Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 136: Tự đoạn tiền đồ




Trong nhà tới người khách.

Cố Khinh Chu tắm rửa xong, nằm ở trên giường, dùng quạt ba tiêu quạt mấy cơn gió trong chốc lát, yên lặng mới nghĩ tới Nguyễn Lan Chỉ.

Năm đó Tần Tranh Tranh cùng đường, thân thích bằng hữu đều không ngó lơ tới bà ta, Tôn gia mới thu lưu bà ta.

Nguyễn Lan Chỉ mặc kệ là quần áo hay là khí chất, đều như là sinh ra trong phú quý, Tần Tranh Tranh có thân thích phú quý như vậy sao?

Nếu là có, năm đó vì sao không thu lưu Tần Tranh Tranh?

Vú nuôi của Cố Khinh Chu đem tổ tông tám đời của Tần Tranh Tranh đều nói cho Cố Khinh Chu biết, duy chỉ không nhắc tới họ Nguyễn nhân gia.

"Nguyễn Lan Chỉ?" Cố Khinh Chu hồi tưởng giọng nói và dáng điệu nụ cười của nàng ta, "Giống như gặp qua nàng ta ở nơi nào."

Nàng cảm thấy Nguyễn Lan Chỉ này quen mặt.

Cố Khinh Chu không nghĩ là hiểu biết Nguyễn Lan Chỉ người này, nàng ta là thân thích Tần Tranh Tranh, nhất định sẽ không đối với Cố Khinh Chu mà có thiện ý.

Chẳng sợ Cố Khinh Chu lại hòa khí, thì cũng chỉ sẽ đưa tới phản cảm cho nàng ta.

Cố Khinh Chu cho rằng, nếu tự nàng muốn hiểu biết về Nguyễn Lan Chỉ, có lẽ Cố Tương sẽ khuyến khích Nguyễn Lan Chỉ đối nghịch với nàng.

Không như tưởng tượng, ngày hôm sau khi dậy sớm, Nguyễn Lan Chỉ liền cáo từ, nàng ta dậy sớm bắt xe lửa trở về Nam Kinh.

"Lan Chỉ đi trở về, nàng ta lần này là đi theo quản gia trong nhà đi Hongkong nhập hàng, nàng ta đi tàu biển chở khách chạy định kỳ tới Nhạc Thành trước, cho nên đến xem chúng ta." Cố Tương cười nói, "Nàng ta đã về Nam Kinh rồi."

Nguyễn gia định cư ở Nam Kinh, Nguyễn Lan Chỉ lần này chỉ là từ Hongkong trở về, đi ngang qua Nhạc Thành mà thôi.

"Như thế nào không giữ nó lại ở vài ngày?" Cố Khuê Chương hỏi.

Xem ra, Nguyễn gia thật sự có tiền, có tiền ngay cả đến Cố Khuê Chương cũng nguyện ý tiêu tiền để chiêu đãi Nguyễn Lan Chỉ.

"Nó ra tới chơi mấy tháng, trong nhà điện báo cứ gửi tới thúc giục, lão thái thái nhớ thương nó đến khẩn, nó không có biện pháp, chỉ đành phải đi về trước." Tần Tranh Tranh giải thích nói, "Dù sao Nam Kinh cũng gần Nhạc Thành, lần sau mời nó đơn độc lại chơi."

Cố Khuê Chương gật gật đầu.

"Đây là túi xách Lan Chỉ tặng cho con, nàng ấy mua từ Hongkong." Cố Tương thật cao hứng, cầm cái túi xách da xinh đẹp tiểu xảo, đưa cho Tần Tranh Tranh xem.

Tần Tranh Tranh nhận được thẻ bài, liền nói ngay: "Cái thẻ bài này là của nước Pháp, giá cả không thấp."

Cố Tương tức khắc cần cù tự hỉ.

Cố Khuê Chương cũng nhìn, thấy nhóm di thái thái cùng bọn nhỏ đều nhìn vọng lại đây, bộ dạng thực hâm mộ, ông ta nói: "Chờ sang năm A Thiệu đi nước Pháp du học, cũng mua cho các người túi xách mang như vậy."

Cố gia sớm đã chuẩn bị, đưa Cố Thiệu đi ra nước ngoài niệm thư, đại khái là đầu xuân sang năm.

Chiếc đũa trong tay Tần Tranh Tranh, đột nhiên rơi xuống.

Cố Khinh Chu khó hiểu.

Phụ thân đưa a ca đi du học, đây sớm là chuyện tốt, Tần Tranh Tranh vì sao không cao hứng?

Con trai của bà ta tương lai có tiền đồ, bà ta không phải là càng dương dương đắc ý sao?

Cố Khinh Chu liếc mắt bà ta.

Có thể là cảm nhận được ánh mắt của Cố Khinh Chu, Tần Tranh Tranh lập tức thay đổi thần sắc, trên mặt tươi cười nhàn nhạt, ăn cơm cũng không chút để ý.

Ăn xong cơm sáng, Cố Khinh Chu thu xếp sách giáo khoa, theo thường lệ cùng Hoắc Long Tĩnh học phụ đạo.

Thời điểm ra cửa, nàng xa xa nhìn thấy một nữ nhân, ăn mặc nghiêng khâm sam vải thô màu lam, đang đứng ở sau cửa của Cố gia, thám thính tình hình.

Lúc trước Cố Khinh Chu có gặp qua bà ta một lần, rất lâu rồi. Bị Cố Khinh Chu phát hiện ra, lúc sau bà ta liền chạy.

Lần này, lại đụng tới người này.

"Đây là ai a?" Cố Khinh Chu nghi hoặc, "Chẳng lẽ ăn trộm dám kiêu ngạo như vậy, ban ngày ban mặt tới dò la sao?"

Nữ nhân kia lại cảnh giác, phát hiện Cố Khinh Chu, lại lần nữa nhanh chóng chạy đi.

Cố Khinh Chu không có đuổi theo, y như kinh nghiệm lần trước, nàng đuổi không kịp, sức của đôi bàn chân của nữ nhân kia thực mau.

Y theo đúng kế hoạch, Cố Khinh Chu đi đến Hoắc gia.

Tới Hoắc gia rồi mới biết được, Hoắc Long Tĩnh khả năng đang bị cảm nóng, không quá thoải mái. Cố Khinh Chu kê cho nàng ta phương thuốc uống trước, dặn dò nàng ta: "Mấy ngày này ăn uống thực phẩm thanh đạm, cũng đừng ăn đồ nóng."

Hoắc Long Tĩnh gật gật đầu.

Hoắc Việt ở nhà, xác định Hoắc Long Tĩnh không có việc gì, không cần đi Tây y viện truyền nước biển, hắn cũng yên tâm.

"Thời tiết nóng, ta đưa ngươi trở về." Hoắc Việt nhìn Cố Khinh Chu, nói.

Hắn luôn là một bộ dáng trầm ổn nho nhã, đối nhân xử thế sẽ không sinh ra khoảng xa cách.

Cố Khinh Chu hỏi: "Có phiền toái quá hay không?"

"Không phiền toái, ta cũng phải đi hải quan một chuyến, vừa vặn phải đi ngang cửa nhà của ngươi." Hoắc Việt nói, "Đi thôi."

"Khinh Chu, để a ca ta đưa ngươi đi, không để cho ngươi đi xe kéo bị cảm nắng." Hoắc Long Tĩnh nói.

Cố Khinh Chu gật đầu, bàn tay trắng nhỏ dài sờ lên cái trán no đủ trơn bóng của Hoắc Long Tĩnh, nói: "Đã không nóng nữa, ta không ở lại nơi này quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ngày mai lại đến thăm ngươi."

Hoắc Long Tĩnh gật gật đầu.

Hoắc Việt cùng Cố Khinh Chu cùng nhau ra cửa, sóng vai mà đi, ánh mặt trời đưa bóng dáng của bọn họ kéo dài ở phía trước, thân ảnh của Cố Khinh Chu thon dài yểu điệu.

Tóc dài của nàng, trong gió nhẹ kéo kéo, bóng dáng tựa như đẩy ra một đám gợn sóng.

Tóc nàng rất đẹp, mềm mà mượt, ánh mặt trời chiếu xuống liền có màu đạm đen thanh huy, làm nổi bật đến cánh môi kiều nộn của nàng, da thịt trắng tuyết.

Nàng am hiểu y thuật, đồng thời lại có đại trí tuệ, sinh ra đến đẹp, hơn nữa lúc nhìn người khác ánh mắt trấn định, này liền làm người ta vô ý thức không nghĩ nàng chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi.

Hoắc Việt đột nhiên khẽ thở dài.

"Làm sao vậy?" Cố Khinh Chu hỏi.

Hoắc Việt cười nói: "Ta giống như già rồi."

Cố Khinh Chu hoảng sợ: "Ngài là long đầu trẻ nhất của Thanh bang trong 200 năm qua, như thế nào lại nói già?"

Hoắc Việt cười khẽ.

Đối với chức long đầu Thanh bang, hắn là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử, hắn nghĩ, về sau cũng sẽ không có người nào vượt qua công tích của hắn; nhưng đối với Cố Khinh Chu, hắn liền có vẻ quá già rồi.

Bất quá, gần 40 tuổi, với 50 tuổi, cưới thái thái nhỏ hơn khoảng 10 tuổi, Hoắc Việt cũng không có già.

Nhưng hắn vẫn là nhụt chí, giống như tự mình cùng Cố Khinh Chu quan hệ chú cháu.

Trên ô tô, Hoắc Việt ngửi được mùi thanh hương hoa hồng nhàn nhạt, đó là do Cố Khinh Chu tắm cánh hoa hồng ngâm trong nước còn lưu lại.

Lược qua thoang thoảng mùi hương, như là mời người tới cửa, có loại nửa che nửa khép thần bí.

"Khinh Chu, ta mời ngươi ăn cơm?" Hoắc Việt tự mình lái xe, hỏi Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu lắc đầu: "Không được, Hoắc gia, ta còn có chút việc."

Cố Khinh Chu có băn khoăn của chính mình, nàng không muốn làm Hoắc Việt tốn tiền, Hoắc Việt mời nàng, khẳng định sẽ không để Cố Khinh Chu bỏ tiền; càng quan trọng hơn là, nếu không cẩn thận bị Tư Hành Bái nhìn thấy, hắn lại muốn nổi điên.

Nàng là sợ Tư Hành Bái.

(p/s: tội chị quá:))) vậy khi nào chị mới yêu anh main đây chị ơi?)

Hoắc Việt đối với bằng hữu là xuân phong ôn nhu, tuyệt đối không khiến người khó xử, cười nói: "Để lần sau vậy."

Cố Khinh Chu nói được.

Về đến nhà, trước giờ ăn cơm trưa đều yên lặng, tất cả mọi người ở trong phòng của mình, hầu gái cũng là lười nhác ngủ gật.

"Khinh Chu tiểu thư, ngài sớm như vậy đã trở về?" Có người hầu gái nói.

Cố Khinh Chu gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay trở về sớm một chút. Lúc ăn cơm kêu ta."

Hầu gái nói vâng.

Cố Khinh Chu liền nhẹ nhàng lặng lẽ lên lầu, không muốn quấy rầy bất luận kẻ nào.

Vào phòng, vừa mới bỏ cặp sách xuống, Cố Khinh Chu đổ chén nước, ngồi ở trên ghế phía trước cửa sổ, chậm rãi uống, thì nàng liền nghe được thanh âm nói chuyện sát bên tường.

Là Tần Tranh Tranh cùng Cố Thiệu.

Cửa sổ ban công của Cố Thiệu không có đóng, thanh âm liền tự nhiên truyền tới lỗ tai Cố Khinh Chu.

"....... Được không?" Thanh âm Tần Tranh Tranh có phần nghẹn ngào. Cố Thiệu trầm mặc.

Trầm mặc giây lát, Tần Tranh Tranh lại nói tiếp: "Dị quốc tha hương, có cái gì tốt? Xét thành tích của con, thi đậu đại học Johan là không thành vấn đề. Đại học Johan là do giáo hội tổ chức, thầy giáo không kém so với bên nước Pháp, phụ thân con cũng là ở Johan mà tốt nghiệp."

Thanh âm Cố Thiệu rầu rĩ, hỏi: "Mẫu thân, mẹ như thế nào không tự mình đi nói với phụ thân đi?"

"Mẫu thân như thế nào có thể đi nói chứ?" Tần Tranh Tranh nói, "Mẫu thân nói mẫu thân không thể rời xa nhi tử, cần nhi tử bên thân dưỡng lão, mẫu thân đây chẳng phải trở thành mẹ hiền chiều hư con sao? Nữ nhi mẹ liền không cần nghĩ, nhưng mẫu thân chỉ có con là nhi tử a, con đi nước Pháp, vạn nhất có tốt xấu gì, mẫu thân liền không sống nổi!"

Nói tới đây, Tần Tranh Tranh liền ô ô khóc lên.

Cố Khinh Chu khiếp sợ.

Nàng cho rằng tự mình thực hiểu biết Tần Tranh Tranh, thẳng đến khi Tần Tranh Tranh cùng Cố Thiệu nói những lời này, Cố Khinh Chu đột nhiên cảm thấy như mình không hề quen biết Tần Tranh Tranh.

Trước đây đúng là đi nước ngoài rất hot, tất cả học sinh đều ngóng trông có thể đi nước ngoài kiếm vàng.

Đừng nói nam hài tử, cô nương gia đây, có điều kiện đều phải đi ra nước ngoài, giống Cố Tương.

Thành tích Cố Thiệu thực tốt, đã xin vào đại học nước Pháp kia, Cố Khuê Chương cũng để đủ tiền tài đưa hắn đi ra nước ngoài.

Nhưng lúc này, Tần Tranh Tranh tuyệt nhiên không đồng ý!

Cả đời Tần Tranh Tranh tranh cường háo thắng, tiểu hài tử người ta còn biết, xuất ngoại trở về sẽ có tiền đồ, là chuyện niệm thư ở trong nước không thể so được, Tần Tranh Tranh chẳng lẽ không biết sao?

Bà ta đối với nữ nhi yêu cầu đều cao như vậy, như thế nào rốt cuộc đến nhi tử, bà ta ngược lại lại níu áo?

Cố Khinh Chu ngạc nhiên, trong lòng đột nhiên có cái ý niệm hoang đường.

Cố Thiệu, thật là do Tần Tranh Tranh sinh sao?

Nếu Tần Tranh Tranh chỉ sinh 3 nhi nữ, Cố Khuê Chương sẽ không nâng bà ta lên làm chính thất. Năm đó Cố Khuê Chương nâng Tần Tranh Tranh, trừ bỏ đối với Tần Tranh Tranh có tình cảm, thì còn không phải là bởi vì Tần Tranh Tranh sinh cho Cố Khuê Chương người thừa kế hương khói sao?

"Này liền thú vị." Cố Khinh Chu nhẹ nhàng buông chung trà xuống, dựa vào trên cửa sau lắng nghe.

Nàng nghe được Cố Thiệu cũng là lòng tràn đầy phần khả nghi, Cố Thiệu hỏi: "Mẫu thân, ra nước ngoài niệm thư có thể có cái tốt xấu gì? A tỷ một nữ hài tử cũng đi, huống chi là con?"

"Nó là nữ hài tử a, nó vạn nhất xảy ra chuyện gì, mẫu thân cũng không đến mức không có chỗ dựa vào. Chính là con không giống, con là vận mệnh của mẫu thân a, mẫu thân tuyệt không thể để cho con xảy ra sơ xuất!" Tần Tranh Tranh nói.

Cố Thiệu vẫn là không hiểu.

Hắn đã lên tốt kế hoạch, lão sư hắn cũng giúp hắn xin trường đại học nước Pháp bên kia, đầu xuân sang năm khai giảng là có thể đến.

Phụ thân cũng chuẩn bị tốt tiền tài.

Hết thảy rất thích đáng, nhưng mẫu thân háo thắng nhất của hắn lúc này lại rút lui có trật tự, Cố Thiệu là ngốc rồi.

Cố Thiệu hoàn toàn không biết nên như thế nào mà nói tiếp.

Tần Tranh Tranh lại nói: "Song thân còn sống thì con cái không nên đi xa, nếu con ở nước Pháp xa xôi, mẫu thân có chuyện gì, liền muốn gặp mặt con lần cuối cùng cũng thấy không được."

Cố Thiệu nói: "Mẫu thân, mẹ đừng nói lời không may mắn."

Tần Tranh Tranh nói một loạt đạo lí khuyên giải an ủi, chính là không muốn để Cố Thiệu xuất ngoại.

Hơn nữa, bà ta hy vọng Cố Thiệu tự mình đi thuyết phục Cố Khuê Chương.

Cố Thiệu đại khái vẫn là luôn không có bừng tỉnh, trầm mặc nhiều, nói tiếp không được.

Cố Khinh Chu cũng từ chấn động mà hoàn hồn.

Lúc này, trong lòng nàng nổi lên lạnh lẽo.

Tần Tranh Tranh cùng Cố Thiệu nói những lời này, hẳn là không muốn người khác biết, Cố Khinh Chu liền ôm cặp sách, một lần nữa lặng lẽ xuống lầu, ở nhà ăn dưới lầu ôn tập công khóa.

Thời điểm cơm trưa, Cố Thiệu ủ rũ cụp mặt, thực chịu đả kích.

Hắn người này thực thuần tịnh, nhưng cũng không ngốc.

Mẫu thân hắn nói ra những lời kia, nói rõ muốn hắn tự đoạn tiền đồ, hắn đến bây giờ cũng không rõ ràng lắm duyên cớ, cho nên rầu rĩ không vui.