Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 16: Động lòng trắc ẩn




Thôi bỏ đi, không nghĩ nhiều nữa, về nhà trước đã!

Lương Đồng Tâm mím môi, cô gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống, rồi nhẹ nhàng cẩn thận cất vào trong túi, sau đó xoay người đi vào con đường nhỏ giữa đồng ruộng.

Mấy ngày này, chuyện của Tô Minh Tuyết ồn ào, còn ông bà nội của Tô Minh Tuyết, sau khi cô rời khỏi thôn nhỏ và về lại thành phố Lâm Hải, gặp ai ông bà cũng nói cháu gái của ông bà nhà họ rất hiếu thảo, còn nói cháu gái của họ đang hẹn hò với một người bạn trai giàu có đẹp trai, với lại sắp kết hôn rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời rượu mọi người.

Thật tế thì từ lúc Tô Minh Tuyết về thôn và đến khi cô rời đi, mọi người chưa ai nhìn thấy bạn trai của Tô Minh Tuyết.

Tô Minh Tuyết về quê thăm ông bà, phô trương như vậy, chẳng lẽ bạn trai cô không nên về cùng cô sao?

Vấn đề này, quả nhiên được mẹ Lương nhắc đến trong bữa cơm.

“Người đàn ông này quả thật có tiền, nhưng lại không biết lễ nghĩa. Chắc không phải đàn ông tốt gì đâu!” mẹ Lương có chút hàm ý như ‘ăn không được đạp đổ’.

Lương Đồng Tâm bình tĩnh giải thích giùm Tô Minh Tuyết: “Nếu người ta là người giàu có, chắc chắn sẽ bận rộn từng giây từng phút lo kiếm tiền chứ! Hơn nữa đây cũng không phải dịp hai gia đình gặp mặt gì. Mẹ, đâu cần nói xấu sau lưng người ta như vậy.”

“Ủa, mẹ nói chứ con chỉ biết giúp người ngoài hả?” Mẹ Lương bực mình nói.

Lương Đồng Tâm mím môi trả lời: “Con không phải giúp người ngoài, chỉ là con cảm thấy mẹ không nên phê phán sau lưng người ta thôi.”

“Thôi bỏ đi, mẹ không muốn tranh cải với con. Dù sao thì mẹ cũng không hy vọng gì con sẽ lấy người chồng giàu có.” Mẹ Lương trợn mắt liếc nhìn Lương Đồng Tâm rồi tự ăn phần cơm của mình.

Ba Lương từ đầu đến cuối vẫn im lặng.

Sau bữa cơm chiều, Lương Đồng Tâm lấy điện thoại di động ra và gọi cho anh trai Lương Đồng Đức.

“Anh, em là Đồng Tâm nè!”

“Sao em lại đổi số điện thoại rồi?”

“Em về nhà rồi, cái sim cũ là từ thẻ trường của học viện kiến trúc thành phố Lâm Hải, về đây xài phí sẽ hơi cao, nên em đổi cái sim khác.”

“Em về nhà rồi à! Sao lại đột nhiên về nhà? Còn một tháng nữa mới đến ngày nhập học mà!”

“Anh, có thể cho em mượn ba mươi triệu được không?”

“Em cần ba mươi triệu để làm gì?”

“Đóng tiền học năm hai, với lại tiền phí sinh hoạt của em!”

“Sao em lại không xin ba mẹ?”

“Ba mẹ không cho…”

“Nhưng anh cũng đâu có nhiều tiền vậy! Em cũng biết anh của em là thuộc bộ tộc cạn túi, tiền gửi tiết kiệm không có, còn thường xuyên ngửa tay xin tiền nhà mà!”

“Vậy… vậy em tìm cách khác vậy…” Lương Đồng Tâm buồn bả nói.

Lương Đồng Đức cảm thấy có chút ngại ngùng, rồi anh nói thêm: “Hay là, em nhân tháng hè cuối cùng này đến thành phố chỗ anh đang ở làm việc đi! Dù sao thì đây cũng được coi là thành phố lớn ven biển xếp nhất nhì trong nước!”

“Em ở thành phố Lâm Hải còn tìm không được việc, đến chỗ anh… càng tìm không được…” Lương Đồng Tâm mất đi sự tự tin.

Lương Đồng Đức cười nói: “Em sợ cái gì chứ? Trời không tuyệt đường người, mai em đến chỗ anh đi, anh nuôi em một tháng! Chắc chắn sẽ tìm được việc làm để kiếm tiền học phí thôi!”

“Vậy thì giờ em đi liền!” Nhất thời Lương Đồng Tâm tràn đầy sự tự tin.

“Bây giờ?” Lương Đồng Đức kinh ngạc.

Lương Đồng Tâm chắc chắc: “Đúng! Em đi mua vé tàu lửa đây!”

“Được rồi! Nhưng mà, em đi đường cẩn thận! Đến nơi rồi gọi cho anh!”

“Dạ!”

Lương Đồng Tâm sau khi cúp điện thoại của anh trai Lương Đồng Đức, cô hít sâu để mình phấn chấn lại.

Dù sao thì nhà cô cũng ở gần với nhà ga tàu lửa, nên mua vé tàu rất tiện.

Khi Lương Đồng Tâm lại kéo hành lý ra khỏi cửa nhà, ba Lương vịn cây nạng từ trong nhà đi ra.

Năm Lương Đồng Tâm học lớp mười hai, lúc đó ba Lương đang làm công nhân kiến trúc, ở công trường bất cẩn rơi từ tầng ba xuống, tính mạng giữ lại được, nhưng gãy mất một chân.

Ba Lương đi tập tễnh đến phía trước Lương Đồng Tâm, nhét sáu triệu tiền nhàu nát vào tay cô.

“Đây là tiền ba để dành riêng, con lấy dùng trước đi.” Nụ cười hiền lành hiện lên trên gương mặt đầy tang thương của ba Lương: “Đừng để mẹ con biết.”

Lương Đồng Tâm nhìn ba, chút cảm giác cay cay dâng lên ở mũi, cô rơm rớm nước mắt ôm lấy thân hình có chút gầy của ba.

“Con gái à! Ở ngoài nhớ tự chăm sóc bản thân mình, chuyện gì cũng phải suy nghĩ thoáng chút, tinh thần lạc quan mới quan trọng! Còn nữa, đàn ông xấu xa trên đời này quá nhiều rồi, con phải học cách tự bảo vệ mình!” Ba Lương dặn đi dặn lại, ông luôn nhắc những lời dặn dò quan tâm đã được nói nhiều lần.

Lương Đồng Tâm gật gật đầu, cô lau nước mắt, cố gượng cười cho ba yên tâm rồi kéo hành lý, xoay người đi ra ngoài cửa.

Cô không dám quay đầu lại nhìn ba Lương, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà khóc lóc nước mắt ngắn dài.

Lần này đi, Lương Đồng Tâm quyết định, sau này sẽ không dễ dàng về nhà nữa.

Cho dù lúc khó khăn chật vật nhất, dù sao thì cái nhà này không phải nơi bảo vệ cô.

Vậy… nơi bảo vệ thật sự của cô lại là ở đâu?

Bóng đêm, dần dần nuốt chửng bóng dáng lẻ loi cô độc của cô.

Lương Đồng Tâm cảm thấy như mình đang hướng ngã rẽ khác, một con đường dài vô tận…

Nhà ga, sảnh lớn phòng bán vé.

“Hết vé ghế cứng thật sao? Vậy vé giường cứng? Vé giường mềm cũng được! Chỉ cần có vé tôi mua liền!” Lương Đồng Tâm nhấn mạnh hỏi lại mấy lần, cô không ngờ vé tàu lửa đêm này đi Bình Dương lại khó mua đến như vậy.

Người bán vé cũng có chút mất kiên nhẫn: “Chuyến đêm nay thật sự hết vé rồi! Chỉ còn vé dư của chuyến ngày mốt thôi, hay là cô mua vé chuyến ngày mốt đi!”

“Xin chào, vui lòng cho tôi hồi vé giường mềm của chuyến tối nay đi Bình Dương.” Ngay đúng lúc này, cửa số bên gian hoàn trả vé bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng đàn ông.

Tai Lương Đồng Tâm cực thính, vừa nghe đến vé đi Bình Dương, ngay lúc đối phương vừa chuẩn bị hoàn vé, cô liền nhanh bước bước qua và mạo muội nắm lấy tay đối phương.

“Chào anh, anh có thể hoàn chiếc vé này cho tôi được không?” Lương Đồng Tâm khẩn cầu hỏi, trong mắt cô lúc này chỉ nhìn thấy tấm vé đi Bình Dương trên tay người đàn ông.

Cô cầm lấy tay anh mà có chút rung, gương mặt tái xanh còn chút tàn dư của nước mắt, bộ dạng trông rất tội nghiệp, nhìn vào khiến người khác không khỏi cảm thấy đau lòng.

Có thể nhìn ra được cô gái này thật sự rất muốn đi Bình Dương.

Người đàn ông động lòng trắc ẩn, anh nhỏ nhẹ nói với cô: “Đương nhiên là được, nhưng cô bỏ tay tôi ra trước đã, như vậy tôi mới có thể đưa vé cho cô được.”

Lúc này cô mới ý thức được là mình đang vô duyên vô cớ cầm tay người ta.

“Dạ, xin, xin lỗi!” Cô liền buông tay đối phương ra theo bản năng, rồi xấu hổ nhìn đối phương với vẻ ngại ngùng.

Tiếng của người đàn ông vẫn ôn hòa dễ nghe: “Không sao.”

Nghe thấy âm thanh dễ nghe như vậy, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Cô chỉ thấy người đàn ông trước mặt đang mặc bộ đồ vest màu bạc tối, tuấn tú hiện đại, vóc dáng cao lớn, chiều cao của anh ít nhất phải hơn một mét tám.

Mà ngũ quan của người đàn ông này, giống như tác phẩm nghệ thuật được đích thân thượng đế nặn ra, gương mặt với góc cạnh rõ ràng không tỳ vết, giống như nam diễn viên lai hai dòng máu đóng vai chính trong phim truyền hình Thái Lan.

Đẹp trai quá à!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lương Đồng Tâm dành cho người đàn ông này, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô như con ngốc si mê, à, không! Là lần thứ hai mới đúng.