quân phu nhân chào hỏi, nói người của Cố gia tới.

Bên ngoài mưa rơi chưa giảm, bên trong nhà đốt lò sưởi, lò lửa cháy mạnh ấm áp, Cố Khinh Chu tay bưng trà, từ từ uống mấy hớp, ánh mắt vượt qua chấn song, nhìn về chánh đường bên ngoài.

Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương nói nhỏ, Cố Khinh Chu cũng không có hứng thú.

Ước chừng một thời gian sau, Tam tiểu thư đốc quân phủ Tư Quỳnh Chi đi vào, cười nói với Tần Tranh Tranh: "Cố thái thái, tổ mẫu con nói muốn gặp người một chút, mau theo con tới chào."

Tư Quỳnh Chi nhàn tĩnh ôn nhu, nhìn thực nhu thuận thuận, cô không thích Cố Khinh Chu cùng Cố Tương, nhìn cũng không nhìn các nàng, liền dẫn Tần Trang Tranh xuyên qua hành lang đến phòng chánh.

Cố Tương tiến lên mấy bước, che đi Cố Khinh Chu sau lưng.

"Ta đẹp như vậy, lão thái thái nhìn ta đầu tiên, chỉ sợ nhìn cũng không thèm nhìn Cố Khinh Chu." Cố Tương rất tự tin.

Tần Tranh Tranh cũng có chút tự mãn, nhìn Cố Khinh Chu.

Vì vậy, Cố Khinh Chu bị đẩy đến cuối cùng, khóe môi khẽ nhúc nhích, cũng không để ý, mà là yên lặng đi theo ở phía sau.

Lão thái thái nằm bên trong phòng chánh, Tư phu nhân đang trước giường, Tư đốc quân ở bên cạnh nói chuyện, những người khác của Tư gia đều ở đây chiêu đãi bác sĩ.

Tư lão thái người dựa vào gối, nửa ngồi.

Tư Quỳnh Chi người mang Cố gia tới, Cố Tương chen ở phía trước nhất, không kịp chờ đợi kêu câu: "Lão phu nhân!"