Cố Khinh Chu ngồi ở trong xe, hai tay giao nhau, khí tức nhỏ bé yếu ớt, không phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Cố Khuê Chương hô hấp thô trọng, từng chút một hít khí, cực kỳ phẫn nộ.
Ông là nam nhân uy quyền, là phụ thân uy vọng, hôm nay lại hứng chịu đả kích.
Thê nữ của ông, coi ông là đồ đần mà đi lừa gạt ông.
Tiếp Cố Khinh Chu trở về từ hôn là ý tứ của vợ ông, lúc ấy vợ chồng bọn họ cũng nói qua, tuyệt không làm khó dễ Cố Khinh Chu, chờ lui thân còn định cho Cố Khinh Chu một chút của hồi môn.
Không nghĩ tới, ngày đầu tiên Cố Khinh Chu về nhà, lão tam cùng lão tứ đã dùng kéo đi đâm cô, kết quả ngược lại bị trúng mình; ngay sau đó, trưởng nữ Cố Tương ôn nhu trinh tĩnh cũng dùng loại trò vặt này vu hãm Cố Khinh Chu.
Bọn họ không dung nổi một nha đầu nông thôn hay sao?
Cố Khuê Chương cảm giác sâu sắc giáo dục nhà mình thực thất bại!
Bọn họ không chỉ khi dễ Cố Khinh Chu, còn xem Cố Khuê Chương như đồ đần, thật ghê tởm.
"Tương Tương là ta thương từ nhỏ đến lớn, bây giờ xem ra tiền đồ chỉ có giới hạn ở đây, uổng phí ta khổ cực vun trồng!". Cố Khuê Chương cắn răng tự nói.
Còn đôi mẹ con kia, Cố Khuê Chương hận không thể lập tức từ mặt đuổi đi.
Ông cũng không muốn nhìn thấy Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương.
Nhanh đến cửa nhà, Cố Khuê Chương hơi tức giận, hỏi Cố Khinh Chu: "Đêm nay yến hội như thế nào?"
Đây là hỏi, quá trình từ hôn như thế nào, người đốc quân phủ có làm khó cô không.
Đương nhiên, cho dù là làm khó, Cố Khuê Chương cũng không quan tâm. Cố Khinh Chu là hài tử nông thôn từ nhỏ, chỉ tựa như ngoan thạch không khai hóa, đối với Cố Khuê Chương không có bất kỳ giá trị gì.
Cố Khinh Chu thanh âm êm dịu, giống như dương liễu non mềm quất vào mặt, ấm áp ấm áp: "Tốt ạ, chúng con vẫn ngồi như vậy, ai cũng không biết, về sau đốc quân phu nhân phái người mời con khiêu vũ...."
Cố Khuê Chương không lên tiếng, chờ Cố Khinh Chu nói tiếp.
Cố Khinh Chu dừng lại, ông ừ một tiếng, Cố Khinh Chu mới tiếp tục.
"Đốc quân rất thích con khiêu vũ, bảo con kêu ông ấy là phụ thân, phu nhân nói người tân phái đều gọi là bá phụ, không gọi là phụ thân…”
"Cái gì!???" Cố Khuê Chương sững sờ.
Cố Khinh Chu lặp lại: "Đốc quân phu nhân nói, người tân phái....."
"Ta không hỏi đốc quân phu nhân, ta hỏi đốc quân, ông ấy nói cái gì?" Cố Khuê Chương thanh âm gấp rút, mang theo vài phần mơ hồ khó có thể tin nổi.
Chẳng lẽ, bánh từ trên trời rớt xuống, nữ nhi ông chưa hề thừa nhận, có thể câu cho ông một con rùa vàng?
Cái này quả thực là việc ngoài ý muốn!
Cố Khuê Chương đột nhiên nhớ tới, Cố Tương khóc sướt mướt như vậy cho rằng Cố Khinh Chu vặn gãy tay mình, là bởi vì Cố Khinh Chu đạt được địa vị Cố Tương mong muốn nhất hay sao?
Vẻ lo lắng trong lòng Cố Khuê Chương bị quét sạch sành sanh.
Tư gia hào môn, Cố gia muốn cũng không thể thành, nếu không phải trước kia có duyên phận, tới làm di thái thái cho Thiếu soái cũng không tới phiên Cố Khinh Chu.
"Đốc quân nói, con kêu ông ấy là phụ thân." Cố Khinh Chu lặp lại. Khóe môi cô có độ cong của nụ cười mỉa mai, cố ý nhẹ nhàng nhu nhược nói đến câu đó.
Cố Khuê Chương ngồi trong xe u ảm, nhịn không được lộ ra tiếu dung, bên trong tiếng nói cũng mang theo ý cười không cách nào đè nén: "Đốc quân rất thích con."
Thật sự là kinh hỉ!
Cố Khuê Chương không nắm chắc có thể trèo qua được cổng nhà Tư gia, mặc dù Cố Tương xinh đẹp lại có tài nhưng trong toàn bộ Nhạc Thành không tính là xuất chúng nhất. Mà đốc quân phủ lại là dòng dõi chư hầu một phương, há để cho Cố Tương tùy ý trèo cao?
Đồng thời, Cố Khuê Chương lại không dám không từ hôn, sợ Tư đốc quân bảo ông hạn hẹp, làm cho ông mộng đẹp không thành, ngược lại vứt đi việc phải làm.
Bây giờ, Cố Khinh Chu đạt được sự yêu thích của Tư đốc quân, còn công nhiên thừa nhận thân phận của cô, Cố Khuê Chương thở phào một cái.
Quả nhiên, Cố mỗ ông vận khí tốt!
"Khinh Chu à, về sau muốn cái gì, trực tiếp nói với cha là được, đừng làm oan chính mình." Cố Khuê Chương đại hỉ, đã sớm đem chuyện Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh bỏ quên.
Trở lại Cố Công Quán, Cố Khuê Chương vui cười, trực tiếp đi đến phòng Tam di thái Tô Tô.
Tô Tô nấu một bữa ăn khuya nóng hổi, Cố Khuê Chương ăn một bát cháo hải sản, cùng Tô Tô vui vẻ, giày vò nửa giờ, rã rời ngủ thật say, sớm đã quên thê nữ bị ông bỏ lại Bệnh viện giáo hội Đức quốc.
Cố Khinh Chu nằm ở trên giường,mái tóc thật dài trải trên cái chiếu màu nâu sẫm, rơi vào khuỷu tay nhỏ nhắn của cô, mát mẻ mềm mại.
Cô nhìn nóc nhà qua cao cao, vách tường tuyết trắng không có bất kỳ vật gì, khóe môi lại có chút vểnh lên.
"Mẹ Lý, con tại Nhạc Thành hết thảy đều thuận lợi." Cố Khinh Chu tự lẩm bẩm: "Con được Tư đốc quân thừa nhận, từ đó liền đứng vững. Hết thảy đều là chiếu theo kế hoạch của chúng ta, con rất khỏe -- ngoại trừ hôm qua gặp phải một tên biến thái...."
Mẹ Lý tên gọi Lý Quyên, là nhũ mẫu của cô, từ nhỏ đã nuôi dưỡng cô, là người thân nhất của Cố Khinh Chu, còn ở tại nông thôn.
Mẹ Lý mấy năm nay thân thể không tốt, ẩm thực nông thôn đơn sơ, cũng không có bổ phẩm gì, Cố Khinh Chu rất yêu thương bà.
Đó là người Cố Khinh Chu thân nhất, Cố Khinh Chu tuyệt không thể rời bỏ bà.
"Mẹ Lý, chờ sản nghiệp của ông ngoại trở lại trong tay con, con sẽ đón mẹ trở về thành, mẹ nhất định phải khỏe mạnh chờ con đấy." Cố Khinh Chu thì thào.
Nương theo tiếng thì thào nói nhỏ, cô tiến vào mộng đẹp, đêm nay ngủ vô cùng ngon.
Ở xa Bệnh viện giáo hội Đức quốc, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương thì không có cách nào ngủ được, các cô chật vật vạn phần.
Tháng chạp tại Nhạc Thành, gió đêm gào thét, hàn phong thấu xương. Ngoài cửa bệnh viện, đêm khuya cũng không có xe kéo.
Trong đêm, xe kéo đều đi các phòng khiêu vũ chờ đợi khách nhân nửa đêm tan cuộc, bệnh viện giáo hội xa các sàn nhảy, không có xa phu.
May mà có phòng cấp cứu còn mở cửa.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương dưới con mắt khinh thường của y tá, ngồi ở phòng khám khẩn lạnh buốt như nước đá,vừa lạnh vừa mệt mỏi.
"Mụ mụ, con sẽ không bao giờ tha thứ cho Cố Khinh Chu." Cố Tương khóc: "Chúng ta sao lại xui xẻo như thế chứ?"
Tần Tranh Tranh không nói lời nào.
Đến một bước này, Tần Tranh Tranh cũng có chút kinh ngạc. Lão tứ nói Cố Khinh Chu đả thương lão tam, Cố Tương nói Cố Khinh Chu bẻ gãy tay của cô.
Cuối cùng bị vạch trần, đều là hoang ngôn.
Nhưng có vừa khéo hoang ngôn như thế không?
Hay là, toàn bộ đều là sự thật, chỉ có bọn họ coi thường Cố Khinh Chu, ngược lại không để ý đến.
"Phải đề phòng nó." Tần Tranh Tranh lạnh lùng nói: "Nó vừa về đến nhà đã đả thương con, lại đả thương muội muội của con, chúng ta đều bị nó lừa!"
"Mẹ tin tưởng con?" Cố Tương cảm kích rơi lệ.
"Đương nhiên, con là bảo bối của mụ mụ, mụ mụ không tin con thì còn tin ai?" Tần Tranh Tranh nói.
Cố Tương ôm chặt Tần Tranh Tranh.
"Mụ mụ, đuổi nó đi đi." Cố Tương khóc lóc nói: "Nó rất đáng hận, nếu không phải tại nó, đốc quân phủ đã tuyên bố vị hôn thê nhị thiếu soái chính là con."
Tần Tranh Tranh trong lòng cũng như bị kim đâm đau đớn, con vịt tới tay lại bay đi.
"Đuổi nó đi quá khó khăn, cha con hiện tại đang tin tưởng nó, đốc quân phủ cũng thừa nhận thân phận của nó." Đôi mắt của Tần Tranh Tranh âm trầm: "Để cho cha con không còn tin nó, đó mới là khẩn yếu nhất."
"Mụ mụ, mẹ có chủ ý gì?"
"Con nghĩ mụ mụ con ăn chay ư?" Tần Tranh Tranh hừ lạnh: "Tiểu yêu tinh, năm đó mụ mụ của nó còn thua trong tay của ta, huống chi nó miệng còn hôi sữa?"
Hai mẹ con ôm nhau, run lẩy bẩy.
Hôm sau buổi sáng, có xe kéo kiếm khách đến, Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh lúc này mới ngồi xe về nhà.
Trong nhà cũng biết, phu nhân cùng đại tiểu thư bị lão gia nửa đêm bỏ lại Bệnh viện giáo hội Đức quốc, chỉ dẫn theo Khinh Chu tiểu thư trở về; mà Tư đốc quân công khai thừa nhận, Khinh Chu tiểu thư là vị hôn thê của Tư Thiếu soái.
Hướng gió trong nhà hoàn toàn thay đổi.
"Khinh Chu tiểu thư, Thiếu soái ngày thường như thế nào?". Tam di thái hiếu kì hỏi: "Phong thái nhẹ nhàng hả?"
Cố Khinh Chu mỉm cười: "Con còn chưa nhìn thấy anh ấy, tối hôm qua Thiếu soái không có lộ diện."