Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 177: Anh thư*




(* Chỉ người phụ nữ thông minh, tài giỏi, anh hùng)

Tư phu nhân đem 8 cây cá dạ đỏ cho Cố Khinh Chu.

Bà tuyệt nhiên thật sự đem hy vọng ký thác ở trên người Cố Khinh Chu.

"Ngươi nhất định phải thuyết phục được đốc quân, cho Quỳnh Chi ở lại tại Nhạc Thành." Tư phu nhân nói.

Cố Khinh Chu từ thái độ của Tư phu nhân, tường tận một sự kiện: Tư Đốc Quân thực thích Cố Khinh Chu, thậm chí coi trọng, coi trọng đến nỗi lời nàng nói, Tư Đốc Quân sẽ nghe.

Tường tận điểm này, lại nghĩ đến lần trước Tư Đốc Quân đặt sự tin tưởng vào nàng thì Cố Khinh Chu có phần khổ sở.

Cái linh kiện từ đồng hồ nàng lấy đi kia, đã bị Tư Hành Bái trộm đi, Cố Khinh Chu còn không có trả về. Mỗi lần nàng nhớ tới, đều cảm thấy thực có lỗi với Tư Đốc Quân.

"Tương lai Tư Đốc Quân trăm năm sau, đồ vật của ông ấy cũng là của Tư Hành Bái, như thế mà nghĩ, thì Tư Hành Bái trộm đi cũng không tính là có cái tổn thất lớn gì." Cố Khinh Chu an ủi chính mình như vậy.

An ủi như vậy, nhưng kỳ thật là áp không nổi sự cất nhắc, sau một lúc lâu nàng vẫn sẽ tự trách.

Nàng hoàn hồn, cầm chắc vàng thỏi.

Vàng thỏi thực nặng tay, ánh mà chói mắt, Cố Khinh Chu cầm chúng nó, nghĩ thầm: "Chẳng sợ không có gia sản của ông ngoại, số tiền này cũng đủ cho ta cùng Lý mẫu sinh sống đến già, thậm chí có thể tự mở hiệu thuốc nhỏ."

8 cây cá dạ đỏ, chính là đặt ở trước mặt Tư Hành Bái, cũng là một khoản tiền số lượng rất lớn, huống chi người bần cùng như Cố Khinh Chu?

Này quả thực là một đại tuyệt khoản.

Nhưng số tiền này, cũng không phải dễ dàng kiếm lấy như vậy, hôm nay cầm tiền này của Tư phu nhân, ngày mai Tư phu nhân là có thể làm Cố Khinh Chu vạn kiếp bất phục.

Tai hoạ ngầm quá lớn!

Cố Khinh Chu đem vàng thỏi đặt ở cặp sách.

Hôm sau, nàng vẫn là mang theo vàng thỏi này đi học.

Buổi chiều là thanh nhạc khóa.

Trường học chuẩn bị ban hợp xướng lớn cho lễ Giáng Sinh, thanh nhạc khóa không có dạy đơn độc, Cố Khinh Chu bị thương mất đi cơ hội hợp xướng, buổi chiều nàng liền rất thuận lợi xin phép nghỉ học.

Trời đã trong.

Dương quang tươi đẹp từ cù chi đầu cành chiếu xuống, trên mặt đất có bóng dáng loang lổ, lại không có độ ấm gì, mùa đông tới gần một bước trong cái thành phố lớn phồn hoa ven biển này.

Cố Khinh Chu gọi xe kéo, đi đốc quân phủ.

"Ta là tới gặp đốc quân." Cố Khinh Chu đối diện với phó quan, nói.

Phó quan kêu Cố Khinh Chu chờ, đi vào thông bẩm.

Thực mau, phó quan liền ra tới: "Cố tiểu thư, đốc quân mời ngài đi ngoại thư phòng nói chuyện."

Thời điểm Nàng đi tới, Tư Đốc Quân đang nghỉ tạm, hôm nay họp tới nửa buổi chiều, ông cũng mệt mỏi.

Phó quan bưng trà Long Tĩnh mà Tư Đốc Quân yêu nhất đi lên, hương trà cả phòng, chung trà kia hơi nước mờ mịt, vì là buổi chiều đầu mùa đông nên thêm mấy phần ấm áp.

"Khinh Chu, ngồi a." Tư Đốc Quân hòa ái nói.

Tư Đốc Quân là nam nhân cá biệt, quân sự cùng gia đình tách ra, ông ở trên quân sự nghiêm túc hung ác, còn ở nhà lại là nho nhã từ thiện.

"Vâng." Cố Khinh Chu an vị trên sofa đối diện.

Nàng bưng một ly trà khác cách bàn trà, nhìn mắt Tư Đốc Quân, nàng nhẹ nhàng nhấp hai ngụm, liền buông chung trà xuống.

Thân mình Cố Khinh Chu ngồi thẳng.

Tư Đốc Quân uống được mấy ngụm trà nóng, tâm tình hơi chút chuyển biến tốt đẹp, khi đang muốn hỏi ý đồ Cố Khinh Chu đến, thì Cố Khinh Chu mở miệng trước.

"Đốc quân, trường học chúng con trên quốc văn khóa, có cái mệnh đề rất khó, con muốn thỉnh giáo ngài." Cố Khinh Chu ôn nhu nói.

"Cái mệnh đề gì?" Tư Đốc Quân không chút để ý, hỏi.

"Lý tưởng quốc gia." Cố Khinh Chu nói.

Tư Đốc Quân là tâm hệ quốc gia, nghe vậy ngước mắt nhìn Cố Khinh Chu, đáy mắt có vài phần thận trọng, cũng hơi chút ngồi thẳng: "Cái trường học này của con còn có loại mệnh đề tác nghiệp này? Khó có được."

"Đúng vậy."

"Vậy con như thế nào giải đề?" Tư Đốc Quân hỏi.

"Đây là chỗ khó xử của con, con sợ tự mình giải đề quá mức hẹp hòi, Miss không thích, không thể đủ tư cách." Cố Khinh Chu nói, "Đốc quân ngài là một phương chư hầu, mệnh đề lý tưởng quốc gia, nếu là qua chức quan này của ngài, vậy thực dễ dàng có quan hệ cá nhân thân thiết."

Tư Đốc Quân gật đầu: "Con nói cho ta nghe một chút."

Cố Khinh Chu nhẹ nhàng cắn môi, hàm răng nhỏ của nàng tinh tế nhu trắng, cắn vào môi anh hồng no đủ, rất là do dự.

"Con cứ nói đừng ngại, ta sẽ không phê bình con." Tư Đốc Quân mỉm cười cổ vũ nàng.

Con ngươi màu đen của Cố Khinh Chu nhẹ nhàng chuyển động, sóng mắt thanh triệt lưu chuyển, nàng nói: "Biển cả là từ mỗi một giọt nước tạo thành, sa mạc là từ mỗi một hạt cát tạo thành. Đốc quân, ngài cảm thấy một giọt nước, hay là một hạt cát nào là càng quan trọng hơn?"

Tư Đốc Quân kinh ngạc.

Này đảo cũng là khiến ông tự hỏi chính mình.

"Hoa Hạ chúng ta chính là ở chỗ ngoại có cường quốc tập kích quấy rối, nội có quân phiệt phân cách, loạn trong giặc ngoài, nếu là muốn thống nhất, có tính là lý tưởng tối cao hay không?" Cố Khinh Chu lại hỏi.

"Đây là tất nhiên." Tư Đốc Quân cười nói, nghĩ thầm, niệm thư chính là không tồi, còn hiểu chút chính trị.

"Nếu đem sự thống nhất kia của Hoa Hạ thành ảnh thu nhỏ, vậy gia đình đoàn viên có phải cũng coi như lý tưởng hay không?" Cố Khinh Chu lại hỏi.

Tư Đốc Quân lúc này bừng tỉnh đại ngộ.

Ông tường tận dụng ý của Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu thay Tư Quỳnh Chi tới cầu tình.

Tư Đốc Quân cũng không cùng nàng vòng vo, nói thẳng: "Khinh Chu, vé tàu của Quỳnh Chi đã định tốt, con không cần nói nữa."

Cố Khinh Chu liền trầm mặc.

Nàng cúi đầu, uống tiếp nửa chung trà.

"...... Khinh Chu, là phu nhân kêu con tới cầu tình?" Tư Đốc Quân lại hỏi.

Cố Khinh Chu gật gật đầu: "Phu nhân cho con 8 cây cá dạ đỏ."

Dứt lời, nàng đem cây cá dạ đỏ trong bao, cho Tư Đốc Quân xem.

Tất cả đều là vàng thỏi của kho Quân Chính phủ.

Tư Đốc Quân hô hấp ngưng một hơi, cảm giác quá nhiều.

"Phu nhân cho con khoản này, có thể thấy được bà ấy muốn giữ Quỳnh Chi lại nhiều bao nhiêu. Con từ nhỏ đã không ở bên cạnh song thân mà lớn lên, cũng không cảm nhận được sự trắc trở gì, chỉ là trong lòng vắng vẻ.

Ngọc khí ở cửa hàng của sư phụ, muốn một khối ngọc thành tài, liền không chỉ có mài giũa nó, mà là ngày đêm phải làm bạn với nó, chứ không phải đem nó ra nước ngoài mà ném đi một cái, tùy ý để nó tự sinh tự diệt.

Đốc quân, Quỳnh Chi mới hơn 10 tuổi, nàng ta còn có cơ hội thành anh thư. Tướng môn vô nữ,* một khối phác ngọc như thế, ngài có thể nhẫn tâm ném đến nước ngoài sao?"

(* Ý là gia đình cốt nhà võ thì không phân biệt nữ nhi hay nam nhi. Ai cũng phải cứng cỏi, rắn chắc, tinh thông võ nghệ hoặc bất cứ thứ gì có liên quan đến truyền thống gia đình)

Viên đá cứng rắn tựa thiết tâm như Tư Đốc Quân kia, đột nhiên có phần buông lỏng.

Cố Khinh Chu nói mấy chữ "Anh thư", đánh trúng yếu điểm của Tư Đốc Quân.

Ông không cần nữ nhi "Ngoan ngoãn, nghe lời, thiện lương" như trong miệng Tư phu nhân.

Quốc thổ Hoa Hạ phân liệt, tương lai không tránh được nhiều binh nhung náo động, nhi nữ của Tư Đốc Quân, đều hẳn là phải trở thành một hạt cát, một giọt nước bảo vệ quốc gia.

Bọn chúng đều rất quan trọng.

"Nó phạm vào đại sai." Tư Đốc Quân thở dài.

"Ngài cảm thấy nàng ấy là phạm vào đại sai, nhưng con lại cảm thấy sai là ở ngài!" Cố Khinh Chu nói.

Tư Đốc Quân kinh ngạc, khó hiểu nhìn nàng.

Cố Khinh Chu nói: "Con nếu là trộm đồ vật của phụ thân, đáng giá nhất không có gì hơn vàng thỏi. Ngài có được thứ quá quý trọng, nhưng nàng ấy ăn cắp lại không nghĩ là quý trọng. Trách nhiệm, không nên toàn bộ đổ cho một mình nàng ấy."

Lời này nàng nói, minh biếm ám khen, những câu đều đánh ở trong lòng Tư Đốc Quân.

Tư Đốc Quân lại làm sao bỏ Tư Quỳnh Chi được?

Nam nhân tâm ngoan cố, có thể không nhận lục thân*. Nhưng là, nếu tảng đá này hơi chút cạy ra một chút vết nứt, sau, lại tùy tiện quăng ngã một cái là có thể phá.

(* Sáu bậc thân gần, gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ và con ("phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử".

Có khi "lục thân" lại gồm: "phụ, tử, huynh, đệ, phu, phụ".)

Tư Đốc Quân cái nan đề này, bị Cố Khinh Chu phá.

Ông nhìn đến những cây vàng thỏi đó trong cặp sách của Cố Khinh Chu, cười nói: "Thu hồi tất cả lại đi, giao cho phụ thân con bảo quản, đừng đánh mất. Một cây cá dạ đỏ, có thể mua mấy đống phòng ở nhỏ!" Đây là đồng ý với thỉnh cầu của Cố Khinh Chu.

"Đa tạ đốc quân." Cố Khinh Chu mỉm cười, đôi mắt cong cong, nét thiếu nữ ngây thơ che lấp không được.

Ngừng chút, nàng lại nói, "Có phải quá nhiều hay không, nếu không......."

Nàng muốn trả về một chút, lại do dự không biết nên đưa nhiều ít, do dự khôn kể.

Tư Đốc Quân bị nàng chọc cười.

"Không nhiều lắm, Khinh Chu tương lai là con dâu Tư gia, thời điểm đem của hồi môn, phải nhớ rõ đem mấy cái này lại đây, như cũ cũng là của Tư gia." Tư Đốc Quân trêu chọc nàng.

Đây là một khoản lớn, Tư Đốc Quân nói không đau lòng là giả, nhưng là cho Cố Khinh Chu, đảo cũng không tính là lãng phí.

Năm đó ông ngoại của Cố Khinh Chu trợ giúp Tư Đốc Quân, chút tiền tài này là khó có thể bằng được.

Một khoản tiền lớn không rõ lai lịch, Cố Khinh Chu trải qua một lễ rửa tội như vậy, liền thành là tiền Quân Chính phủ quang minh chính đại ban thưởng cho nàng, kia hoàn toàn được tẩy trắng.

Cố Khinh Chu nghiêm túc cất tốt vào.

Sự tình nói xong, Cố Khinh Chu cũng làm thỏa đáng, nàng đứng dậy rời đi, đi đến ngân hàng, đem số tiền này để dành ở tại két sắt, về sau nàng có thể sinh sống, có thể chạy nạn, thậm chí có thể mở hiệu thuốc nhỏ.

Từ ngân hàng ra tới, Cố Khinh Chu lại đi đến bưu điện, xem xét thư tín của chính mình.

Trưởng nữ Hà Vi ở hiệu thuốc Hà thị viết thư cho Cố Khinh Chu: "Ngũ di thái Tư gia tặng 400 tiền, phụ thân cùng mẫu thân muội đều biết, là ý tứ của tỷ tỷ, chúng ta còn cất giữ giúp tỷ tỷ, tỷ tỷ quá mấy ngày nữa qua lấy đi."

Hà gia sẽ không loạn lấy của Cố Khinh Chu dù chỉ một phân tiền.

Nghĩ đến đây, Cố Khinh Chu nhìn nhìn thời gian, vừa đến 4 giờ rưỡi. Hiện tại đi Hà gia, còn có thể ăn kịp cơm chiều.

Vì thế, Cố Khinh Chu liền đi đến hiệu thuốc Hà thị.

Nàng là đi tàu điện.

Trên đường, ô tô Hoắc Việt chạy qua, tài xế mắt sắc thấy được Cố Khinh Chu.

Do dự lát, Hoắc Việt đi theo Cố Khinh Chu, đi hiệu thuốc Hà thị.

Cố Khinh Chu tới trước.

"....... Số tiền kia, là Ngũ di thái cảm tạ thuốc các người tốt, nàng ta mới cho lễ vật khác." Cố Khinh Chu nói.

Mộ Tam Nương không đồng ý, đem tiền đưa ra, một hai phải bắt Cố Khinh Chu mang về.

"Kia đặt ở trên quầy, tính là con nhập cổ phần, cuối năm cho con hoa hồng, được không?" Cố Khinh Chu nói, "Con biết hiệu thuốc gian nan, đừng nói là cô cô đây, chính là Hà Vi, con tới đã hơn một năm, muội ấy tới xuân thu rồi cũng chính là một bộ sườn xám màu lam vải bố này."

Mộ Tam Nương thực không đành lòng.

Khuyên bảo sau một lúc lâu, Mộ Tam Nương cùng Hà Mộng Đức rốt cuộc đồng ý, đem số tiền này lưu tại trên quầy, tính là Cố Khinh Chu nhập cổ phần.

"Khinh Chu, con phải biết rằng, hiện tại không phải hiệu thuốc chúng ta kinh doanh không tốt, mà là trung dược trung y đi tới con đường cuối cùng rồi. Trong khoảng thời gian này, so với lúc trước tốt hơn quá nhiều, nhưng chưa chắc liền có lợi nhuận mãi, con tiền này đặt ở trên tủ, cũng là coi như mất." Hà Mộng Đức nói.

"Con đây tình nguyện mất!" Cố Khinh Chu cười.

Hà Mộng Đức không còn cách nào, liền cầm sổ sách ra, đem số tiền này ký giữ ở sổ sách.

Cố Khinh Chu không có ăn cơm, muốn sớm trở về một chút, Hà Vi đưa nàng đến đầu hẻm.

"Cuối tuần này, chúng ta đi xem phim được không?" Cố Khinh Chu hẹn Hà Vi.

Hà Vi cười nói: "Tỷ, cuối tuần muội còn phải làm gia sư cho hai đứa."

"Muội quá vất vả." Cố Khinh Chu nói.

Đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều tà rơi xuống, trong tầm mắt có phần mê mang.

Cố Khinh Chu không có nhìn thấy ô tô Hoắc Việt cách đó không xa.

Hà Vi đi vài bước rồi, thật ra là lưu ý tới.

Bình An phố Tây không có ô tô gì đi ngang qua, Hà Vi tò mò, luôn mãi đánh giá, thậm chí muốn biết, đối phương lai lịch rõ hay không.

Rồi sau đó, nàng xuyên thấu qua lớp pha lê ở cửa sổ xe, thấy được Hoắc Việt.

"Hoắc gia!" Hà Vi đại hỉ, vội vàng chạy tiến lên, nhìn Hoắc Việt ở trong cửa sổ xe.

_______________^^^^^______________

Dạo này mình phải đi học huấn luyện nên càng lúc càng bận. Nếu ngày nào mình không đăng thì các bạn cũng thông cảm cho mình nha. Edit 1 chương cần 1h30" để hiểu rõ ý nghĩa lời văn mà viết lại. Thật sự 24 giờ/ ngày nhiều khi là không đủ:((((