Thiếu Soái Trở Về

Chương 77




Chương 77: Cho Anh Cơ Hội Sống Sót

Câu lạc bộ Vạn Long, căn cứ tạm thời của Từ Cảnh Minh ở thành phó Trung Hải.

Đêm qua ông ta uống rượu rất say nên mười giờ sáng nay mới tỉnh dậy.

Ông ta nhìn những người đẹp đang nằm xung quanh mình với vẻ mặt đắc ý.

Tuy rằng năm nay ông ta đã bốn mươi tuổi, nhưng bảo kiếm vẫn còn chưa già!

Ông ta mặc một chiếc áo choàng ngủ màu trắng đi chân trần ra khỏi phòng ngủ đến phòng khách.

Vừa mới ngồi xuống ghế sô pha thì có một người đàn ông da đen vạm vỡ bước tới.

Người đàn ông này cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, ngay cả khi đã mặt một bộ vest đen cũng khó có thể che giấu được thân hình cường tráng của anh ta.

Cả người nhìn qua dường như tràn đầy sức mạnh bùng nỗ.

Khuôn mặt của anh ta vuông vức sắc sảo, lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao, nhưng có một vết sẹo dài ở giữa lông mày bên trái.

Người này là thuộc hạ lợi hại nhất của Từ Cảnh Minh, Đoản My.

Đoản My đến trước mặt Từ Cảnh Minh, cúi người thấp giọng nói: “Ông chủ, việc không xong rồi.”

Từ Cảnh Minh lấy trong hộp thuốc ra một điều thuốc rồi châm lửa, từ từ nhả khói rồi nheo mắt thong thả hỏi: “Sao vậy?”

Đoản My nói: “Mã Vĩ và Đại Đầu đều xảy ra chuyện rồi.”

Từ Cảnh Minh cau mày: “Nói từng người một, tối hôm qua không phải bảo máy đứa Mã Vĩ đi xử lý tên Tống Trọng Hùng, còn bảo bọn chúng quay video ghi lại cái chết của ông ta sao?

Tên đó làm cái rắm gì vậy?”

Đoản My nói: “Mã Vĩ cùng người của anh ta cho tới bây giờ vẫn chưa quay trở lại, còn mắt liên lạc rồi.”

Từ Cảnh Minh hỏi: “Tống Trọng Hùng thì sao?”

Đoản My nói: “Tôi đã cử người đi điều tra thì Tống Trọng Hùng đã về nhà an toàn. Vì thế nên tôi đoán đám người Mã Vĩ đã lành ít dữ nhiều.”

Từ Cảnh Minh mắng: “Phế vật, chuyện nhỏ như vậy mà còn không làm tốt thì chết cũng không đáng tiếc.”

Ông ta lập tức lại hỏi: “Vậy Đại Đầu thì sao? Hôm nay không phải tôi bảo cậu ta đưa người đi tiếp quản công ty may mặc Thiên Tư của Tống gia sao? Cậu ta lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”

Đoản My trả lời: “Sáng nay Đại Đầu mang theo mấy chục huynh đệ cầm thư cam kết của Tống Thanh Tùng đến tiếp quản công ty Thiên Tư của Tống gia. Tuy nhiên, Tống Trọng Bân là tông giám đốc công ty Thiên Tư lại không chịu bàn giao công ty khiến hai bên phát sinh âu đả.”

“Kết quả cuối cùng là đám người Đại Đầu đều bị thương, hiện đang bị Đồng Thiên Bảo kiểm soát.”

Từ Cảnh Minh trợn mắt há mồm, hung hăng mắng: “Mã Vĩ làm không xong để cho Tống Trọng Hùng quay về, cũng khiến Tống gia trở mặt, còn khiến cho Đại Đầu không tiếp quản được công ty Thiên Tư. Thật là sai một ly đi một dặm.”

Đoản My nói: “Rắc rối nhất lúc này là đám người Đại Đầu đều nằm trong tay Đồng Thiên Bảo.”

“Trần Ninh đã lên tiếng, yêu cầu chúng ta nộp ba nghìn vạn tệ tiền mặt để chuộc người.”

Từ Cảnh Minh cười lạnh: “Ha, dám vươn tay ra đòi tiền tôi sao.

Thật sự là dám lấy đồ ăn trên bàn của Diêm Vương, tự mình tìm chết.”

“Tôi sẽ không cho một xu, bảo Trần Ninh đợi tôi trả thù đi!”

Đoản My cười khổ nói: “Ông chủ, thế giới ngầm của Trung Hải thuộc quyền quản lý của Đổng Thiên Bảo, mà Đồng Thiên Bảo lại nghe lời Trần Ninh. Tôi e rằng trong thời gian ngắn chúng ta không thẻ dễ dàng giết Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo như vậy.”

Từ Cảnh Minh hừ lạnh: “Tôi đã tập hợp hàng nghìn huynh đệ ở thành phố Vân Lam, tôi không tin không thể tiêu diệt được Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo.”

Đoản My nói: “Tập hợp tất cả huynh đệ ở thành phố Vân Lam để tiêu diệt Đỗổng Thiên Bảo và Trần Ninh đương nhiên là rất đơn giản. Nhưng ông chủ đừng quên. Nghe nói hiện tại có một thủ trưởng nào đó đang tiến hành tập trận quân sự ở Trung Hải.”

“Nếu gây náo động quá lớn thu hút sự chú ý của thủ trưởng đó, e rằng sẽ lặp lại vét xe đổ của Cửu Văn Long và La Lâm Uyên!”

Từ Cảnh Minh nghe vậy thì cau mày: “Đích thực là cũng phải để ý điều này.”

Đoản My nói: “Còn đám người Đại Đầu bây giờ đều bị thương, nếu không cứu kịp thời sẽ khiến các huynh đệ khác lạnh lòng, e rằng sau này không có người mới đến kiếm cơm vì ông chủ lăn lộn.”

Từ Cảnh Minh nheo mắt: “Chẳng lẽ tôi lại vô dụng như vậy, cứ thế đưa không cho Trần Ninh ba nghìn vạn tệ. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì tôi để mặt mũi ở đâu?”

Đoản My ngắng mặt lên nói: “Tôi đồng ý đem ba nghìn vạn tệ tiền chuộc đến gặp Trần Ninh. Ông chủ hiểu rõ thân thủ của tôi nhất, chỉ cần tôi đến gần Trần Ninh trong vòng ba thước, tôi nhất định sẽ giết được Trần Ninh!”

Từ Cảnh Minh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: “Ha, giết địch phải giết kẻ cầm đầu trước. Giết Trần Ninh rồi sau đó lại thủ tiêu Đồng Thiên Bảo. Ngôi vị hoàng đế ngầm của Trung Hải đã nằm trong tầm tay.”

“Đoản My, nếu anh có thể giết được Trần Ninh. Về sau, những thương vụ kinh doanh màu xám ở Trung Hải sẽ do anh xử lý.”

Đoản My nghe vậy, trong mắt lập tức lộ ra vẻ hưng phán: “Cảm ơn ông chủ!”

Ngay sau đó, Từ Cảnh Minh đã chuẩn bị ba nghìn vạn tệ tiền mặt xếp đầy trong chín chiếc vall.

Đoản My mang theo chín thủ hạ giỏi nhất và chín vali tiền mặt trong màn đêm đi đến nhà hàng Mạn Bộ Vân Các trên tầng cao nhất của Tòa nhà Trục Đại Hạ thì thấy Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo ở đó.

Mạn Bộ Vân Các gần đây đang được cải tạo, tạm thời không nhận bát kỳ khách nào.

Đoản My dẫn 9 thủ hạ của mình đi vào nhà hàng.

Trong nhà hàng, tại một bàn cạnh cửa sổ, Trần Ninh đang cúi đầu ăn bít tết.

Đồng Thiên Bảo đứng ở một bên chắp tay cung kính.

Trên sàn nhà hàng, nhóm người Đại Đầu đang nằm như chết trên mặt đất, bên cạnh còn có Thạch Thanh và những người khác đang canh giữ.

Nhóm người Đoản My còn chưa đến gần đã bị Thạch Thanh chặn lại.

Thạch Thanh cầm một máy dò, sau khi kiểm tra thấy Đoản My và nhóm người không mang theo vũ khí thì mới cho đi qua.

Đoản My nhìn về phía Trần Ninh, híp mắt nói: “Trần Ninh, tôi đã đem tiền chuộc anh yêu cầu đến rồi.”

Trần Ninh cười nhẹ nói: “Chúc mừng cách anh đã lựa chọn chính xác. Hiện tại anh có thể mang đám người tàn phế này rời đi. Tôi tha chết cho các anh.”

“Tuy nhiên, ý tôi là rời khỏi thành phố Trung Hải. Hãy nói với Từ Cảnh Minh rằng từ nay ông ta sẽ không được bước chân vào Trung Hải nữa.”

Đoản My híp mắt: “Nếu ông chủ của chúng tôi từ chối thì sao?”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Đây là cơ hội sống sót duy nhất của các anh. Nếu tôi đã cho các anh một cơ hội mà các anh không chịu rời đi vậy thì cách anh sẽ vĩnh viễn ở lại đây.”

Ánh mắt Đoản My lóe lên sát ý: “Vậy tao sẽ giết mày trước, tất cả động thủ!”

Đoản My vừa nói xong thì 9 tên thuộc hạ đằng sau đột nhiên ném máy chiếc vali trong tay lên.

Lúc mấy chiếc vali ném lên thì đã bị mở ra rồi. Vừa tung lên thì ngay lập tức vô số đồng 100 nhân dân tệ bay trong không khí như những chiếc lá rơi đầy màu sắc.

Trong mỗi vali đều giấu một con dao găm, những con dao găm rơi ra cùng với những tờ tiền.

Chín tên thuộc hạ nhanh chóng di chuyển chộp lấy con dao găm trên không trung lao về phía Trần Ninh.

Đồng Thiên Bảo rồng lên: “Bảo vệ Thiếu gia!”

Đồng Thiên Bảo tự mình chặn ba đối thủ, nhưng sáu người khác vẫn lao về phía Trần Ninh, sáu con dao găm sắc bén cùng lúc chém xuống Trần Ninh.

Trần Ninh đang ăn bít tết lạnh lùng nói: “Láo xược!”

Vừa nói, con dao trên tay anh đột ngột đổi hướng.

Xoetl Con dao hóa thành một luồng ánh sáng sắc bén, sáu bàn tay đang cầm dao găm lập tức đút lìa đồng loạt rơi xuống.

Sáu tên sát thủ lao vào giết Trần Ninh hét lên, đồng thời rút lui.

Trần Ninh vừa mới tiêu diệt sáu đối thủ chỉ bằng một chiêu, nhưng Đoản My đã chớp lấy cơ hội xuất chiêu.

Chỉ thấy Đoản My sải bước lao tới đấm Trần Ninh.

Lúc anh ta ra lực, xương cốt trên người phát ra âm thanh đáng sợ như pháo nỗ vang trời.

Trần Ninh híp mắt nhìn Đoản My đang bổ về phía mình trong tiếng khớp xương răng rắc.

Anh ta ngạc nhiên nói: “Nhất Xuyến Biên, sau khi cơ thể phát lực, xương cốt toàn thân sẽ phát ra tiếng động như pháo nổ.

Nghe nói mỗi lần vang lên thì sức mạnh sẽ tăng thêm một phần. Chỉ cần một cú đấm thì sức công phá về sau sẽ liên miên không dút… Chiêu thức này thật là hoa hòe hoa sói!”

Trần Ninh vừa bình luận xong thì đã giơ tay lên nghênh tiếp nắm đấm của Đoản My.

Bùm!

Một tiếng động lớn vang lên, Trần Ninh vẫn ngòi im.

Đoản My hét lên, xương cánh tay phải của anh ta đã bị gãy thành nhiều mảnh. Sau đó anh ta rút lui bảy tám bước về phía sau, ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Đoản My mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Ninh, anh ta chưa từng gặp phải đối thủ đáng sợ như Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn Đoản My, ánh mắt rơi vào hình xăm đại bàng bay trên mu bàn tay phải của anh ta, lãnh đạm nói: “Xuất thân của anh khiến hôm nay ở chỗ này của tôi anh có thêm cơ hội được sống.”

Đoản My trợn mắt há hốc mồm, bản thân anh ta là quân vương của quân đoàn đặc công Phi Ưng, nhưng vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng nên buộc phải giải nghệ.

Sau đó, để kiếm sống, anh ta bèn bán mạng cho Từ Cảnh Minh.

Không ngờ, Trần Ninh có thể nhìn ra xuất thân của anh ta từ hình xăm trên mu bàn tay.

Anh ta vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Ninh, cũng nhận ra rằng Trần Ninh có khả năng là người đàn ông quyền lực nhất trong quân đội.

Anh ta nhìn Trần Ninh, trong trí nhớ đột nhiên hiện lên một bóng dáng anh hùng bá khí.

Bóng dáng đó càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng hoàn toàn trùng khớp với Trần Ninh trước mặt.

Đồng tử của anh ta đột nhiên mở to, cả người run lên: “Anh, anh là…”

Trần Ninh biết Đoản My chắc đã nhận ra thân phận của anh nên bèn cắt ngang: “Nếu anh đã biết tôi là ai thì tốt nhất nên tự bảo vệ tốt bản thân. Hỗ Vệ của quốc gia làm sao có thể làm chó chạy việc cho người khác?”

Đoản My vô cùng xấu hỗ: “Tôi biết mình đã sai rồi, từ nay tôi sẽ phân chia rạch ròi với Từ Cảnh Minh. Thành thật làm người, làm việc.”

Đoản My chật vật muốn rời đi, nhưng khi anh ta chuẩn bị rời đi vẫn nhịn không được tò mò hỏi: “Thuộc hạ có một chuyện rất muốn làm rõ. Vừa rồi tôi so tài với Trần tiên sinh ngài, ngài rốt cuộc đã dùng bao nhiêu phần sức lực?”

Trần Ninh liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Một phần!”

Đoản My lại bàng hoàng, anh ta lắm bẩm một câu quả không hỗ danh xưng là Chiến thần, sau đó tâm phục khẩu phục rời đi.