Cố Khinh Chu ngồi xuống vị trí kế bên tài xế.
Chỗ ngồi phía sau có Cố Khuê Chương, chen chúc không tưởng nổi, Cố Khinh Chu liền bị gạt ra khỏi đó.
Một chiếc xe hơi chỗ ngồi hạ đẳng nhất chính là tay lái phụ, địa vị Cố Khinh Chu chỉ như thế.
"Chiếc xe ô tô này có chút năm tháng, có lẽ đã từng là chỗ của ông ngoại ta ngồi." Cố Khinh Chu sờ lên cửa sổ xe, im lặng nghĩ.
Chiếc xe này, khẳng định cũng là của ông ngoại cô.
Bọn họ dùng tài sản của ông ngoại Cố Khinh Chu, đuổi Cố Khinh Chu tới nông thôn, vài chục năm mặc kệ không hỏi tới cô, mình thì trải qua quãng thời gian xa hoa lãng phí.
Đêm đã khuya, ô tô nhanh chóng lái về hướng Bệnh viện giáo hội Đức quốc trong thành, trong xe đen kịt một màu, ngẫu nhiên truyền đến tiếng khóc sụt sùi của Cố Tương cùng thanh âm cha con bọn họ nói chuyện.
"Cha, con vì đau cực kỳ mới nói lung tung, cha không nên trách Khinh Chu." Cố Tương nói.
Cố Khinh Chu nghe vậy, ngồi phía trước giống như một pho tượng vô hỉ vô bi.
Cố Tương cầu tình, cũng là giết mình, sẽ chỉ làm cho Cố Khuê Chương càng thấy đại nữ nhi thông tình đạt lý, từ đó càng thêm ghi hận Cố Khinh Chu.
Cố Khuê Chương không phải là quân tử gì, tức giận động thủ đánh Cố Khinh Chu cũng là bình thường.
"Đúng vậy, lão gia." Tần Tranh Tranh cũng chêm vào: "Khinh Chu là hài tử nông thôn, nông thôn hồ nháo đã quen, không biết nặng nhẹ, Khinh Chu không phải cố ý."
Các cô cầu tình như thế, Cố Khuê Chương càng thêm thiên vị các cô, đồng thời càng phát ra căm hận đối với Cố Khinh Chu.
Lúc này, Cố Khuê Chương đã không còn chút cảm xúc nào hỏi Tần Tranh Tranh, hôm nay từ hôn như thế nào.
Lòng ông tràn đầy thương tiếc ái nữ.
Trong mấy đứa con gái, chỉ có Cố Tương xinh đẹp nhất, thông minh, hiếu học nhất. Cố Khuê Chương từ nhỏ đã đưa cô đến lão sư thanh nhạc tư nhân học dương cầm, chờ cô trưởng thành lại đưa cô đi Anh quốc du học, tốn kém tâm huyết vun trồng cô, ngóng trông cô có tiền đồ.
Nữ tử không giống nam nhân có thể ra ngoài bình thiên hạ. Đi ra ngoài làm việc đều là người thấp hèn, danh viện chân chính mới sống an nhàn sung sướng, như vậy bản thân mới có giá trị.
Cho nên, tiền đồ duy nhất là gả vào danh gia vọng tộc.
Mà đôi tay đánh đàn dương cầm này là hao tốn bao nhiêu tiền mới bồi dưỡng ra được, thế mà bị Cố Khinh Chu bẻ gãy!
Cố Khuê Chương đầu đầy phẫn nộ.
Ông nhất định phải xử Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu hủy đi trân phẩm Cố Khuê Chương vất vả bồi dưỡng, ông vẫn chờ lúc trân phẩm này "Bán" được cái giá tốt, gả vào vọng tộc, mang đến lợi ích cho Cố Khuê Chương.
Nữ nhi, nhà nào cũng như vậy, bằng không đẻ bọn chúng ra làm gì?
Trong xe u ảm, Tần Tranh Tranh vừa khổ sở vừa thư thái.
Khổ sở chính là, danh tiếng Cố Khinh Chu xây dựng nên tại vũ hội đốc quân phủ quá lớn, cần hao chút tâm tư mới có thể bức bách Tư gia vứt bỏ cô; thư thái chính là, trượng phu bà vẫn thương trưởng nữ.
Cố Tương cũng cao hứng, cha cô muốn xử lý Cố Khinh Chu, trút giận cho cô.
Chờ Cố Khinh Chu ăn đòn, cha mất đi niềm vui, sẽ chậm rãi trừng trị nó, nghiền xương nó thành tro.
Nghĩ như vậy, cổ tay Cố Tương liền không cảm giác đau. Cô chỉ coi là mình hưng phấn quá mức, quên đi đau đớn, lại không biết nguyên nhân sâu xa.
Cố Tương không dám động, sợ mài mòn xương cốt.
Xe chạy một giờ, cuối cùng đã tới Bệnh viện giáo hội Đức quốc lớn nhất trong thành.
Bệnh viện có khám khẩn cấp, treo bảng khoa chỉnh hình khám khẩn, ngồi xem bệnh là bác sĩ tóc vàng mắt xanh người Đức.
"Bác sĩ, bác sĩ nhất định phải cứu nữ nhi của ta, đôi tay này là đôi tay đánh đàn dương cầm!" Tần Tranh Tranh đau lòng nói.
Cố Khuê Chương sắc mặt âm trầm, cũng rất đau lòng thay cho trưởng nữ.
Bệnh viện giáo hội Đức quốc, chuyên môn tiếp đãi phú thương danh lưu trong thành, bác sĩ đã quen những kẻ có tiền có thế già mồm, cho nên bất động thanh sắc, sờ xương cho Cố Tương.
Cố Tương nước mắt rưng rưng, nhìn Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương đau lòng đến mặt căng lên, đôi mắt ngấn lệ chực rơi trên người Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu thì mặt mày cúi xuống, không có bất kỳ biểu tình gì, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Cô chẳng có một điểm cảm thấy tội lỗi!
Cố Khuê Chương càng phát hiện ra tâm cô tàn độc, trong lòng đã chậm rãi phát sinh sự chán ghét.
"Không có gãy." Bác sĩ dùng tiếng Đức, cùng y tá nói.
Y tá phiên dịch cho người nhà Cố Khuê Chương nghe.
"Cái gì?". Tần Tranh Tranh ngạc nhiên.
Y tá lại nói lại một lần nữa: " Tay tiểu thư không có gãy xương!"
"Thế nhưng.... Thế nhưng nó đau đến như vậy!". Tần Tranh Tranh môi hơi trắng, dựa vào người Cố Khuê Chương: "Cô chắc chắn không, bác sĩ chỉ sờ một cái là biết?"
Y tá thái độ lạnh xuống, nói: "Nếu không tin, vậy đi khám chỗ khác."
Cố Tương cũng khó có thể tin, thử động cổ tay, tựa như hoàn toàn không có sự đau đớn trước đó nữa.
Việc này sao có thể!
Tần Tranh Tranh nhìn sắc mặt Cố Khuê Chương.
Cố Khuê Chương sững sờ, tiếp theo đôi mắt trầm xuống, sắc mặt so với vừa rồi càng khó coi hơn, bình tĩnh giống như mưa to sắp tiến đến.
Tần Tranh Tranh chột dạ, ở trong lòng mắng to Cố Tương: "Nha đầu chết tiệt này, muốn vu hãm Cố Khinh Chu không thể tìm một cái cớ hay hơn một chút sao? Hiện tại ở trước mặt mọi người bị vạch trần, làm sao giải thích đây?"
Cố Tương khóc: "Không có khả năng, tay của con rõ ràng là đã gãy, rõ ràng là bị muội muội bẻ gãy."
Bác sĩ cùng y tá nhìn biểu lộ của mấy người trong nhà này, lập tức liền minh bạch.
"Chứ vì sao tay của con đau đến thế?". Cố Tương chưa từ bỏ ý định, cơ hồ muốn níu lại y tá, hỏi: "Có phải bây giờ chưa gãy hoàn toàn, về đến nhà mới gãy mất hay không?"
"Không phải." Y tá lẳng lặng nói.
"Xác định không sao?" Cố Khuê Chương chịu đựng thịnh nộ ngập trời, hỏi y tá.
Y tá bảo đảm nói: "Xương cốt không gãy, còn tại sao đau, chỉ có tiểu thư mới tự hiểu." Ý là nói, Cố Tương đang ngụy trang.
Cố Khuê Chương thấy hài tử không có việc gì, ông lại giống như kẻ ngu, nửa đêm vượt nửa cái Nhạc Thành đi bệnh viện với chúng, ông cực kỳ giận dữ, sải bước đi ra ngoài.
"Lão gia...." Tần Tranh Tranh chột dạ hụt hơi, bận bịu đuổi theo.
Cố Tương ngạc nhiên.
Lúc này Cố Tương mới nhớ tới lúc ra đốc quân phủ, Cố Khinh Chu đột nhiên bắt lấy tay của cô, nhẹ nhàng đẩy một chút.
Cố Khinh Chu có phải vào lúc đó lặng lẽ nối lại tay của cô, cho nên làm cô mất mặt trước mặt phụ thân như thế?
"Là ngươi, đều tại ngươi!". Cố Tương chạy lên, muốn đánh Cố Khinh Chu.
Đương nhiên là tại Cố Khinh Chu.
Ra khỏi đốc quân phủ, Cố Khinh Chu cứ như vậy cầm lên bẻ một chút, đã sớm nối lại xương cổ tay Cố Tương rồi.
Cố Khinh Chu lạnh nhạt mỉm cười, nói một câu: "Chị hai à, cha hôm nay tâm tình không tốt, chị xác định muốn lần nữa làm ra chuyện mất mặt, để tâm tình của cha càng tệ hơn, bênh tôi hơn sao?"
Cố Tương ngây người, cánh tay đang vươn ra chuẩn bị đánh rụt trở về.
Đúng vậy, không thể chọc giận cha, cũng không thể để cho Cố Khinh Chu lấy cớ.
Trước đó cha hận Cố Khinh Chu bẻ gãy tay Cố Tương, hiện tại hận Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh lường gạt ông.
Nộ khí của cha, so với vừa rồi tăng thêm mấy lần, Cố Tương có chút sợ hãi.
Cố Tương vội vã đuổi theo.
Cố Khinh Chu không nhanh không chậm, bước theo sau lưng.
Cố Khuê Chương đứng ở bên cạnh xe, không nói gì, hô hấp lại thô trọng, nắm đấm tay chặt chẽ.
"Lão gia, ngài nghe thiếp nói tỉ mỉ, thiếp cũng không biết Tương Tương nó...." Tần Tranh Tranh muốn gạt mình ra ngoài.
Cố Khuê Chương lại từ trong kẽ răng tung ra hai chữ: "Ngậm miệng!" Thanh âm ông lộ ra hàn ý thực cốt, so với cuồng hống còn khiến cho người ta lạnh sống lưng hơn.
Tần Tranh Tranh nước mắt chảy xuống.
Cố Tương đuổi tới, thấy phụ thân tức giận như vậy, đứng ở bên cạnh không dám nói lời nào.
"Khinh chu, con lên xe trước đi." Cố Khuê Chương thanh âm âm trầm.
Cố Khinh Chu không dám không nghe theo.
Cô lên xe hơi, chợt Cố Khuê Chương cũng đến, đóng chặt cửa xe.
Cố Khuê Chương cắn răng nói với tài xế: "Về nhà!"
Đêm hôm khuya khoắt, ông đem hai mẹ con Cố Tương bỏ lại ở bệnh viện.
"Cha...."
"Lão gia...."
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng khóc, còn có tiếng bước chân vội vàng đuổi theo, Cố Khuê Chương lại không hề quay đầu, ông tức giận đến mức gân xanh nổi lên trên trán.