Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 164: Lần sinh nhật đáng nhớ




Mùng 2 tháng Mười, là sinh nhật Tư Hành Bái.

Mỗi năm sinh nhật hắn, lão thái thái kêu hắn trở về ăn cơm, hắn đều sẽ cự tuyệt, thậm chí tâm tình sẽ thực không xong.

"Hôm nay mẫu thân ta phải chịu khổ sinh ra ta......" Hắn luôn là nói như vậy.

Hắn không thể hồi tưởng thêm.

Điển tích có quan hệ với mẫu thân của hắn này, hắn nửa phần cũng không có cách nào tiếp thu được.

Thế nhân không biết chân tướng mẫu thân hắn qua đời, Tư Hành Bái cũng khinh thường giải thích với những lời nói hết nước đắng kia, thành ra chuyện mọi người nói đó, hắn đều tự mình khiêng lấy.

Chu tẩu muốn nói cùng Cố Khinh Chu, chính là chuyện này.

Ăn sinh nhật sao, phải ăn mì trường thọ, đây là tín ngưỡng của Chu tẩu.

Chu tẩu muốn làm phiền Cố Khinh Chu nấu mì cho Tư Hành Bái.

"Thiếu soái luôn ở bên ngoài chém giết, trên người dính được mấy phần phúc khí đâu? Mì trường thọ tích phúc, ta nấu hắn lại không chịu ăn. Hắn nghe lời tiểu thư ngài nói nhất, ngài nấu cho hắn chén mì trường thọ đi." Chu tẩu cầu xin Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu xấu hổ: "Chính là, con không biết a."

Nàng cũng không nghĩ tới hôm nay là sinh nhật Tư Hành Bái.

"Không ngại chuyện đó, ta tới dạy ngài." Chu tẩu nói.

Chu tẩu đem mặt bột làm tốt, sau đó nói cho Cố Khinh Chu làm như thế nào mà nhào nặn mặt bột.

Thương thế của Cố Khinh Chu đã khỏi hẳn, nhưng là sức lực không đủ, Chu tẩu tự mình thoải mái nhào nặn, sau lại kêu Cố Khinh Chu nhào tượng trưng vài cái, tính là đã nhào nặn.

Thời điểm tỉnh mặt bột, Chu tẩu cùng Cố Khinh Chu nói chuyện phiếm, nói đến mẫu thân của Tư Hành Bái.

"Thái thái là thắt cổ chết, không phải là bệnh chết, chuyện này người ngoài không biết, thiếu soái cũng không cho ta nói bậy, ta chỉ nói cho ngài." Chu tẩu thấp giọng, đem bí mật nói cho Cố Khinh Chu.

Bà đại khái cảm thấy Cố Khinh Chu là sẽ không rời bỏ Tư Hành Bái, là người một nhà.

Chu tẩu ngừng một chút, lại tiếp tục nói, "Thời điểm thái thái mất, thiếu soái mới 3 tuổi. Vừa qua khỏi 1 năm, đốc quân lại cưới thái thái mới."

Cố Khinh Chu trầm mặc.

Nói đến cái này, Cố Khinh Chu nhiều ít có phần áy náy. Có chuyện nàng biết, nhưng nàng là tạm thời không thể nói.

"...... Thái thái treo cổ tự tử, trong phòng không có người, chỉ có mình thiếu soái ở nhà, hắn ôm chân thái thái, khóc suốt cả ngày." Chu tẩu nói.

Một dòng khí lạnh, kéo dài từ phía sau lưng Cố Khinh Chu đẩy ra ngoài.

Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi.

"Thật đáng thương!" Chu tẩu bắt đầu rưng rưng nước mắt. Có một số việc, mặc kệ là qua đi bao lâu, nhưng nhắc tới vẫn là thương tâm đến chết.

Sau đó Chu tẩu lại nói: "Ta 8 tuổi liền ở nhà mẹ đẻ của thái thái làm công, đi theo thái thái, cùng nhau lớn lên. Sau thái thái lại xuất giá, đem ta đưa tới ở chung Tư gia. Ngày đó thái thái tìm đến cái chết, cố ý đem ta đuổi đi.

Thời điểm ta trở lại Tư gia, thái thái bị người ta đặt ở trên tấm ván gỗ, không biết vì sao thất khiếu bắt đầu chảy máu, chỉ sợ là luyến tiếc thiếu soái. Chúng ta ai cũng nói thái thái đi rồi, nhưng thiếu soái đều nói không có, " mẫu thân ở đó còn chảy máu, người chết không có chảy máu ", khi đó thiếu soái mới 3 tuổi a!"

Cố Khinh Chu nghe xong, vẫn là trầm mặc, trong lòng lại chua xót khó xong.

Tư Hành Bái có phải là từ ngày bắt đầu đó, liền cảm thấy đổ máu mới là dấu hiệu của sinh mệnh hay không?

Chứng bệnh thấy máu liền điên cuồng của hắn, là từ lúc ấy mà mắc phải hay sao?

Có lẽ chỉ là cái bắt đầu khi đó, đã làm cho hắn hiểu ra: Đổ máu chính là tốt, đổ máu có ý nghĩa rằng hắn không có mất đi mẫu thân.

"...... Ai, đáng thương." Chu tẩu thở dài thật sâu, nước mắt nhịn không được.

Bà không muốn khóc sướt mướt trong ngày hôm nay, liền nỗ lực nhịn xuống, ngắt lời liền đi dạy Cố Khinh Chu nhào nặn mặt bột.

Cố Khinh Chu cũng hơi mang cảm xúc, nói: "Con....... Con tự mình làm!"

Nàng đem một bề mặt mặt nhào nặn đến mềm nhũn, hơi chút dùng sức, làm mồ hôi mỏng che kín cái trán của nàng.

Tư Hành Bái khó có được buổi chiều trở về sớm một chút, hắn không nhớ tới hôm nay là sinh nhật hắn, chỉ là thời tiết chuyển lạnh, hắn muốn mua một cái áo choàng cho Cố Khinh Chu.

Đây là một cái áo choàng tuyết lụa màu trắng thuần, nùng tua màu chuế trắng rất dài, mặc ở trên người nàng, tựa như hoa hồng trắng thịnh trán, tầng tầng lớp lớp đẩy ra.

Hắn cảm thấy rất đẹp, vừa lúc quân vụ xử lý xong, liền tranh thủ thời gian trở về trước.

Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Cố Khinh Chu bận rộn ở phòng bếp.

Cố Khinh Chu ăn mặc một bộ nghiêng khâm áo trên ở nhà màu hồng cánh sen, tay áo cuộn một nửa, mái tóc dài hay xõa đã quấn thành búi tóc thấp, cổ trắng đưa ra, lại có bộ dáng làm thái thái.

Trong lòng Tư Hành Bái khẽ rung động.

Buông lễ vật xuống, hắn đi đến phòng bếp, nhìn thấy Cố Khinh Chu đang nhào mặt bột, Tư Hành Bái nhíu mày: "Thương thế nàng còn không có tốt, dùng sức lớn như vậy làm cái gì?"

Cố Khinh Chu lại nâng miệng mỉm cười, lộ ra một ngụm hàm răng nhỏ, răng trắng nõn tinh tế.

Chu tẩu ở bên cạnh giải thích: "Hôm nay là sinh nhật của thiếu soái a, Cố tiểu thư muốn làm cho thiếu soái bát mì trường thọ."

Tư Hành Bái sửng sốt.

Hắn muốn phát hỏa, sắc mặt hơi trầm đi xuống, đồng thời lại nhìn thấy bộ dạng Cố Khinh Chu cố hết sức nhào nặn mặt bột, thì trong lòng hắn lại mềm nhũn, cơn giận liền đi xuống.

"Ta bất quá không cần sinh nhật." Tư Hành Bái nói, sau đó tiến lên kéo tay Cố Khinh Chu, "Rửa tay đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!"

Chu tẩu đứng ở bên cạnh, không dám khuyên quá sâu.

Bởi vì Chu tẩu từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh mẫu thân của Tư Hành Bái, cho nên bà như là dì của Tư Hành Bái, càng như là trưởng bối, Tư Hành Bái thực kính trọng bà, không xem bà như người hầu mà đối xử.

Mọi việc Chu tẩu nói, Tư Hành Bái đều sẽ nghe, chỉ duy nhất chuyện sinh nhật là xúc phạm kiêng kị của hắn.

Nhắc tới sinh nhật, hắn liền sẽ nhớ tới mẫu thân của hắn......

Hắn không thể tưởng tượng nổi!

"Ta đều đã nhào hết gần nửa ngày rồi." Cố Khinh Chu chần chờ, "Ta cùng Chu tẩu từ sáng sớm đã chuẩn bị, gần xong rồi. Mì trường thọ là tích phúc, ngươi quanh năm suốt tháng thường xảy ra chuyện, vận khí dùng hết phải làm sao bây giờ?"

Ánh mắt nàng hơi mang vẻ lo lắng, mềm mại dừng ở trên mặt Tư Hành Bái.

Tư Hành Bái có phần dao động.

Cố Khinh Chu liền rèn sắt khi còn nóng*: "Ta là lần đầu tiên nấu cơm......."

(* Ý là thừa cơ hội đối phương mềm lòng nên nói thêm vào để đạt được ý nguyện)

Những lời này, rốt cuộc đả động được Tư Hành Bái.

"Được, vậy nếm thử tài nghệ của nàng." Hắn nói.

Cố Khinh Chu nhào nặn đến được không sai biệt lắm, Chu tẩu giúp nhào thêm vài cái, liền hoàn toàn nhào tốt.

Đem mặt bột cán mỏng, sau đó đem rã thành sợi, Cố Khinh Chu không nhanh không chậm, thủ công thô ráp nhưng là thái độ nghiêm túc, nửa phần tóc đen rũ xuống, khuôn mặt oánh bạch hơn ngọc, toát ra vài phần hồng triều, phá lệ kiều diễm.

Nàng như vậy thật là đẹp mắt, giống thê tử của Tư Hành Bái!

Tư Hành Bái ngồi ở trên sofa phòng khách, một tay cầm điện văn, một tay cầm xì gà một chút, ánh mắt thỉnh thoảng liếc đến bóng hình xinh đẹp ở phòng bếp kia, trong lòng như có dòng nước ấm rong chơi.

Cố Khinh Chu làm tốt mặt bột, Chu tẩu cũng đem chúng nấu lên.

Sợi mì vừa vào nồi, Cố Khinh Chu bắt đầu làm phần trang trí.

Trứng gà dự phòng sẵn xào tốt, Cố Khinh Chu thái tốt củ cải, đậu que, mộc nhĩ, đậu tương, thịt heo, hết thảy đều chiếu theo phân phó của Chu tẩu, đem các loại nguyên liệu phụ đã chuẩn bị đầy đủ hết, nước sôi liền thả vào nồi, lại cho thêm tương ngọt vào.

Tất cả nấu xong tốt, xối trên nửa chén canh gà, tưới thêm phần trang trí bên trên, Cố Khinh Chu thật cẩn thận bưng cho Tư Hành Bái.

"Có phần nóng, hương vị khả năng không bằng Chu tẩu làm." Cố Khinh Chu nói, "Ngươi nếm một ngụm, coi như đã ăn qua."

Nàng đem chiếc đũa đưa tới trong tay hắn, nói, "Chúc thiếu soái sống lâu trăm tuổi."

Tư Hành Bái cười.

Tiếp nhận chiếc đũa, hắn nếm một ngụm.

Hương vị là thực tươi ngon, không mặn không nhạt, canh gà nồng đậm, phần trang trí bên trên ngọt hàm thích hợp, sợi mì có phần thô, tốt xấu gì cũng là nấu chín, hơn nữa rất có lòng thành, có thể thấy được thời điểm Cố Khinh Chu nhào nặn là hạ quyết tâm.

Hắn không nói gì, vùi đầu đem nguyên bát mì trường thọ đều ăn xong rồi.

Buông chiếc đũa xuống, hắn chưa đã thèm, đem chén đưa cho Cố Khinh Chu: "Lại thêm một chén."

Sau đó nhìn Chu tẩu đứng bên cạnh đang hỉ cực mà khóc, nói, "Các người cũng ăn a, đều dính phúc khí chung."

"Ai!" Chu tẩu vui mừng nói.

Chu tẩu so với Tư Hành Bái giống nhau, đều thích khen người mình, một bên ăn một bên khen Cố Khinh Chu làm tốt lắm.

Cố Khinh Chu có phần thẹn thùng, nàng cũng vùi đầu ăn nửa chén.

Tư Hành Bái ăn 3 chén, rốt cuộc ăn uống no như heo rồi.

Sau khi ăn xong, hai người bọn họ tản bộ ở đình viện, rồi sau đó thời điểm ở trên ghế của đình hóng gió, Tư Hành Bái đem Cố Khinh Chu ôm đến trên đùi.

"Về sau nàng liền ở nơi này, mỗi ngày nấu cơm cho ta ăn." Tư Hành Bái nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, trong lòng bình tĩnh lại ấm áp.

Đây là trong suốt hơn 25 năm qua của hắn, có một lần sinh nhật tốt nhất.

"Ta không muốn, nấu cơm rõ rườm rà!" Cố Khinh Chu nói, "Huống hồ, ta làm cũng không giống Chu tẩu, ta không muốn đoạt việc của Chu tẩu."

Tư Hành Bái nâng mặt nàng lên, hôn nàng.

"Liền làm cho ta ăn đi, ta thích ăn cơm Khinh Chu làm." Hắn nói.

Cố Khinh Chu rũ mắt, tóc mái nồng đậm che khuất đôi mắt, nhìn không ra cảm xúc.

Hắn ôm chặt nàng, đem đầu gác ở trên vai nàng, lại không hề miễn cưỡng nàng nhất định phải đáp ứng cái gì.

Cái sinh nhật này, đã là tốt nhất.

Hắn đem tới áo choàng tự mình mua về, đưa cho Cố Khinh Chu, tự mình phủ thêm trên người nàng.

Gió đêm kiều diễm, hai người lẻ loi mà đi, lại có loại gắn bó của người già đến ảo giác.

"Ta đã tốt đến không sai biệt lắm, phải đi học." Cố Khinh Chu nói.

Tư Hành Bái luyến tiếc nàng đi trường học.

Sau khi nàng rời khỏi, muốn gặp lại nàng, phải đi đến nhà nàng.

Lần trước thiếu chút nữa bị mẹ kế nàng bắt lấy, nàng lúc ấy sợ tới mức chết khiếp, Tư Hành Bái cũng đau lòng.

Tư Hành Bái chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng nàng lén lút, chỉ là nàng không muốn đập nồi dìm thuyền mà thôi.

"Lại quá mấy ngày." Tư Hành Bái nói.

"Lại quá mấy ngày, trường học đều phải nghỉ đông." Cố Khinh Chu nói, "Ta sang năm muốn tốt nghiệp, công khóa không thể quá kém."

Cố Khinh Chu thực cầu tiến, Tư Hành Bái cũng cảm thấy vui mừng.

"Cũng đúng, đầu tuần lại đi, ngày mai cũng sắp cuối tuần, nàng ở lại cùng ta hai ngày đi." Tư Hành Bái nói.

Hắn rất ít thời gian nhàn rỗi, cái gọi là làm bạn, đơn giản là để ban đêm hắn trở về, có thể có người ôm ngủ, liền dường như giống dưỡng miêu.

Cố Khinh Chu không có phản bác hắn, thực dịu ngoan đồng ý rồi.

Buổi tối khi ngủ, hắn phủ ở trên người Cố Khinh Chu, hôn nàng, sau lại liền khống chế không được.

Chờ lúc xong việc, tay Cố Khinh Chu đều sưng lên, hắn nhẹ nhàng giúp nàng xoa ấn.

Cố Khinh Chu không để ý tới hắn.

Mặc kệ là qua bao lâu, nàng vẫn cảm thấy hắn yêu cầu nàng làm loại sự tình này, thực ghê tởm.

Cố Khinh Chu mơ mơ màng màng ngủ rồi.

Sáng sớm 4 giờ rưỡi, Cố Khinh Chu liền tỉnh, sắc trời mê mang, Tư Hành Bái đang thay quần áo.

Hắn mặc xong quân trang chỉnh chỉnh tề tề rồi.

"Ta có phần khát." Cố Khinh Chu nói, nàng mang dép lê buồn ngủ đi, đi xuống lầu uống nước.

Chờ thời điểm Tư Hành Bái xuống lầu, phó quan xông cửa mà vào: "Thiếu soái, buổi sáng có một nồi nước đặt ở cửa, nói là tặng quà sinh nhật cho thiếu soái."

Khi phó quan mang tiến vào, canh trong cái nồi này đã luôn mãi kiểm tra rồi, không có bom, cũng không có ám khí.

"Canh?" Tư Hành Bái nhíu mày.

Cố Khinh Chu cũng có chút nghi hoặc.

Phó quan nói vâng.

Mở nồi ra, Cố Khinh Chu ngửi thấy được mùi thịt nồng đậm, nghe đến hương vị cũng không tệ lắm.

Nàng duỗi đầu nhìn thoáng qua, canh là màu trắng ngà, rất là tươi ngon, còn có khí nóng mạo hiểm nhè nhẹ.

Bên ngoài đưa lại đây, thằng ngốc mới có thể uống, Cố Khinh Chu nhìn, khi chuẩn bị đợi chút nữa ném đi, thì Tư Hành Bái đi vào phòng bếp cầm một cái gáo vợt lớn.

Hắn đem xương cốt trong canh vớt ra tới.

"A!" Cố Khinh Chu nhìn thoáng qua, nhịn không được kinh ngạc kinh hô, dạ dày không tự chủ được quay cuồng, muốn ói ra.