Thiếu Soái Trở Về

Chương 933




Chương 933:

 

Nguyên Hồng thấp giọng hỏi: “Thiếu soái, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

 

Trần Ninh nhìn người gác cổng Đường gia, lạnh lùng nói: “Anh trở về báo với Đường lão, nói rằng tội phạm truy nã cấp S do Cục an toàn quốc gia và quân đội truy bắt đã đột nhập vào nhà ông ấy.”

 

“Nếu Đường gia không hợp tác, như vậy là bao che cho tội phạm, chúng tôi buộc phải tiến hành cưỡng chế vào nhà truy bắt tội phạm.”

 

Tội phạm bị truy nã thông thường được phân loại là cấp A hoặc cấp B, còn tội phạm cấp S là tội phạm nghiêm trọng đe dọa an ninh quốc gia.

 

Người gác cửa nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, anh ta sợ hãi, đi vào và báo cáo lại lần nữa.

 

Nhưng mà lúc này, Khổng Quý Lễ đã dẫn hàng trăm vệ sĩ mặc đồ đen ra, lạnh lùng nói: “To gan, ai cho các người gan, ai cho các người quyền, dám xông vào Đường gia của chúng ta hả?”

 

Mọi người tại hiện trường đều nhìn về phía Trần Ninh.

 

Trần Ninh lạnh lùng liếc nhìn Khổng Quý Lễ, lãnh đạm nói: “Pháp luật của quốc gia, hiến pháp quốc gia cho tôi gan đó đây.

 

“Người đâu, Đường các lão đã không muốn hợp tác, vậy chúng ta sẽ đích thân đi vào bắt người.”

 

Nguyễn Hồng, Điền Vệ Long và hơn hai nghìn binh sĩ có mặt tại hiện trường, cùng đồng thanh hô lên: “Tuân lệnh.”

 

Khổng Quý Lễ dẫn theo máy trăm người vệ sĩ phía sau, sống chét chặn cửa lại, lớn tiếng quát: “Lão gia chúng ta là đại Các lão của Nội các. Các người dám xâm phạm Đường gia, có tin sẽ gặp họa hết hay không.”

 

Ông ta vừa dứt lời!

 

Dương Tĩnh cùng đông đảo cảnh sát và vệ sĩ Nội các cũng đã chạy đến.

 

Dương Tĩnh đưa tới hơn hai nghìn người.

 

Ông ta trằm giọng gầm lên: “Tự ý đột nhập vào nhà dân đã là phạm tội, đột nhập vào nhà của Đường các lão thì tội còn nặng hơn.”

 

“Các người muốn đột nhập vào nhà của Đường các lão thì cũng phải hỏi chúng tôi có đồng ý không đã.”

 

Nhóm người mà Dương Tĩnh dẫn tới liên kết nhóm người của Khổng Quý Lễ cùng chống lại nhóm người Trần Ninh.

 

Hai nhóm người đôi đâu, giăng co với nhau ngay trước cửa Đường gia.

 

Lễ nhìn thấy Dương Tĩnh dẫn theo hơn 1500 cảnh sát đến, Tiếu Kiếm thì dẫn đến hơn 500 vệ sĩ Nội các đến hỗ trợ ông ta.

 

Ông ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, cộng thêm máy trăm vệ sĩ Đường gia ở phía sau thì lượng người của hắn không còn hề ít hơn người Trần Ninh đưa tới nữa.

 

Ông ta cũng tự tin hơn nhiều!

 

Ông ta liếc mắt nhìn Trần Ninh, nhếch mép cười: “Thiếu soái, tuy rằng ngài là tướng quân trấn giữ biên cương, nhưng đây là nhà của Đường lão, đâu phải là nơi ngài có thể xâm phạm chứ?”

 

“Nếu như biết điều thì mau cút ngay khỏi đây, kẻo chờ Đường lão đi ra thì các người đều tự chuốc nhục nhã mà thôi.”

 

Điền Vệ Long và Nguyễn Hồng đồng loạt quay snag nhìn Trần Ninh, thấp giọng hỏi bây giờ phải làm gì?

 

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Việc công ra việc công!”

 

Vừa nói, anh vừa nhìn Khổng Quý Lễ, lạnh lùng nói: “Ngăn cản chúng tôi tiền vào lục soát bắt giữ tên tội phạm bị truy nã cấp S rốt cuộc là ý của ông hay của Đường các lão?”

 

Khổng Quý Lễ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Trần Ninh, do dự: “Cái này…”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Trả lời câu hỏi của tôi.”

 

Khổng Quý Lễ không chắc lắm hỏi: “Là ai thì có gì khác đâu chứ?”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Đương nhiên là có khác biệt.”

 

“Nếu đây là hành vi cá nhân của ông, thì tôi sẽ coi như ông cản trở thi hành công vụ, có thể trực tiếp đánh gãy cái chân chó của ông, bắt ông lại nghiêm ngặt trừng phạt.”

 

“Nếu đây là ý của Đường các lão, thì nghĩa là Đường các lão đang bao che cho phạm nhân dù biết hắn phạm pháp, cho dù là người của Nội các cao quý, thì tôi cũng phải đắc tội ông ấy, đi vào bắt người, chấn chỉnh lại luật pháp đất nước.”

 

Khổng Quý Lễ nghe vậy thì mặt lập tức biến sắc.

 

Trần Ninh hờ hững nói: “Tôi hỏi lại lần nữa, ngăn cản chúng tôi tiền vào lục soát bắt giữ tên tội phạm bị truy nã cấp S rốt cuộc là ý của ông hay của Đường các lão?”

 

Trên trán Khổng Quý Lễ không ngừng đổ mò hôi lạnh.

 

Ông ta ngập ngừng, không biết phải trả lời như thế nào.

 

Trần Ninh cười lạnh: “Đường các lão là một thành viên Nội các, đức cao vọng trọng. Tôi tin rằng ông ấy chắc chắn sẽ không ra loại chuyện bao che tội phạm như thế này.”

 

“Nếu ông ấy biết có tội phạm chạy vào nhà của mình vậy thì ông ấy nhất định sẽ chủ động bắt giữ tội phạm lại để chứng minh mình vô tội.”

 

“Cho nên tôi cho răng việc ngăn cản chúng tôi tiên vào bắt tội phạm chắc chắn là các người tự ý làm xằng làm bậy.”