Nhan Tân Nông cùng Tư Hành Bái hàn huyên 5 tiếng, từ 9 giờ sáng vẫn nói luôn cho tới 2 giờ chiều, bỏ lỡ cơm trưa.
Ve kêu không nghỉ, bóng chiều nghiêng nghiêng qua song cửa sổ, Nhan Tân Nông cùng Tư Hành Bái đều nói không biết mệt mỏi.
Bọn họ không có cách nào để đạt chung nhận thức.
Nhan Tân Nông nói: "Ngươi chỉ có hai con đường để đi, hoặc là bỏ qua, đừng quấn lấy Khinh Chu nữa; hoặc là từ bỏ hết thảy mọi việc của Quân Chính phủ, đi theo nó xuất ngoại mà sinh sống."
Ở Nhạc Thành, cho dù là Cố Khinh Chu cùng Tư Mộ có từ hôn, thì Tư Đốc Quân là tuyệt đối sẽ không cho phép Cố Khinh Chu cùng Tư Hành Bái kết hôn.
Nếu như vậy, Tư gia sẽ bị đồn đãi vớ vẩn tan tành, mặt mũi của Tư Mộ coi như vứt sọt rác.
Chính vị hôn thê của mình gả cho ca ca mình, đây là kiểu gièm pha gì đây!
Tư Đốc Quân là người đặc biệt lạc hậu, ông ta đến nay còn thờ phụng trung nghĩa theo đạo đức Nho gia.
Hai anh em cùng một nữ nhân dây dưa, đây là nỗi sỉ nhục lớn lên, gia môn bất hạnh!
Nhan Tân Nông từ đại cục mà nghĩ, thay Tư Hành Bái suy xét, đưa ra hai con đường, bắt Tư Hành Bái lựa chọn.
Tư Hành Bái không chút suy nghĩ, toàn bộ đều phủ định: "Thỗ nhưỡng ta chiếm được hết thảy đều ở Hoa Hạ này, ta sẽ không từ bỏ, ta không có chiếm chỗ tốt của đốc quân, đồ vật đều là ta tự mình giành lấy mà có.
Ta cũng sẽ không bỏ qua Khinh Chu, nàng ấy là nữ nhân của ta. Nam nhân liền nữ nhân của chính mình đều có thể dễ dàng từ bỏ, còn có cái tôn nghiêm gì? Huống hồ, ta cũng không nỡ!"
Hai cái khác biệt này, hắn đều làm không được.
Khinh Chu là bảo bối của hắn, Quân Chính phủ là sự nghiệp hắn phấn đấu mười mấy năm mới có được.
Nhan Tân Nông thở dài: "A Bái, ngươi tự mua dây buộc mình*, ngươi sẽ hại chết Khinh Chu!"
(* Ý là tự làm khó mình. Tự bắt bản thân vào con đường không lối thoát)
Tư Hành Bái phun ra một ngụm khói nhẹ, xì gà hương liệt lập tức tràn đầy trong gian nhà ở, sương mù lượn lờ không trung, ánh mắt Tư Hành Bái lại thêm vài phần mê mang: "Khinh Chu sẽ không dễ dàng bị hại chết, nàng ấy rất khôn khéo!"
Khinh Chu của hắn, so với nữ nhân hắn sở hữu qua đều là có năng lực hơn cả.
Trí tuệ nàng không thua gì nam tử.
Tư Hành Bái nghĩ đến nàng, trong lòng liền ấm áp, dường như giữa trời đông giá rét được ở kế cái chậu than. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hại Cố Khinh Chu, từ lúc bắt gặp được nàng ngay cái ngày đầu tiên ấy, hắn liền rất quý trọng nàng.
Nàng là mèo con của Tư Hành Bái dưỡng, Tư Hành Bái đem nàng xem như bảo bối quan trọng hơn những người bạn gái thân mật nhất.
Bởi vì Tư Hành Bái cứ cự tuyệt, Nhan Tân Nông liền đem vấn đề này, cùng hắn vòng vo một buổi sáng.
Cuối cùng, bọn họ ai cũng không có biện pháp thuyết phục được người còn lại.
Nhan Tân Nông tuổi đã lớn, càng nói càng mệt, cũng liền lười nói lại, trầm mặc thở hổn hển, nói.
"...... Ít nhất, ngươi cũng cẩn thận một chút cho ta, đừng để bại lộ quá sớm, khiến lưng Khinh Chu phải đeo bêu danh!" Nhan Tân Nông cuối cùng cũng bất đắc dĩ, hận không thể đá Tư Hành Bái hai cú đá.
Ra loại sự tình này, lời đồn đãi chỉ là nhắm vào Cố Khinh Chu mà nói nàng lả lơi ong bướm, mà không cần suy xét xem nàng tự nguyện hay không.
Nữ nhân ở vào nhược thế.*
(* Ý là thời trọng nam khinh nữ. Coi nữ nhân rẻ mạt.)
Cố Khinh Chu là ân nhân Nhan gia, Nhan Tân Nông đem nàng cùng Nhan Lạc Thủy xem là quan trọng giống nhau.
"Đã biết thưa nhạc phụ." Tư Hành Bái nói.
Nhan Tân Nông nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối: Ta nói cái gì liền thành nhạc phụ của ngươi? Ta còn không có đồng ý cho ngươi cùng Khinh Chu a!
Người này quá vô sỉ!
Mất đi nửa ngày nước miếng vô ích, cái gì cũng chưa nói thông, ngược lại lại bị hắn chiếm chỗ tốt, Nhan Tân Nông tức giận đến chết khiếp!
Hầu gái chính viện tới nói, thái thái có chuyện muốn hỏi, kêu tham mưu trưởng đi qua trước: "Thái thái nói, liền có mấy câu muốn nói, nếu như tham mưu trưởng không trở về nội viện, ngài ấy liền phải ra tới."
Nhan Tân Nông bất lực, về nội viện trước, kêu Tư Hành Bái chờ ở ngoại thư phòng.
Nhan thái thái lo âu chờ.
"Như thế nào, hắn nói như thế nào?" Vừa vào cửa, Nhan thái thái liền hỏi.
Nhan Tân Nông đơn giản đem ý tứ của Tư Hành Bái thuật lại cho bà.
"Này thật quá đáng!" Nhan thái thái cả giận nói, "Hẳn là nên để ta đi nói, hắn không thể làm nhục Khinh Chu như vậy! Khinh Chu còn ở trong tay hắn, còn không biết có cái kết cục gì, hắn như thế nào lại nhẫn tâm như vậy?"
Nhan Tân Nông lại thở dài.
"Hắn muốn cái gì không có, vì sao một hai phải quấn lấy Khinh Chu? Khinh Chu ít nhiều sống không dễ dàng, từ nhỏ liền không còn có được mấy ngày lành, hiện giờ lại như vậy!" Nhan thái thái càng giận.
Tư Hành Bái quá thiếu đạo đức.
Nhan thái thái nghĩ nghĩ, nói: "Phụ thân Khinh Chu không đáng tin cậy, hắn có khi nào suy xét thay Khinh Chu? Chỉ có chúng ta mới có thể thay Khinh Chu làm chủ, chàng nói không lay động hắn, để thiếp đi nói! Thiếp tốt xấu gì cũng là trưởng bối, lại là nữ nhân, thiếp không tin hắn không nể mặt!"
Nhan Tân Nông kéo thái thái lại: "Nàng còn không biết Tư Hành Bái? Thiên hoàng lão tử* cũng không bỏ vào trong mắt, Tư gia lão thái thái cũng nói không lay động được hắn.
Ta coi ý tứ hắn, tạm thời là sẽ không tha cho Khinh Chu, nàng đi nói cũng vô dụng, phí lời! Nhưng thật ra ta nói một hồi, hắn còn nhiều lời hơn ta."
(* Ý là vua trên trời: ngọc hoàng)
Nhan thái thái nơi nào chịu bỏ qua?
Mạo hiểm nắng hè chói chang mặt mày, Nhan thái thái đi một thân cường hãn, tới ngoại thư phòng rồi.
Ngoại thư phòng tất cả đều ở yên vị trí, Nhan thái thái túc hơi hạ cái mũi, hơi ghét bỏ.
Tư Hành Bái quả nhiên còn chờ.
Nhan thái thái không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, liền nói: "Thiếu soái, Khinh Chu đi theo ngài, nó là không có đường sống. Thiếu soái ngài thường xuyên trên chiến trường, súng đạn không có mắt, ngài cũng nên tự mình tích chút phần đức, buông tha Khinh Chu đi!"
Tư Hành Bái nói: "A thẩm, Khinh Chu nguyện ý cùng ta!"
Nhan thái thái lập tức nói: "Khinh Chu không hồ đồ đến nông nỗi đó!"
Trong lòng Tư Hành Bái lại cảm thấy vui mừng.
Cố Khinh Chu không có mẫu thân ruột thương nàng, nhưng nàng lại tìm được một đôi nghĩa phụ - mẫu rất thương yêu nàng, tín nhiệm nàng.
Nếu xảy ra loại sự tình này, trưởng bối nhà gái có lẽ sẽ hoài nghi nữ nhi mình cam tâm tình nguyện, nhưng Nhan Tân Nông cùng Nhan thái thái lại nhận định là Tư Hành Bái bức bách Cố Khinh Chu.
Tình hình thực tế cũng đích xác như thế, là Tư Hành Bái bức bách Cố Khinh Chu.
"...... A thẩm, ta thương Khinh Chu." Tư Hành Bái nói, "Ta không muốn buông tay, ta sợ người khác thương nàng không đủ, chiếu cố nàng không tốt!"
"Làm chuyện tốt đi, thiếu soái!" Nhan thái thái sắp muốn khóc, khóe mắt hơi ướt nói, "Ngài không trêu chọc nó, nó liền sẽ thực tốt!"
Tư Hành Bái trầm mặc.
Trong lòng hắn có phần đổ vỡ, hắn kém cõi như vậy sao?
Nghi vấn của hắn, thực mau được Nhan thái thái giải đáp rồi.
Nhan thái thái nói: "Không phải thiếu soái ngài không tốt, là đạo lý vợ chồng a! Khinh Chu cùng Nhị thiếu soái có hôn ước từ trước, một nữ không gả nhị phu nha!"
"Ta sẽ suy xét." Tư Hành Bái rầu rĩ nói.
Nhan Tân Nông là ân sư vỡ lòng của Tư Hành Bái, kỹ năng bắn súng đệ nhất của hắn là Nhan Tân Nông dạy.
Đúng là như thế, Tư Hành Bái kính trọng vợ chồng Nhan thị, không có phất tay áo bỏ đi.*
(* Ý là không được vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát)
Nhan thái thái mềm giọng muốn van xin, cơ hồ muốn khóc ra tới, những câu này đều là vì Khinh Chu mà suy xét, làm Tư Hành Bái động lòng.
Trên đời này có người thương Khinh Chu của hắn!
Hắn đồng ý sẽ suy xét, liền từ Nhan gia rời đi.
Tuy nhiên vừa nãy nói như thế, hắn cũng không có định sẽ suy xét, hắn chỉ là muốn trấn an Nhan thái thái. Khinh Chu là của hắn, Tư Hành Bái chỉ có vào không có ra. Đồ vật của hắn, có khi nào hắn lại ném đi?
"Khinh Chu chỉ có thể là của ta!"
Trên đường trở về, Tư Hành Bái mua 6 cành hoa hồng trắng, lại mua một bình hoa thủy tinh mang về cho Cố Khinh Chu.
Thời điểm hắn đến Biệt quán, hầu gái nói cho Tư Hành Bái, Cố Khinh Chu đã ăn cơm trưa, đang ngủ trưa.
Tư Hành Bái mỉm cười, ăn xong liền ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, Khinh Chu của hắn giống như con mèo lười biếng!
Hắn đem hoa vô cắm, dưỡng ở trong nước trong mát, đem đến trên lầu, đặt ở trên đầu giường Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu ngủ trưa tỉnh lại, đã ngửi thấy thanh hương hoa hồng.
Mở mắt ra, liền thấy một bó hoa hồng trắng như băng như ngọc, cánh hoa trong suốt như tuyết, tầng tầng lớp lớp thịnh trán, nở đến phong thần lạnh thấu xương, hương thơm ngào ngạt.
Nàng tất nhiên cười.
Mùi hoa làm tâm tình con người sung sướng. Vừa nhắm mắt một cái, Tư Hành Bái đã trở về, hắn đang ngồi ở trên ghế mây sát cửa sổ, lật xem văn kiện.
Tư Hành Bái ăn mặc quân trang màu thiết hôi, giữa hè nóng bức, nút thắt trên quân trang cài đến kín mít, ngay cả nút thứ nhất trên cổ áo, hắn cũng là cài ngay ngắn.
Đây là quân nhân đối với quân phục thực kính trọng.
Tư Hành Bái tuy rằng biến thái, nhưng khi mặc quân trang vào, hắn luôn có phần ý thức trách nhiệm.
Cố Khinh Chu xoay người.
Động tác nàng xoay người, rất nhẹ thật nhỏ, nhưng vẫn là kinh động đến Tư Hành Bái.
"Tỉnh rồi?" Hắn ngồi xuống mép giường của nàng.
Cố Khinh Chu tỉnh, thân thể lại lười biếng, nàng dựa nghiêng vào gối kê đầu không muốn động đậy.
Nhớ tới Tư Hành Bái đi Nhan gia, giờ phút này không biết nghĩa phụ nghĩa mẫu nghĩ như thế nào về nàng, cũng không biết Lạc thủy cùng Ngũ ca xem nàng như thế nào.
Tầng quan hệ này, chỉ sợ là sụp đổ.
Tức khắc Cố Khinh Chu không có động lực rời giường, tâm nàng sụp đổ đến mức khó chịu, dọc theo khăn trải giường tơ lụa, chui vào bên trong, không muốn đi ra.
Tư Hành Bái lại mở chăn mỏng của nàng ra, đem nàng nằm co ro một đống trong chăn kéo ra tới.
"Ta cùng Nhan Tổng Tham Mưu nói chuyện một buổi sáng, không muốn biết chúng ta nói chuyện gì sao?" Tư Hành Bái hỏi.
Cố Khinh Chu muốn biết, nhưng lại sợ hãi biết.
Thật lâu sau, nàng lẩm bẩm hỏi: "Nói chuyện gì?"
Tư Hành Bái liền đem lời Nhan Tân Nông nói, lời Nhan thái thái nói, đều nói cho Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu kinh ngạc.
"...... Bọn họ đều rất thương nàng, đều biết ta không phải đùa giỡn" Tư Hành Bái nhẹ nhàng ôm eo nàng, ở bên tai nàng ái muội nói, "Khinh Chu, nàng ở trước mặt ta, ta đích xác không phải đùa giỡn!"
Đôi mắt Cố Khinh Chu lại hơi ướt.
"Nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu không trách ta?" Cố Khinh Chu chớp đôi mắt, một giọt nước mắt trong suốt liền theo hốc mắt chảy xuống, rơi xuống bên má.
"Không có, bọn họ cũng đều biết tính nàng, chỉ nói ta không tốt." Tư Hành Bái nói.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên đầu tóc lành lạnh mềm mượt của nàng: "Khinh Chu, ta chỉ sợ phải làm ác nhân một lần rồi!"
Cố Khinh Chu không có để ý đến hắn.
Nàng đi chân trần xuống lầu, đi gọi điện thoại cho Nhan gia.
Nhan thái thái ở trong điện thoại an ủi nàng: "Khinh Chu con đừng sợ, Tư thiếu soái đồng ý với nghĩa phụ con, tạm thời không hại con. Nghĩa phụ con cùng mẫu thân đều suy nghĩ biện pháp, chúng ta sẽ cứu con, Khinh Chu......."
Cố Khinh Chu liền khóc.
Nàng nghẹn ngào nói được.
"Đừng khóc, Khinh Chu." Nhan thái thái thở dài, "Chúng ta sẽ nghĩ cách, thiếu soái cũng không phải hoàn toàn là người không nói đạo lý."
Nàng vâng một tiếng.
Treo điện thoại, Cố Khinh Chu hai tay ôm mặt, ô ô khóc.
Có người tin tưởng nàng!
Tư Hành Bái đi theo xuống lầu, cầm đôi dép lê xỏ ngón cho nàng thay.
Hắn nhẹ nhàng đặt sát chân nàng, thấy chân nàng trắng nõn thon dài, ngón chân đều là viền vành trăng trắng, móng tay phấn nhuận, ánh đèn chiếu xuống có sắc châu quang.
Lần trước vết sẹo bị cắn thương, màu đỏ tím đã mờ đi, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy.
Hiện tại, trên cánh tay lại để lại vết sẹo.
Tư Hành Bái thở dài.
Cố Khinh Chu lấy lại tinh thần, hỏi hắn chuyện giết người tối hôm qua: "Người trong nhà vị tiểu thư kia, nói như thế nào?"
"Ta đã phái phó quan đi xử lí." Tư Hành Bái nói, "Yên tâm, sẽ xử lý thích đáng."
Cố Khinh Chu vẫn là hơi rùng mình, nói: "Ngươi về sau, có thể không làm trò trước mặt ta giết người hay không?"
Tư Hành Bái hôn môi nàng, hơi do dự: "Cái này không có cách cam đoan, nhưng ta sẽ cố hết sức!"
Hắn ôm nàng, đột nhiên nhớ tới cái gì, kéo Cố Khinh Chu ra, nói: "Thay quần áo đi, ta mang nàng ra ngoài!"
"Đi nơi nào?" Cố Khinh Chu giãy giụa, "Ta không đi!"
Tư Hành Bái mỉm cười, "Nàng dám? Không nghe lời, ta liền phải bắt nàng!"