Thiếu Soái Trở Về

Chương 744




Chương 744:

 

Anh ta lắc đầu, nói với Tống Sính Đình: “Không được, trong quân đội phải tuân theo quy tắc trong quân đội.”

 

“Cậu ta đã bảo mình là quân nhân, thì phải nên tuân theo quy tắc trong quân đội. Quân nhân mà không có phép tắc thì không phải quân đội sẽ loạn cả lên à?”

 

Nói xong, anh ta nhìn Trần Ninh chế nhạo: “Oắt con, cậu cho rằng cậu không nói ra thì tôi không biết cậu thuộc quân khu nào sao, tôi mà không trị được cậu ư2”

 

“Tôi nghĩ chắc cậu thuộc quân khu thành phố Trung Hải đúng không?”

 

“Tin hay không chỉ một cú điện thoại của tôi thôi cũng có thể gọi cấp trên của cậu sang đây cùng cậu chịu phạt?”

 

Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhéch lên: “Tôi không tin!”

 

Hà Hoan tức giận nói: “Cậu đúng là cục đá trong nhà xí mà, vừa hôi hám vừa cứng đầu. Tôi thực sự không biết sĩ quan nào lại dạy dỗ ra loại binh lính như cậu.”

 

“Được thôi, nếu binh lính làm sai, thì cấp trên cũng phải cùng chịu phạt.”

 

“Giang Khâm!”

 

Giang Khâm nhanh chóng đứng nghiêm tại chỗ, hô vang: “Doanh trưởng, báo cáo có mặt.”

 

Hà Hoan chắp hai tay sau lưng, nhếch mép cười lạnh nhìn Trần Ninh, phân phó cho Giang Khâm: “Cậu chụp một bức ảnh của cậu ta, gửi cho quân khu Trung Hải.”

 

“Báo cho quân khu thành phó Trung Hải, yêu cầu cấp trên của Trần Ninh đến ngay, cùng chịu phạt với Trần Ninh.”

 

Giang Khâm lớn tiếng nói: “Rõ!”

 

Vẻ mặt cả nhà Tống Sính Đình đều vô cùng quái lạ.

 

Hà Hoan nhìn thấy vẻ mặt của Tống Sính Đình và những người khác, còn tưởng rằng nhóm người Tống Sính Đình bị doạ sợ, trong lòng anh ta không khỏi đắc ý Mười mắy binh sĩ phía sau lưng anh ta cũng cười ha hả, sao lại có người dám gây chuyện với Hà thiếu cơ chứ?

 

Rõ ràng là giống như ăn trộm trái cây trên bàn Diêm Vương vậy, tìm chết mà.

 

Mặt khác, đương sự Trần Ninh lại trông vẫn vô cùng bình tĩnh, như thể anh không sợ hãi chút nào.

 

Hà Hoan cười lạnh nghĩ thầm: “Tên sâu mọt không biết sống chết, đợi một lát nữa thì không chỉ có mày được đẹp mặt, mà ngay cả cấp trên của mày cũng phải chịu phạt chung với mày.”

 

Àm…

 

Am…

 

Àm…

 

Bên ngoài truyền đến vô số tiếng ầm ầm của động cơ xe quân sự, bên ngoài có một lượng lớn xe quân sự vừa đên nơi.

 

Những chiếc xe quân sự này có đủ loại bao gồm xe che rèm dành riêng cho quân sự có ký hiệu cờ đỏ, xe jeep và xe địa hình, còn có rất nhiều xe vận chuyển quân dụng.

 

Trên ghế sau của chiếc xe che rèm cờ đỏ, một vị cảnh sát trưởng bước xuống, ông là tổng chỉ huy Quân khu thành phố Trung Hải, Vương Đạo Phương.

 

Trên các chiếc xe quân sự khác, vô số binh lính đã được huấn luyện tốt nhảy xuống, nhanh chóng tập hợp lại, xếp thành hàng, ước chừng cũng phải hàng ngàn người, ước tính đã điều động đến vài trung đoàn.

 

Vương Đạo Phương chỉnh trang lại chiếc mũ quân đội và vẻ mặt của mình, sau đó dẫn theo đoàn binh lính lớn ấy bước nhanh vào trong nhà hàng Nông Gia Lạc.

 

Cho dù là người đi đường hay chủ nhà hàng Nông Gia Lạc và thực khách, tất cả đều mọi người đều sốc đến ngây người.

 

Hà Hoan nhìn thấy thế trận lớn như vậy, còn nhìn thấy cả ‘Vương Đạo Phương, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc.

 

Giây tiếp theo, anh ta lại vui mừng khôn xiết Chắc chắn là Vương Đạo Phương biết anh ta là con trai của Hà Dương nên đặc biệt chú ý đến chuyện này, đích thân đến xử lý.

 

Vẻ vang, quả là quá vẻ vang!

 

Vẻ mặt Hà Hoan vô cùng đắc ý, dẫn theo Giang Khâm và những thuộc hạ khác tiến đến đón, cười nói: “Vương tướng quân, sao ngài lại tự mình tới đây giải quyết?”

 

“Ngài thật sự nể mặt tôi quá rồi, về nhà tôi sẽ chuyển ý tốt của ngài cho cha tôi biết…”

 

Hà Hoan muốn bắt tay Vương Đạo Phương, nhưng chưa kịp tiến đến gần Vương Đạo Phương thì anh ta đã bị đội trưởng cảnh vệ Chiêm Thiếp Quân bên cạnh Vương Đạo Phương đầy ra.

 

Hà Hoan bị Chiêm Thiếp Quân đẩy sang một bên thì vô cùng ngơ ngác.

 

Điều khiến anh ta càng thêm sững sờ chính là Vương Đạo Phương không thèm nhìn đến anh ta, trực tiếp đi qua trước mặt anh ta, bước nhanh về phía Trần Ninh.

 

Chỉ thấy đám người Vương Đạo Phương đi đến trước mặt Trần Ninh, đứng nghiêm, động tác vô cùng đồng loạt chỉnh tÈ, giơ tay lên chào, đồng thanh hô: “Chào thủ trưởng!”

 

Trần Ninh mỉm cười: “Chào mọi người!”

 

Mọi người có ở đó nhìn thấy cảnh này đều như chết lặng.

 

Đám người Hà Hoan lại như nghe tháy sét đánh ngang tai, hai mắt suýt nữa bay ra ngoài.

 

Thủ trưởng?

 

Trần Ninh là thủ trưởng?