Thiếu Soái Trở Về

Chương 870




Chương 870:

 

Lý Tấn Minh như phát điên chạy đến, tiếp chiêu của Điển Chử. Một chân hắn đạp mạnh xuống đất, mặt đát liền vang lên một tiếng ầm, cả người hắn bật lên cao, một cước như: chớp đá trúng giữa ngực Điển Chữ.

 

Phanh!

 

Điển Chử trực tiếp bị một cước này của Lý Tấn Minh đá bay, đập mạnh vào một cột trụ gần đó. Tiếng ầm ầm vang lên, Điển Chử ngã mạnh xuống đắt. Lý Tấn Minh oán hận nói: “Như vậy đã chết chưa?”

 

Nhưng mà hắn vừa dứt lời, thân thể Điển Chử hơi run rẫy một chút, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Điển Chử cả người run rầy lần nữa đứng lên.

 

Thân thể Điển Chử lung lay sắp đổ, nhưng ánh mắt mang theo sự kiên nghị, miệng đầy máu tươi nói với Lý Tấn Minh: “Ha, lão tử đã tiếp được 10 chiêu của anh, anh thua rồi!”

 

Sắc mặt Lý Tần Minh xanh mét!

 

Hắn thiệt quá hóa giận lao về phía Điển Chử, tay phải nắm lấy cổ Điển Chử lạnh lùng nói: “Tao đem đầu của mày lấy xuống, để xem mày còn sống được không?”

 

Lúc Lý Tấn Minh sắp đụng đến yết hầu của Điển Chử, một ám khí liền bay đến, chuẩn sát cắt ngay cổ tay Lý Tấn Minh.

 

Sắc mặt Lý Tắn Minh kịch biến, sợ hãi vội vàng rụt tay về.

 

Bai Ám khí ghim vào cột trụ gần đó, lúc này mới thấy được ám khí đó lại là một chiếc đũa tre.

 

Kẻ nào? Chỉ một chiếc đũa tre lại có thể dùng uy lực khủng cha như vậy? Khiến đũa tre cám thật sâu vào cột trụ.

 

“Là ai? Vô sĩ như vậy đánh lén tao?”

 

Lý Tấn Minh lớn tiếng rống giận, cùng nhóm thuộc hạ tìm kiếm phương hướng ám khi bay đến. Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy Trần Ninh cùng Đồng Kha.

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Giết loại người thích làm trò như: anh tôi còn cần đánh lén à?”

 

Lý Tấn Minh nghe vậy giận tím mặt.

 

Dám cả gan khinh miệt hắn, Trần Ninh chính là người đầu tiên.

 

Điển Chử thấy Trần Ninh xuất hiện cũng nhẹ nhàng thở ra.

 

Anh mạnh mẽ chống đỡ, gọi một tiếng: “Thiếu soái!”

 

Ánh mắt Trần Ninh dừng trên người Điển Chử, thấy Điển Chử b thương thành như vậy trầm giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”

 

Điển Chử gắng gượng cười cười: “Không chết được.”

 

Một cổ lửa giận từ trong lòng Trần Ninh dâng lên. Điển Chử tuy là thuộc hạ của anh, nhưng chủ tớ nhiều năm thành huynh đệ. Huynh đệ của mình b thương thành như: vậy, Trần Ninh sao có thể không giận?

 

Trần Ninh nói: “Xảy ra chuyện gì?”

 

Điển Chử thấp giọng nói: “Bọn họ tính kế tôi.” Nói xong liền đem chuyện vừa xảy ra đơn giản thuật lại một lần.

 

Lý Tấn Minh cười lạnh: “Rõ ràng mày nảy lòng tham, có ý đồ lăng nhục em họ tao, còn đánh bạn tao b thương, bọn tao mới giáo huấn mày. Hiện tại mày lại ngậm máu phun người, cắn ngược lại?”

 

Lý Tấn Minh nói đến đây tựa tiếu phi tiếu nhìn Trần Ninh: “Trần Ninh, tao nghe nói mày công chính vô tư, pháp không nể tình. Con gái Hạng lão trong tay mày, ngay cả mặt mũi Hạng lão mày cũng không nẻ, trực tiếp ban tội chết cho Hạng tiểu thư? Hiện tại đội trưởng cảnh vệ của mày phạm sai lầm, mày không phải là nên quân pháp bất v thân, tự mình xử trí hắn sao?”

 

Trần Ninh híp mắt nhìn Lý Tấn Minh, lãnh đạm nói: “Tôi nhận ra anh, anh chính là nhân vật vang danh nhất quân đội Giang Nam, danh xưng cuồng long Giang Nam, Lý Tấn Minh. Anh vốn nên là một anh hùng, sao lại làm ra loại hành vi cướp bóc này. Lý Tắn Minh anh thật làm cho tôi có cái nhìn khác về anh.”

 

Sắc mặt Lý Tấn Minh trở nên khó coi. Hắn lạnh lùng nói: “Trần Ninh mày bớt vài lời đi. Hiện tại đội trưởng cảnh vệ của mày đả thương bạn tao, có ý đồ làm nhục em họ tao, chuyện này mày phải cho tao một công đạo.”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi không ngốc, cũng không b đần, loại trò hề này tôi có thể nhìn ra được. Nếu tôi đoán không sai thì hẳn là Hạng lão phái anh tới đối phó tôi? Anh không trực tiếp đến tìm tôi, lại khi dễ một cảnh vệ nho nhỏ bên cạnh tôi, vậy có đáng mặt đàn ông không?”

 

Lý Tấn Minh thường ngày đều nhìn lên trời, cho rằng bản thân chính là Lữ Bố, võ quan tam quân. Mỗi khi nhắc đến Trần Ninh, hắn luôn cho rằng nếu không có chuyện năm đó, cái danh xưng chiến thần Hoa Hạ này chính là của hắn. Hiện tại, Trần Ninh lại xem thường hắn như vậy, dám nói hắn không đáng mặt đàn ông. Điều này trực tiếp làm hắn tức điên.

 

Hắn cả giận nói: “Được, tao không so đó với chó của mày.

 

Tao so đo với mày. Mày có thể tiếp của tao mười chiêu, chuyện đêm nay coi như xóa bỏ.”

 

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Một chiêu.”

 

Lý Tấn Minh kinh ngạc: “Cái gì?”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi chỉ cần ra một chiêu, nếu anh có thể tiếp được, chuyện anh đả thương thủ hạ của tôi, tôi sẽ bỏ qua.”

 

Cuồng!

 

Thật sự quá ngông cuồng!

 

Lý Tấn Minh bật cười: “Ha hả, sớm đã nghe nói Thiếu soái Bắc Cảnh rất ngông cuồng, hôm nay xem như đã được thấy tận mắt. Bất quá tao thật sự muốn nhìn xem mày có danh xứng với thực không?”

 

Vừa dứt lời! Lý Tần Minh liền động thủ, hóa thành một cái bóng lao về phía Trần Ninh. Người chưa đến, Lý Tắn Minh đã đưa ra một cước, như tia chóp hướng đến lòng ngực Trần Ninh.