Thiếu Soái Trở Về

Chương 655-2




Lô Chiếu Anh từ từ nói: “Trần Ninh!”

 

Thanh Minh giam giữ gần hai mươi năm ở tầng mười tám của nhà tù Bắc Cảnh, trong đầu hắn cũng không có nhân vật Trần Ninh, càng không biết Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.

 

Hắn không chút do dự nói: “Được, tại hạ bất luận như thế nào, đều sẽ chém đầu Trần Ninh, coi như đầu danh trạng hiến lên Vương gia.”

 

Trần Ninh cùng nhóm Tham Lang tiến vào Bắc Cảnh, Trần Ninh liền ra lệnh cho bọn Tham Lang trở về tổng bộ quân Bắc Cảnh trước, anh thì mang theo Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, đi tới một trong những thành thị nổi tiếng của Bắc Cảnh, Bắc Lương Thành.

 

Thành phó Bắc Lương trước đây từng là thủ phủ của Bắc Cảnh, có một nền văn hóa rất sâu sắc, đồng thời cũng coi như là một trong số ít thành phố phồn hoa ở Bắc Cảnh.

 

Trần Ninh sở dĩ không vội vàng trở về tổng bộ Bắc Cảnh quân, mà là đi thành phố Bắc Lương trước.

 

Có hai lý do!

 

Nguyên nhân đầu tiên chính là, Bắc Cảnh Vương Lô Chiếu Anh ở thành phó Bắc Lương, Trần Ninh muốn đi Bắc Lương cùng Lô Chiếu Anh gặp mặt, bắt tay làm gõ Lô gia.

 

Lý do thứ hai là nhà của người bạn tâm giao quá cố của Trần Ninh và cựu tham mưu trưởng Hoàng Huy, ở tại đây.

 

Hoàng Huy và Trần Ninh là bằng hữu, là chiến hữu, là tri kỷ, hay là tham mưu quan trọng của Trần Ninh, bộ dạng ngọc thụ lâm phong, làm người tao nhã, khôi hài hài hước.

 

Trần Ninh ở trong quân đội lạnh lùng ít nói, giết chóc quyết đoán.

 

Năm đó anh là một người bạn tâm giao, thường xuyên vào thời khắc mắu chốt, cho anh lời khuyên vô cùng lý trí hữu dụng, khiến anh được hưởng lợi rất nhiều.

 

Chỉ tiếc, trời đồ ky anh tài.

 

Hoàng Huy cuối cùng bị bệnh trong quân đội và chết vì bệnh tật.

 

Trần Ninh bây giờ còn nhớ rõ, lúc Hoàng Huy đi rất ung dung, thậm chí còn nói chuyện với anh một cuộc.

 

Trần Ninh chưa bao giờ rơi lệ, nhưng một ván đó lại đỏ mắt cùng bạn tốt.

 

Bây giờ anh còn nhớ rõ, Hoàng Huy chơi cò xong không bao lâu liền đi.

 

Hoàng Huy trước khi rời đi, vẫn còn yếu đuối an ủi anh không nên thương tâm khổ sở, nhưng cũng nói: “Đừng buồn, sau khi tôi chết, anh sẽ rải tro cốt của tôi trên sông Kim Sa ở quê hương của tôi.”

 

“Nếu anh ngày chiến thắng trở về, đi qua phà sông Kim Sa, nghe được hai bên bờ tiếng trúc như đào, vậy chính là cố hữu tôi đến thăm anh.”

 

Trần Ninh lần này trở về Bắc Cảnh, tự nhiên muốn đi qua phà Kim Sa, tưởng nhớ bạn cũ.

 

Ngoài ra, Hoàng Huy còn có cha mẹ già ở thành phố Bắc Lương, còn có một em gái.

 

Có hữu đi rồi, Trần Ninh đương nhiên phải thường xuyên đến thăm người bạn cũ, quyết không để cho người nhà bạn cũ thiếu y thiếu thực.

 

Lúc này, Điển Chử cung kính hỏi Trần Ninh: “Thiếu tướng, chúng ta bây giờ đi thành phố Bắc Lương, có hai con đường có thể đi.”

 

“Một là đi đường bộ!”

 

“Một cái khác là ở cửa sông Kim Sa đi thuyền, từ đường thủy đi thành phố Bắc Lương.”

 

“Ngài xem, chúng ta đi theo con đường kia?”

 

Trần Ninh không chút do dự phân phó: “Đi đường thủy!”

 

Điển Chử nói: “Được, Thiếu tướng!”

 

Chẳng bao lâu, Trần Ninh đã đi thuyền đến phà sông Kim Sa.

 

Trần Ninh không dùng quyền lực đi thuyền đặc biệt, mà cùng với khách du lịch bình thường, đi trên một chiếc thuyền chở khách bình thường đến thành phó Bắc Lương.

 

Ban đầu thời tiết nắng, mặt sông không gió và sóng.

 

Nhưng sau khi Trần Ninh lên thuyền chở khách, vừa đi lên boong thuyền.

 

Bỗng nhiên sắc trời trở nên âm trầm, cao ngất gió lớn!

 

Thổi đến hai bên bờ rừng trúc lay động không ngừng, thanh âm như sóng, như khóc như tố.

 

Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ tới đây, hạ giọng nói với Trần Ninh: “Thiếu tướng, trên boong tàu gió lớn, chúng tôi chuẩn bị cho ngài một căn phòng nhỏ, ngài vào thương thuyền nghỉ ngơi đi!”

 

Trần Ninh lại lắc đầu, đứng ở đầu thuyền, giang gió thổi đến quần áo anh bay phát phới.

 

Anh nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng trúc trên bờ sông, nhẹ giọng nói: “Không, bạn thân đã khuất tới.”

 

“Lấy rượu đến, tôi muốn ở chỗ này cùng anh ấy uống hai chén, nói với anh ấy một chút.”

 

Rất nhanh, Điển Chử liền lầy máy chai đặc cung.

 

Trần Ninh ý bảo Điển Chử bọn họ lui ra, chính anh ngồi ở đầu thuyền, vừa uống rượu, vừa tự mình nói chuyện.

 

Trên thuyền có không ít hành khách tọa mặc, nhưng không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều coi Trần Ninh là người say rượu.