Thiếu Soái Trở Về

Chương 772




Chương 772:

 

Kiếm thánh ra tay rồi!

 

Ngay lập tức rất nhiều người ở đó đều đứng dậy reo hò.

 

Thế nhưng, ngay trong khoảnh khắc ấy, thanh kiếm thời Đường của Trần Ninh cũng đã ra khỏi vỏ.

 

Chỉ nghe một tiếng “cạch”, một tia sáng loé lên rồi biến mắt.

 

Kiếm thánh Watanabe vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy mặt mình ướt đẫm, đồng thời thanh kiếm Samurai trên tay ông ta cũng bị chặt không còn gì.

 

Lúc ông ta định thần lại thì Trần Ninh đã nguyên vẹn đứng xa cách ông ta ba mét, thanh kiếm thời Đường đã trở lại trong vỏ kiếm.

 

Cả khán phòng im phăng phác!

 

Kiếm thánh Watanabe ngây ra, nhất thời không biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Cho đến khi một vết máu chảy giọt xuống từ gò má ông ta, nhỏ xuống sàn và biến thành những bông hoa máu, mặt ông ta lúc này mới biến sắc Ông ta nhắc tay trái lên quệt một cái trên mặt, lại chạm phải một mặt đầy máu.

 

Hóa ra trong khoảnh khắc thanh kiếm Samurai của ông ta còn dừng trên không trung thì thanh kiếm thời Đường của Trần Ninh đã dễ dàng chém một đường từ trên trán đến cằm của ông ta, để lại một vết thương dài ngoằng nhưng không sâu lắm.

 

Mà vệt đường máu này lại chuẩn xác chia các bộ phận trên khuôn mặt của ông ta thành hai phía.

 

Mọi người có mặt ở đó đều như chết lặng!

 

Thậm chí, mỗi người đều có cảm giác rằng nhát kiếm này của Trần Ninh đã rất nương tay rồi.

 

Nếu không, nhát chém này sâu thêm một chút nữa là có thể trực tiếp cắt đôi đầu của Kiếm thánh Watanabe rồi.

 

Kiếm thánh Watanabe, cầm một thanh kiếm Samurai trên tay, đứng khựng tại chỗ, vừa kinh hãi vừa tức giận.

 

Ông ta không ngờ rằng mình lại vô duyên vô cớ thua trận như Vậy.

 

Hơn nữa còn thua trong tay một tên tiểu tử tuổi đời chẳng bao nhiêu Hoa Hạt Lần thua trận này, e rằng danh hiệu Kiếm thánh Đông Doanh của ông cũng không còn nữa rôi.

 

Đây là vinh dự mà ông ta coi trọng còn hơn cả mạng sống của mình!

 

Ông ta bát giác siết chặt thanh kiếm, trong lòng thầm không chịu nhận thua, trong đầu ông ta chỉ hiện lên một ý nghĩ: “Mình không thể thua, mình không thể thua được…”

 

Trần Ninh chỉ dùng một đòn đã thắng, kết thúc cuộc chiến, anh không lấy mạng của Watanabe, ngược lại quay sang nhìn Thiên hoàng Sùng Minh, nhàn nhạt nói: “Thắng thua đã định. Tôi sẽ đem mười bảo vật quốc gia của Hoa Hạ này đi. Chuyện này cũng kết thúc ở đây đi.”

 

Thiên hoàng Sùng Minh vốn đang ngấp nghé đến sự giàu có của tập đoàn Ninh Đại, thế nhưng không ngờ trộm gà không được còn mát luôn nắm gạo, tức đến mặt đỏ bừng, không thể thốt ra dù chỉ nửa lời.

 

Mà ngay khi Trần Ninh đang quay lưng về phía Watanabe, nói chuyện với Thiên hoàng Sùng Minh.

 

Kiếm thánh Watanabe vốn không chịu chấp nhận thực tế rằng mình đã thua, đột nhiên rống lên: “Tôi không thua, quyết đấu còn chưa kết thúc, cậu đi chết đi!”

 

Ông ta vừa nói, hai tay cầm thanh kiếm Samurai, giẫm trên quốc gỗ, lao về phía Trần Ninh như một cuồng phong dữ dộ, giơ kiếm lên chém về phía lưng của Trần Ninh.

 

Tống Sính Đình, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng trong phút chốc đều toát mồ hôi lạnh.

 

Tống Sinh Đình thát thanh la lên: “Trần Ninh, cẩn thận!”

 

Điển Chử rống lên: “Đồ tiểu nhân không biết xấu hổ, dám đánh lén người khác!”

 

Các quý tộc Đông Doanh có mặt ở đó đều không kiềm được kinh sợ hô lên.

 

Kiếm thánh Watanabe đánh úp Trần Ninh, thanh kiếm Samurai như một cơn sóng dữ dội chém về phía lưng Trần Ninh.

 

Trên mặt ông ta là nụ cười gắn ác độc!

 

Ông ta chỉ cần dùng một nhát kiếm giết chét Trần Ninh thì sau này truyền ra ngoài, sẽ không có ai tin ông ta bị Trần Ninh đánh bại, cùng lắm thì chỉ cho rằng ông ta thắng không được vẻ vang máy thôi Nhưng đối với ông ta, cuộc đấu vẫn chưa kết thúc, là do Trần Ninh tự nhận mình đã thắng, thậm chí còn dám quay lưng lại với ông ta, rõ ràng là đang tự tìm chét.

 

Mắt thấy nhát kiếm nhanh như điện của mình sắp chém vào lưng Trần Ninh!

 

Thế nhưng, ngay lúc này, Trần Ninh lại ra tay.

 

Trần Ninh không quay đầu lại, chỉ ngược tay rút thanh kiếm bên hông ra chém về phía sau lưng một đường Watanabe chỉ nghe thấy tiếng “lách cách” của thanh kiếm khi ra khỏi vỏ, nhìn thấy lưỡi kiếm lóe lên trước mắt ông ta, sau đó đôi tay của ông ta đã bị lưỡi kiếm đó cắt đứt rời.

 

Thanh kiếm Samurai cùng với hai cánh tay của ông ta đồng loạt rơi xuống đất.

 

“AI”

 

Tiếng hét thảm thiết của Watanabe vang lên khắp khán phòng, ông ta ngã xuống trong vũng máu, điên cuồng vùng vẫy, gào khóc.

 

Trần Ninh từ đầu đến cuối đều không thèm quay đầu lại liếc một cái, mặt vô cùng bình tĩnh thu lại thanh kiếm thời Đường, lạnh lùng dặn Điển Chử với Tần Phượng Hoàng: “Đem theo chín bảo vật còn lại, chúng ta đi thôi.”

 

Điển Chử và Tần Phượng Hoàng lập tức làm theo!

 

Trần Ninh dắt tay Tống Sính Đình cùng với Điển Chử và Tần Phượng Hoàng mang theo chiến lợi phẩm, chuẩn bị rời đi.