Thiếu Soái Trở Về

Chương 850




Chương 850:

 

“Chúng ta không thể không có đạo nghĩa, cùng ân nhân của chúng ta tranh đường sống, coi như sống sót lương tâm của chúng ta cũng sẽ bát an, chúng ta để cho Tống tiểu thư bọn họ đi trước đi!”

 

Lão viện trưởng trong cô nhi viện vẫn rất có uy tín, rất khiến người ta tin phục.

 

Sau khi bà mở miệng, hai nhân viên cô nhỉ viện ở hiện trường, còn có hơn hai trăm đứa trẻ, đêu không tranh giành nữa, thậm chí yên lặng tránh ra một lối, để cho Tống Sính Đình, Đồng Kha, Tần Tước còn có một bang những cao quản tập đoàn Ninh Đại đi trước.

 

Một người trong bang cấp cao tập đoàn Ninh Đại, cũng có người lo lắng hô lớn: “Hỏa hoạn trước mặt, đương nhiên là để cho lãnh đạo đi trước, Tống tổng cô là Thiếu soái phu nhân, cô đi trước đì.”

 

Lúc này Tống Sính Đình cũng bị khói dầy đặc cuồn cuộn xông không thở nồi, cô cảm giác tùy thời muốn té xỉu, dẫu sao bây giờ cô là phụ nữ có thai, thể chất không có cách nào so sánh cùng người bình thường.

 

Nhưng, tất cả mọi người đều để cho cô đi trước, cô lại không đi.

 

Cô cắn răng, thái độ kiên quyết nói: “Không được, có người già có trẻ nhỏ, tôi coi như người trẻ tuổi, làm sao có thể tranh cùng người lớn trẻ nhỏ?”

 

“Hơn nữa tôi là lãnh đạo, càng phải phát huy năng lực lãnh đạo, tuyệt đối không thể để cho chồng tôi mất thể diện.”

 

“Bây giờ tôi ra lệnh, viện trưởng bà đưa bọn trẻ đi trước, tôi đi cuối cùng.”

 

Lời này ra khỏi miệng, Tần Tước cùng nhóm người tập đoàn Ninh Đại cũng lo lắng.

 

Tần Tước lại gấp đến độ xoay quanh, thất thanh nói: “Thiếu phu nhân, cô không thể đi cuối được, nếu cô có việc bắt trắc, tôi trở về làm sao khai báo cùng Thiếu soái?”

 

Thái độ Tống Sính Đình kiên quyết nói: “Khó xử phủ đầu, tại sao tôi có thể cướp lối thoát thân của người già cùng bọn trẻ?”

 

“Cô nhìn một chút bên ngoài nhiều phóng viên như vậy, đời này chồng tôi là anh hùng, nếu tôi vứt bỏ người lớn trẻ nhỏ, bản thân giành chạy trốn trước, đây quả thực là bôi đen chồng tôi.”

 

“Thái độ của tôi đã quyét, lão viện trưởng bà mau đưa bọn trẻ lên thang mây trước đi, thế lửa vô cùng khẩn cấp, không được chậm trễ nữa.”

 

Trong mắt Tần Tước tất cả đều là nước mắt, biết mình không có cách nào khuyên Thiếu phu nhân đi trước.

 

Cô lau nước mắt một cái, thanh tỉnh lại, lớn tiếng nói: “Người của tập đoàn Ninh Đại, cùng tôi hỗ trợ, bọn trẻ sẽ bị choáng váng vì khói dầy đặc xông, còn có viện trưởng đưa lên thang mây trước, trước cứu ra người lớn trẻ nhỏ, chúng ta cùng sống cùng chết với Thiếu soái phu nhân.”

 

Tất cả mọi người ở đây, đều bị Tống Sính Đình làm cảm động.

 

Nhất là các nhân viên của tập đoàn Ninh Đại, bị ảnh hưởng của Tống Sính Đình, từng giây phút nguy hiểm, đều đem hy vọng sống sót cho người lớn trẻ nhỏ.

 

Mọi người một lòng!

 

Rất nhanh, thang mây của đội cứu hỏa, liền đem viện trưởng cao tuổi, còn có những đứa trẻ bị hôn mê, sinh mạng tràn ngập nguy cơ cứu được trước.

 

Các phóng viên ở hiện trường, lập tức tách tách chụp, người đi đường xung quanh thấy đã cứu ra nhóm người đầu tiên bị kẹt, mọi người cũng không nhịn được rối rít ủng hộ khen ngợi.

 

Các phóng viên kinh ngạc hướng về phía ống kính phát ra nghỉ ván: “Căn cứ vào tin tức chúng tôi lầy được, trong số người bị kẹt, trừ người của cô nhỉ viện ra, ngoài ra còn có chủ tịch tập đoàn Ninh Đại Tống Sính Đình!”

 

“Tống tiểu thư lại không phải nhóm người thứ nhất được cứu, đây là tình huống gì?”

 

Chẳng những các phóng viên vội vàng kinh ngạc, Lạc Thiếu Minh và Hạng Minh Nguyệt núp trong bóng tối cũng rất kinh ngạc.

 

Theo xe thang mây lần lượt lên xuống, lần lượt cứu ra người bị kẹt, bọn nhỏ cô nhi viện gần như đều được cứu xuông.

 

Nhưng, lúc này hỏa hoạn cũng đã tràn đến lầu bảy.

 

Lầu bảy lửa bắt đầu cháy!

 

Tống Sính Đình vẫn còn chưa thấy được cứu ra ngoài!

 

Hạng Minh Nguyệt không nhịn được cười nhạt: “Ha ha, cô ta chắc là để cho người khác đi trước, nhưng bây giờ thế lửa nghiêm trọng như vậy, sợ rằng cô ta không bị đốt chét, cũng tự tìm cái chết rồi.”

 

Lạc Thiếu Minh cười híp mắt nói: “Đây chẳng phải là đúng ý chúng ta sao?”

 

Cháy toà nhà, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng.

 

Tần Tước không ngừng ôm bọn nhỏ, đem bọn nhỏ đưa lên thang mây của xe thang mây.

 

Người bị kẹt đã không nhiều lắm!

 

Cô đã sớm mệt mỏi cả người quần áo bị mồ hôi ướt đẫm, cô lần nữa ôm lấy một đứa bé, còn có ôm lấy Đồng Kha đang hôn mê, nhảy qua hướng về trước cửa sổ xe thang mây.

 

Mới vừa đi tới cửa sổ, sàn gác dưới chân lại ken két một tiếng, mắt thấy muồón sụp đổ.

 

Đang lúc nguy hiểm, Tần Tước nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay ôm Đồng Kha cùng đứa trẻ dưới hai nách, nhảy bắn lên, trực tiếp nhảy lên trên thang mây của xe thang mây.

 

Sau lưng ầm một tiếng, nơi cửa sổ đã sụp đổ rơi xuống.

 

Tần Tước mang Đồng Kha cùng đứa trẻ nhảy lên trên thang mây của xe thang mây, thang mây liền lập tức bắt đầu hạ thấp xuống.

 

Sắc mặt Tần Tước kịch biến, nhìn toà nhà càng ngày càng xa cháy, cô thất thanh thét chói tai: “Chờ: một chút, tôi không xuống, Thiếu phu nhân còn ở bên trong…”