Thiếu Soái Trở Về

Chương 868




Chương 868:

 

Cô ta nhìn thấy nhóm người Lý Tấn Minh, lập tức gào lên: “Anh họ, em với A Cường ở trong này hôn nhau, tên này nảy lòng tham muốn cường bao em, A Cường còn bị hắn đánh trọng thương…”

 

Lý Tấn Minh an ủi: nghiêm trị hung thủ.

 

“Em họ em yên tâm, anh sẽ giúp em Nói xong!

 

Ánh mắt Lý Tấn Minh dừng trên người Điển Chử, cười lạnh: “Haha, nhìn mày bộ dạng cũng đường hoàng, không ngờ lại là một tên cặn bã.”

 

Điển Chử nghi ngờ nhìn nhóm người Lý Tấn Minh: “Các người là ai? Định gài bẫy tôi?”

 

Lý Tấn Minh cười lạnh: “Mày đả thường bạn tao, còn có ý đồ lăng nhục em họ tao. Nhân chứng vậ chứng đều có đủ, mày còn dám nói láo? Mày hiện tại tự hủy hai tay, quỳ xuống nhận sai, có lẽ tao sẽ suy nghĩ tha cho cái mạng chó của mày.”

 

“Nghe hay lắm, nhanh làm đi, haha.”

 

Nhóm người đi theo Lý Tấn Minh đều cười lạnh, mỗi tên đều thần tình bát hảo nhìn chằm chằm Điển Chử.

 

Điển Chử lúc này đã khẳng định nhóm người này nhắm vào anh. Thậm chí anh còn đoán được nhóm người này có quan hệ với Hạng lão. Con gái của Hạng lão Hạng Minh Nguyệt chính là do anh phụng mệnh Thiếu soái ra tay trừng phạt.

 

Những kẻ này khẳng định là Hạng lão sai đến báo thù cho con gái.

 

Điển Chử nhìn nhóm người Lý Tấn Minh, chậm rãi nói: “Các người hẳn là do Hạng lão phái đến đi, tôi là đội trưởng cảnh vệ bên cạnh Thiếu soái, các người tốt nhất bớt làm mấy chuyện khôi hài đi. Nếu không kinh động đến Thiếu soái, tôi cam đoan các người không gánh nỗi đâu.”

 

Lý Tấn Minh cười lạnh: “Bớt đem Trần Ninh ra dọa tao đi, thời điểm tao ở trong quân đội oai phòng chẳng biết Trần Ninh đang ngồi ngốc ở đâu đâu. Mày đả thương bạn tao, còn có ý đồ lăng nhục em họ tao, đêm nay chiến thần đến cũng không cứu nổi mày. Người đâu, bắt lấy hán.”

 

Lời nói của Lý Tấn Minh vừa dứt, máy tên thủ hạ bên cạnh hắn liền động thủ, giống như sói đói lao về phía Điển Chử.

 

Điển Chử hừ lạnh một tiếng, thân như mãnh hỗ đón mấy đối thủ lao đến.

 

Bang bang phanh…

 

Mấy tên này rất nhanh liền bị Điển Chử đánh bay. Nhóm thủ hạ của Lý Tấn Minh nhìn Điển Chử dũng mãnh như thế đều trở nên khiếp sợ. Lập tức có mười mấy tên không đợi Lý Tấn Minh phân phó cũng rồng giận lao lên đánh Điển Chử.

 

Tốc độ của Điển Chử cực nhanh, lực cũng mạnh, động tác vung ra, dùng uy lực cực hạn bình thường đánh nhau trong quân đôi phát ra.

 

Bang bang phanh…

 

Mười mấy tên này cũng bị Điển Chử đánh bại toàn bộ.

 

Đám thủ hạ còn lại của Lý Tấn Minh chuẩn bị xông lên.

 

Lý Tân Minh lạnh lùng mở miệng: “Một đám phế vật, ngay cả một mãng phu cũng không thắng nỏi, thật làm tao mất mặt. Toàn bộ lui ra, xem tao trong vòng mười chiêu đánh bại hắn.”

 

Đám thuộc hạ của Lý Tấn Minh đều lui lại. Một nhóm người thần tình kích động, ánh mặt rực lửa nhìn Lý Tấn Minh, trong lòng hưng phấn nghĩ: Cuồng long Giang Nam tự mình ra tay, cái tên ngu ngốc Điển Chử trước mắt này có chết cũng đáng.

 

Ánh mắt lạnh lùng của Lý Tấn Minh dừng trên người Điển Chử, trong phút chốc nội tâm Điển Chử vang lên hồi chuông cảnh báo. Anh có một loại cảm giác đáng sợ như: bị mãnh thú rình rập, dây thần kinh toàn thân đều căng thẳng. Anh nhìn Lý Tấn Minh, chém giết nhiều năm trên sa trường, loại người cường hãn lợi hại nào cũng đã từng gặp nhưng đây là lần đầu tiên gặp được loại khí thế đáng Sợ như vậy.

 

Điển Chử nhìn Lý Tấn Minh hồi lâu, trong đầu bỗng hiện lên một cái tên vang dội. Đồng tử anh đột nhiên phóng đại, khiếp sợ nói: “Tôi biết anh là ai, anh chính là kẻ có danh xưng là cuồng long Giang Nam, Lý Tấn Minh.”

 

Khóe miệng Lý Tắn Minh hơi giương lên: “Không nghĩ đến đầu óc mày cũng không đến nổi ngu ngôc, ít nhất có thể nhìn ra thân phận của tao. Nễ tình mày nhận ra tao, tao tha cho mày một con đường sống. Chỉ cần mày tự hủy hai tay hay chân, quỳ gối cầu xin ta thứ, tao có thể tha cho mạng chó của mày, thế nào?”

 

Điển Chử tức giận: “Nếu anh đã muốn làm nhục tôi tức là đã có mục đích làm nhục Thiếu soái, vậy thì anh đừng nghĩ nhiều. Quân Bắc Cảnh chúng tôi thà chết làm dũng sĩ, chứ tuyệt đối sẽ không quỳ xuống cầu xin.”

 

Lý Tấn Minh vỗ tay: “Nói hay lắm, vậy hiện tại mày có thể nhận cái chết được rồi.”

 

Vừa dứt lời, thân hình Lý Tắn Minh đột nhiên động, tốc độ nhanh đến cực hạn. Thậm chí ánh mắt người chung quanh đều không thể theo kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thầy một bóng dáng lao về phía Điển Chử.

 

Đám thuộc hạ của Lý Tắm Minh đều trở nên hưng phấn.

 

Lý Tấn Minh đến gần Điển Chử, nâng quyền đánh đến.

 

Một quyền này nhanh như chớp, mạnh như sấm đánh.

 

Thần tình Điển Chử khiếp sợ, dùng hết lực toàn thân chống đỡ, một quyền đánh lại.

 

Oanht Hai nắm đắm chạm vào nhau phát ra một tiếng vang nặng nề. Lý Tấn Minh không chút sứt mẻ, nhưng Điển Chử đã bị đánh lùi lại mấy bước.

 

Lý Tần Minh cảm thấy thoải mái nhưng cánh tay Điển Chử đã tê rần. Giao chiến với người khác hiếm khi Điển Chử thua thiệt, lần này đã trực tiếp k1ch thích tâm lý không chịu thua của anh.