Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 126: Thê tử là vị trí nguy hiểm nhất




Tư Hành Bái gác điện thoại, liền lên lầu dỗ Cố Khinh Chu ngủ.

"Ta đã nói cho Nhan tham mưu, ông ấy biết nàng ở nơi này với ta." Tư Hành Bái nói.

Cố Khinh Chu cắn môi không nói.

Này cần thiết phải nói vậy, bằng không như thế nào mà giải thích chuyện nàng mất tích?

Cố Khinh Chu có thể lừa Cố Khuê Chương, có thể lừa Tần Tranh Tranh cùng nhóm di thái thái, nhưng là nàng không muốn lừa Nhan Tân Nông.

Nàng đem Nhan gia xem như thân nhân.

Thân nhân, không nên nói dối.

Thấy Cố Khinh Chu không nói lời nào, Tư Hành Bái lại hỏi nàng: "Nàng đói không? Ta thấy nàng lúc sau lại không ăn được nhiều."

Ở "duyệt món chính xã", sau khi Tư Hành Bái chào hỏi qua, liền vẫn luôn dùng dư quang nhìn theo Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu lúc sau lại không nhúc nhích đũa, hắn là biết hết.

Tư Hành Bái cũng cảm thấy kỳ quái, từ khi gặp Cố Khinh Chu, nửa năm gần đây, hắn hẹn hò qua hai lần danh viện, đều có thể ôm ấp với nhau thì liền đụng phải Cố Khinh Chu!

Này chẳng lẽ chính là vận mệnh an bài, khiến hắn cần thiết phải vì Cố Khinh Chu mà thủ thân?

Tâm sinh lý phát hỏa dục của nam nhân, Tư Hành Bái có thể chịu đựng, rốt cuộc thì trong quân doanh cũng không phải lúc nào cũng có nữ nhân.

Hắn chỉ là tìm không thấy lý do vì sao phải chịu đựng.

Thật giống như một người đói khát lâu ngày, trước mặt bày đầy mỹ thực, hơn nữa còn là tự động đưa đến bên miệng của hắn, hắn vì sao phải không ăn?

Hiện tại, hắn giống như đã tìm được lý do vì sao không ăn rồi: Bởi vì Khinh Chu của hắn sẽ không vui.

Tư Hành Bái hỏi nàng đói bụng hay không, Cố Khinh Chu không có trả lời.

Nàng nằm nghiêng một bên.

Tư Hành Bái lúc nãy thấy máu liền điên cuồng, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Người bắt đầu có lý trí, sẽ quan tâm đến Cố Khinh Chu.

Hắn đi xuống lầu rửa mễ, nấu cháo. Nấu xong hắn hầm ở trên lửa than đá, nếu là ban đêm Cố Khinh Chu có đói bụng, có thể ăn một chút.

Cố Khinh Chu nằm ở trên giường, cánh tay bị thương đau đớn không vơi được bao nhiêu, trong lòng lại càng đau không nhẹ.

Nghĩa phụ đã biết.

Tóm lại, rất nhiều người đều sẽ biết.

Danh dự của Cố Khinh Chu, sớm đã bị Tư Hành Bái phá tan thành từng mảnh, tựa như bộ sườn xám kia của nàng.

Xé rách, bí mật nàng che giấu đều bị kéo ra, nàng rất khổ sở.

Nhưng điểm khổ sở này, thực mau đã bị bộ dạng chết không nhắm mắt của Canh ngũ tiểu thư thay thế rồi.

Nhân gia có làm gì sai?

Tư Hành Bái đồng ý cùng nhân gia hẹn hò, hảo hảo hẹn hò biến thành khiến cho bạn gái nhục nhã, nửa đường chạy đi tìm Cố Khinh Chu, kết quả lại trực tiếp bắn chết nàng ta.

Cố Khinh Chu biết được, phó quan của Tư Hành Bái sẽ không để việc này truyền ra, chẳng sợ nếu thật sự truyền ra ngoài, thuyền của Canh gia còn dám đi Nam Kinh kiện cáo tội danh Tư Hành Bái hay không?

Một sinh mạng người sống, cứ như vậy mà tan thành mây khói.

Mẫu thân của Canh ngũ tiểu thư, có thể thống khổ tê tâm liệt phế* hay không?

(* Ý là như người mất hồn, gần như bệnh tâm thần)

Khi gây ra thêm thống khổ ở trên người những người khác, Tư Hành Bái chưa bao giờ suy xét.

Cố Khinh Chu nằm nghiêng, lọn tóc màu đen dài phủ kín nửa gối, cổ áo ngủ của nàng thực rộng, có thể lộ ra nửa phần cổ sau, cùng với da thịt trắng tuyết.

Da thịt nàng thực mịn màng, non đến nỗi giống như cánh hoa bạch trà, chạm vào một cái liền hồng lên.

Tay Tư Hành Bái, xuyên qua tóc đen của Cố Khinh Chu, hương thơm lạnh hoạt.

Hắn hôn lên đỉnh đầu nàng, lại hôn lên da thịt phía sau lưng nàng, nói: "Không cần lo lắng, ngày mai ta sẽ đi nói chuyện với Nhan Tân Nông."

"Vậy ngươi như thế nào nói chuyện cùng phụ thân vị tiểu thư kia?" Thanh âm Cố Khinh Chu xa cách, dường như từ tiếng nói ở nơi sơn cốc xa xôi vọng lại hồi âm, trống rỗng.

Tư Hành Bái tránh đụng vào cánh tay kia của nàng, từ dưới nách xuyên tới, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng.

"Không cần nói gì, là nàng ta động thủ trước." Tư Hành Bái lạnh nhạt nói.

"Chính là người chết của nhân gia!" Cố Khinh Chu nói, "Ngươi nếu là không thích nàng ta, có thể không hẹn với nàng ta; ngươi nếu đã hẹn với nhân gia, đã xảy ra chuyện liền không nên giết nàng ta."

Tư Hành Bái đem đầu đặt ở chỗ hõm vai của nàng, ngửi thanh hương cả người nàng, cảm thấy mỹ mãn: "Nàng không cần quản."

"Nữ nhân thực rẻ mạt, có phải hay không?" Cố Khinh Chu hỏi hắn, "Đối với ngươi mà nói, đó là ngoạn vật, là con mồi, thậm chí là súc vật, có thể đánh giết bất cứ lúc nào?"

Tư Hành Bái lúc này mới phát hiện, nàng thật sự sinh giận.

Hắn ngồi dậy, ý đồ cũng muốn ôm nàng ngồi dậy, lúc đó, Cố Khinh Chu liền phất tay, hung hăng tát hắn một bạt tai.

Nước mắt nàng chảy đầy mặt.

Cố Khinh Chu rõ ràng có thể có cái đêm thực ấm áp, nghĩa phụ nghĩa mẫu nàng rất thương nàng, Nhan Lạc Thủy cùng Nhan Nhất Nguyên đem nàng xem như muội muội ruột.

Nàng luôn muốn có một gia đình, thích thân tình, đó là khiếm khuyết lớn nhất trong cuộc đời Cố Khinh Chu.

Nhưng Tư Hành Bái lại huỷ hoại nó.

Nhan gia về sau sẽ thế nào đối với Cố Khinh Chu?

Nhan thái thái là nữ nhân kiểu cũ, bà ấy phỏng chừng rốt cuộc cũng không có cách nào mà tiếp tục đối xử tử tế với Cố Khinh Chu.

"Khinh Chu!" Tư Hành Bái bắt lấy tay nàng, thấy lòng bàn tay nàng đều đỏ lúc đánh, đau lòng đặt ở bên môi hôn một cái, "Đừng động thủ."

Tay của Cố Khinh Chu có đủ lực, trên mặt Tư Hành Bái, cũng là bị nàng đánh đến hỏa thiêu hỏa liệu.*

(* Ý là đánh đến đau đến rát như bị lửa thiêu hủy --> đánh rất mạnh)

Trong lúc này, Tư Hành Bái ở trước mặt ái sủng của chính mình, cũng không cần cái tôn nghiêm gì, hắn cũng sẽ không cảm thấy bị nàng đánh là có cái gì mất mặt, chỉ cảm thấy tay nàng đều sưng lên vì đánh, đáng thương vô cùng.

Hắn đem tay nàng, đặt lên ở ngực mình.

Hắn hôn đôi mắt nàng, lại giúp nàng chùi lau nước mắt.

Thật lâu sau, Cố Khinh Chu rốt cuộc không khóc nữa, khi nước mắt ngừng, Tư Hành Bái nói: "Khinh Chu, ta thời điểm 10 tuổi liền đi theo đốc quân tới chiến trường, khi đó ta còn không có kỹ năng bắn súng cao, tất nhiên không thể cầm súng đánh giặc, chỉ có thể làm chút việc hậu cần.

Quét dọn chiến trường, là chiến hậu* cần thiết. Những thi thể bị đạn bắn xuyên qua thân thể, đều phải dọn đến một chỗ để thiêu hủy. Nếu là bọn họ còn quân trang chỉnh tề, còn phải cởi ra để dùng lại."

(* Ý là chiến sĩ lo việc lặt vặt ở chiến trường)

Cố Khinh Chu mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.

10 tuổi sao?

Tư Hành Bái khẽ cười khổ, ở môi nàng nhẹ hôn một cái: "Khinh Chu, ta chưa bao giờ đem nàng xem như ngoạn vật, ta chỉ là trước nay không cảm thấy mạng người là trân quý mà thôi. Ở trong cuộc sống của ta, mệnh chính là thứ mà bất cứ lúc nào cũng có thể vứt đi, là thứ đồ vật rẻ mạt nhất, một khẩu súng so với một mạng còn đáng giá hơn rất nhiều. Có đôi khi ta cũng nghĩ, nàng còn hơn một năm nữa mới tới 18, lúc đó không biết ta còn mạng để chờ đến ngày đó, nhìn nàng thành niên nữa hay không."

Cố Khinh Chu khôi phục lại, buông rũ mi mắt.

Nàng liền biết, loại người này không đáng vì hắn mà động lòng, trong miệng của hắn nói không ra được lời hay ý đẹp.

(p/s: Tội anh main. Chân thật vậy mà gặp chị toàn là phũ. Hụ hụ (T-T))

"Thực xin lỗi Khinh Chu, ta hôm nay không nên có khoảnh khắc đó với nữ nhân. Chỉ là, nàng ta làm bị thương nàng, ta không thể chịu đựng nỗi." Tư Hành Bái nói.

Cố Khinh Chu cười lạnh: "Ngươi không nên xin lỗi ta, ngươi là nên thực xin lỗi người nhà nàng ta."

"Người nhà nàng ta?" Tư Hành Bái cảm thán, "Là phụ thân nàng ta đem nàng ta đưa cho ta. Người Nhạc Thành đều biết, ta chơi nữ nhân là thực hung bạo, ở trên giường của ta, có đôi khi chỉ còn nửa mạng sống. Nhưng nhà nàng ta vì bến tàu, đem nàng ta đưa cho ta. Khinh Chu, người nhà nàng ta cũng không để bụng mạng nàng ta, chỉ có nàng vì nàng ta mà tiếc hận thôi."

Cố Khinh Chu lại mở to hai mắt.

Một dòng máu nóng tuyệt vọng, không hề dự nảy ngay lên trong lòng.

Địa vị nữ nhân, thấp tới nông nỗi như thế rồi!

Nữ hài tử như vậy nên mới chết, không chừng Cố Khinh Chu, chính mình sau này cũng như vậy. Nàng tin tưởng Cố Khuê Chương cũng sẽ có thể bán đi trinh tiết nàng bất cứ lúc nào, thậm chí cả sinh mệnh nàng.

Tư Hành Bái thấy được sự tuyệt vọng cùng hoảng sợ trong đáy mắt trong suốt của nàng, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực: "Khinh Chu, ta như vậy nhưng ta thực sự thương tiếc mạng của nàng. Chỉ cần ta còn tồn tại, mạng của nàng liền sẽ không bị vứt đi, biết không?"

Sức lực của cả người Cố Khinh Chu đều bị vơi bớt lúc bấy giờ, nàng dựa vào hắn, một giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống, động lại ở trên ngực hắn.

Tư Hành Bái hôn nàng, sau đó ôm nàng ngủ.

Ngày hôm sau, hắn để Cố Khinh Chu lại tại Biệt quán, không được để nàng về lại công quán, tự mình lái xe đi đến Nhan gia.

Nhan Tân Nông một đêm không ngủ.

Khi nhìn thấy Tư Hành Bái đến, đáy mắt Nhan Tân Nông trầm tích rất sâu, con ngươi tối tăm, phẫn nộ sâu đậm.

Tư Hành Bái ngồi xuống ghế sofa đối diện ông, bậc lửa xì gà.

Trong lúc nhất thời, Nhan Tân Nông ngược lại lại không biết nên như thế nào mà mở miệng.

Tư Hành Bái liền trước nói: "Tháng chạp năm trước, ta bị Lý Văn Trụ ám toán, 20 phó quan chuyên nghiệp đi theo toàn bộ đều hy sinh, việc này ngài còn nhớ rõ không?"

Nhan Tân Nông gật gật đầu.

Tư Hành Bái chạy đến địa bàn của Lý đốc quân, qua lại với di thái thái mà Lý Văn Trụ yêu nhất, ngủ với nhau xong, lúc sau liền từ trong tay di thái thái lấy được bản đồ doanh vệ cùng kho súng ống đạn dược của Lý Văn Trụ, không đánh mà thắng, đoạt được kho súng ống đạn dược của ông ta.

Lý Văn Trụ giận dữ, giết di thái thái, làm loạn tới Nam Kinh.

Các nơi bị quân phiệt chiếm được liền thuộc sở hữu của người đó, thực lực quản thúc của chính phủ Nam Kinh không lớn, dăm ba câu liền đem Lý Văn Trụ đuổi đi.

Lý Văn Trụ tức đến không thở được, chuẩn bị trả thù Tư Hành Bái hơn nửa năm, thiếu chút nữa đắc thắng.

"...... Ngày đó ta nhảy lên một toa xe lửa, ra khỏi địa bàn của Lý Văn Trụ, là Khinh Chu lúc ấy yểm hộ cho ta." Tư Hành Bái nói, "Từ khi đó trở về sau, ta liền muốn nàng ấy."

"Nhưng nó là vị hôn thê của Tư Mộ, ngươi như vậy sẽ làm đốc quân tức chết!" Nhan Tân Nông nói.

Tư Hành Bái chậm rãi nhã khói: "Ta không phải vì trả thù Tư Mộ, cũng không phải vì muốn chọc giận đốc quân, mà là thực sự muốn Khinh Chu."

Nhan Tân Nông không nói nên lời. Ông hung hăng hít vào một hơi, sặc đến nỗi phổi sinh đau.

Thật lâu sau, Nhan Tân Nông mới hỏi Tư Hành Bái: "Ngươi tính toán làm sao bây giờ? Liền cứ tiếp tục trộm cắp như vậy, chơi mệt mỏi rồi đem ném Khinh Chu đi?"

"Ta sẽ không ném Khinh Chu." Tư Hành Bái nói.

Hơi thở Nhan Tân Nông lúc này mới lại bình thường.

"A Bái, ngươi lần đầu tiên nổ súng, là ta dạy cho ngươi, mấy năm nay ta cũng là đem ngươi xem như nhi tử! Ngươi làm chuyện này, thật sự rất quá đáng. Ngươi biết là có hậu quả gì không?" Nhan Tân Nông đau khổ kịch liệt nói.

Chẳng sợ bại lộ bí mật, loạn hết cả lên: Tư Mộ từ hôn, thì Tư Đốc Quân cũng tuyệt đối không chấp nhận chuyện Tư Hành Bái cùng Cố Khinh Chu đính hôn.

Này quá mất mặt xấu hổ!

Hai anh em trong nhà, loạn đến bực gièm pha như vậy, Tư Đốc Quân không thể chấp nhận được.

Tư Đốc Quân là người rất lạc hậu.

"...... Đốc quân vì mặt mũi, có khả năng sẽ bí mật xử tử Khinh Chu, ngươi hiểu không?" Nhan Tân Nông nói.

"Ta đương nhiên hiểu." Tư Hành Bái nhàn nhạt nói, "Ông ta sẽ không có cơ hội xuống tay."

Tư Hành Bái sẽ bảo vệ Cố Khinh Chu.

Ở trong địa bàn của Tư Hành Bái, Cố Khinh Chu là chí bảo, không ai có thể làm thương tổn đến nàng, bao gồm cả Tư Đốc Quân.

"Vậy ngươi là tính cưới nó?" Nhan Tân Nông thử thăm dò, hỏi.

Tư Hành Bái lắc đầu.

Hắn không có tính toán như vậy.

"Ta sẽ không cưới nàng." Tư Hành Bái nói.

Nhan Tân Nông tức giận đến nỗi bỗng nhiên đứng lên, giận chỉ tay vào Tư Hành Bái: "Vậy ngươi tội gì phải huỷ hoại nó!"

"Ta không có hủy hoại nàng ấy, ta rất thương nàng!" Tư Hành Bái thu hồi không chút để ý, nghiêm nghị nói, "Khinh Chu là bảo bối của ta, ta đem nàng đặt ở sâu trong tâm khảm mà yêu thương, ta trước nay chưa hủy qua nàng!"

"Nhưng lời đồn đãi vớ vẩn của xã hội này, sẽ nuốt chết nó." Nhan Tân Nông nói, "Thiếu soái, giết người không nhất định phải dùng súng!"

"Chính là nếu ta cưới nàng ấy, nàng ấy liền sẽ trở thành mục tiêu trả thù trút giận thay ta, liền sẽ đoản mạng. Muốn hủy một người, liền phải tìm nhược điểm lớn nhất của người đó mà xuống tay trước. Thê tử của ta chính là nhược điểm lớn nhất của ta, bọn họ sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để giết chết nàng ấy." Tư Hành Bái nói, "Cưới nàng ấy, mới là thực sự chân chính huỷ hoại nàng ấy!"

Nhan Tân Nông biết được Tư Hành Bái chọc vào rất nhiều phiền toái.

Mấy năm nay, vị thiếu soái khát máu này thâu gồm địa bàn, cướp đoạt súng ống đạn dược, hắn ta kết thù vô số.

Tất cả mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào hắn ta. Thê tử, thật là vị trí nguy hiểm nhất.