Thiếu Soái Trở Về

Chương 782




Chương 782:

 

Trần Ninh dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ung dung đi lên võ đài, khẽ cười nói: “Được, vậy để tôi xem xem thực lực của anh ra sao.”

 

Hồ Quân gầm nhẹ, giống như là mãnh hỗ lao đến, hung hăng đấm một đấm về phía Trần Ninh.

 

Một đắm này, đầu nắm đấm xe gió, vô cùng mạnh mẽ.

 

Thực lực của Hồ Quân cũng coi như là khá tốt, nhưng trước mặt Trần Ninh, vẫn không đủ nhìn.

 

Trần Ninh hơi tránh sang bên cạnh, dễ dàng tránh được nắm đắm của Hồ Quân.

 

Một đấm của Hỗ Quân đánh hụt, liên nhanh như chớp đạp một cước ra, nhưng vẫn như cũ bị Trần Ninh tránh khỏi.

 

Hắn liên tục công kích mười mấy chiêu, nhưng toàn bộ đều là đến góc áo của Trần Ninh cũng chưa đụng được.

 

Hắn vừa sợ vừa giận: “Tiểu tử, có giỏi thì cứng đối cứng với ta, đừng cứ trồn mãi như thế.”

 

Trần Ninh cười nói: “Được!”

 

Vừa nói xong, Trần Ninh liền đánh trả.

 

Một đắm của Trần Ninh vung ra!

 

Một đắm này nhìn như nhẹ nhàng, nhưng khi quyền phong đập vào mặt, chà xát đến gương mặt của Hồ Quân cảm thấy đau nhức là lúc, Hồ Quân mới ý thức được không ổn.

 

Sắc mặt hắn biến đổi nhanh, quái dị hú lên một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân, dùng một nắm đấm mạnh mẽ đón lấy cú đấm của Trần Ninh.

 

Am!

 

Nắm đắm của hai người chạm vào nhau!

 

Thân hình của Trần Ninh không hề nhúc nhíc, vẻ mặt thoải mái.

 

Hồ Quân thì cảm giác xương mu bàn tay của hắn truyền đến đau đớn giống như khoan tim vậy, ngay lập tức cả cánh tay của hắn trở nên tê liệt.

 

Sâu trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi!

 

Thực lực của tên tiểu tử vô danh trước mắt này, đúng là quá mạnh.

 

Hắn dùng hết toàn bộ lực lượng, mới miễn cưỡng ổn định thân hình, không để cho mình bay ngược từ trên lôi đài xuống dưới.

 

Hắn kiên trì, nói với Trần Ninh: “Được lắm, thực lực của ngươi cũng không tồi, vậy mà cũng có thể đánh ngang tay với ta.”

 

“Mặc dù thực lực của chúng ta sàn sàn nhau, nhưng tôi thưởng thức anh tuổi trẻ sức dài vai rộng, khí thế dào dạt, vậy nên tôi đồng ý chắp tay nhường cho anh làm đại diện của khu Hoa Hạ chúng ta.”

 

Mấy nhà buôn bán vũ khí nhỏ ở hiện trường, ai cũng không thể nhìn ra Hồ Quân là bị Trần Ninh nghiền ép.

 

Bọn hắn đều đang cảm thấy buồn bực, Hồ Quân xưa nay bá đạo, lúc nào lại trở nên khiêm tốn như vậy rồi?

 

Điển Chử cùng Tần Phượng Hoàng thì lại chú ý tới mu bàn tay sưng vù của Hồ Quân, còn có cánh tay phải đã không nâng lên được.

 

Hai người bọn họ vừa nhìn đã biết Hồ Quân là bị Trần Ninh đánh bị thương, cũng bị Trần Ninh đánh cho sợ, chỉ là cố gắng gượng bốc phét ở trước mặt mọi người mà thôi, vẫn còn cố giữ sĩ diện nữa!

 

Hai người không nhịn được cười trộm!

 

Tống Sính Đình tháy Trần Ninh thắng, mới bớt lo lắng.

 

Trần Ninh thì lại lộ ra một nụ cười đầy hứng thú, vỗ vỗ bả vai Hồ Quân, cười nói: “Tốt lắm, vậy tôi liền đại diện mọi người đi đến sàn bán chính bán đồ.”

 

“Yên tâm, tôi sẽ không ly tiền hoa hồng của các vị, còn sẽ cố hết sức bán được giá tốt cho mọi người.”

 

Hồ Quân nghe vậy vẻ mặt lạ lùng nhìn anh!

 

Mấy nhà buôn bán nhỏ lẻ cũng vẻ mặt vui mừng nhao nhao cảm ơn Trần Ninh.

 

Hồ Quân nhỏ giọng nói thầm: “Anh không ăn phần trăm, coi như anh vẫn còn có nghĩa khí.”

 

“Chỉ chẳng qua Chư Thần Chi Yến là cuộc đối thoại của các ông trùm với ông trùm.”

 

“Anh không phải là nhân vật trên Chiến Thần Bảng, cũng không phải là nhà cung cấp lớn như Đường Khiếu Lâm, muốn bán được giá cao, đúng là mơ mộng hão huyền.”

 

Trần Ninh mỉm cười nói: “Ha ha, mọi chuyện trên đời không có cái gì là tuyệt đối, nói không chừng tôi có thể giúp mọi người bán được giá cao thì sao!”

 

Nhóm người Hồ Quân kinh ngạc nhìn Trần Ninh, bọn hắn không hiểu, tên nhóc Trần Ninh này lấy đâu ra lòng tin đó?

 

Rất nhanh, đã đến chín giờ tối, Chư Thần Chi Yến chính thức bắt đầu.

 

Tràn Ninh đại diện mấy nhà buôn bán nhỏ lẻ của khu vực Hoa Hạ, mang theo danh sách hàng hóa của đám người Hồ Quân, dắt tay Tống Sính Đình, cũng đem theo Điển Chử và Tần Phượng Hoàng, bước lên thảm đỏ đi vào hội trường tiệc rượu.

 

Đám người Hồ Quân cũng đi vào đại sảnh, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể giống như những nhà buôn bán nhỏ lẻ khác, đứng ở phía ngoài nhìn vào thôi, không thể nào đi vào phía khu vực trung tâm.