Thiếu Soái Trở Về

Chương 497




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 497: Trần Ninh, Có Phải Anh Đang Mơ Không?

Tính sổ!

Biểu cảm của Trần tam gia ngay lập tức thay đổi khi nghe những lời này của Trần Ninh.

Người đánh người là A Hào đã bị đánh gãy tay chân rồi.

Ông ta là người đã ra lệnh cho hắn ta đánh người còn sẽ có thể có một kết thúc tốt đẹp sao?

Ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Trần Ninh: “Tôi là tam gia của gia chủ Trần Phiệt, cậu dám!”

Trần Ninh cười lạnh nói: “Điển Chử, chỗ này có quá nhiều người, đuổi tất cả những người không liên quan cút ra ngoài.”

“Vâng, thiếu gia!”

Điển Chử và Bát Hổ Vệ cùng hành động, tiến về phía nhóm thuộc hạ của Trần tam gia.

Vì lần trước Trần tam gia bị thua trước Trần Ninh nên lần này đến gặp Trần Ninh ông ta đã cố tình mang theo A Hào và máy tên thủ hạ đắc lực khác.

Nhưng không ngờ là vệ sĩ riêng của ông ta là A Hào lại bị phế chỉ trong vài ba chiêu.

Bây giờ nhìn thấy Điển Chử và Bát Hỗ Vệ đi tới, ông ta gầm lên: “Người đâu, bắt tất cả chúng lại!”

Trong tích tắc, mười mấy tên vệ sĩ phía sau đồng loạt ra tay.

Tuy nhiên, hành động của Điển Chử và Bát Hổ Vệ nhanh hơn và tàn nhẫn hơn nhiều.

Trong phòng tiếp tân đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau, mùi máu tanh lập tức tràn ra.

Trận chiến diễn ra chóng vánh và kết thúc cũng chóng vánh.

Trong nháy mắt, người của Trần tam gia đều nằm trong vũng máu, chỉ có một mình ông ta còn đứng vững.

Tay chân lạnh toát, mồ hôi nhễ nhại, ông ta kinh hãi nhìn Trần Ninh, run rẫy nói: “Trần Ninh, mày vậy mà còn dám hại người của Trần Phiệt chúng tao!”

Vẻ mặt Trần Ninh vẫn ung dung bình tĩnh, anh khẽ nói: “Lúc ông đánh bị thương nhân viên bảo vệ của công ty Ninh Đại chúng tôi thì ông nên có giác ngộ này.”

“Điển Chử, lôi hết mấy con chó chét trên mặt đất ra ngoài.”

Chẳng bao lâu sau, A Hào và những người bị thương đều đã bị Điền Chử và Bát Hỗ Vệ lôi ra ngoài.

Cửa phòng họp đóng lại, trong phòng họp lớn chỉ còn lại .

Trần Ninh, Tống Sính Đình và Trần Tam gia.

Trần Ninh nhìn về phía Trần tam gia ở trước mặt mình nhưng không có ý tứ bảo người kia ngồi xuống, mà là lạnh lùng nói: “Hiện tại, nếu như ông đến tìm tôi muốn nói chuyện gì đó thì có thể nói rồi.”

“Tôi là người rất dễ nói chuyện, ông có bất kỳ vấn đề gì đều có thể nói với tôi, nhưng thái độ nhất định phải tốt, nếu không tôi sẽ coi như khiêu khích!”

“Vừa rồi ông cũng đã nhìn thấy kết cục của việc khiêu khích tôi!”

Trần tam gia nghe vậy, sắc mặt ông ta trắng xanh, đặc biệt khó coi.

Ông ta căng da đầu nói: “Trần Ninh, mày đừng tự cao tự đại. Đắc tội Trần Phiệt chúng tao. Sau này các người sẽ không có kết quả tốt.”

Trần Ninh cười lạnh: “Trần Công Cần, ông từ Tấn Dương phương bắc xa xôi tới đây, chỉ để nói máy lời nhảm nhí đó với tôi sao?”

Trần tam gia nghe lời, tức giận nói: “Trần Ninh, tao không ngại nói cho mày biết việc phê duyệt số hiệu thuốc quốc gia của tập đoàn Ninh Đại bị từ chối chính là do Trần Phiệt của chúng tao làm.”

“Nếu mày không đồng ý với các điều khoản của chúng tao, thì thuốc điều trị ung thư gan của mày sẽ không bao giờ.

có được phê duyệt số hiệu thuốc quốc gia và sẽ không .

bao giờ được bán trên thị trường.”

Tống Sính Đình nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tức giận, cô tức giận phản bác: “Thật đáng khinh, không biết xáu hổ!”

Tuy nhiên, Trần Ninh vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhìn Trần tam gia từ trên xuống dưới một lượt rồi khẽ nói: “Theo những gì tôi biết, cục quản lý dược phẩm quốc gia chịu trách nhiệm về việc đó! Từ khi nào mà việc tôi có thể đăng ký số hiệu thuốc quốc gia hay không lại trở thành người của Trần Phiệt các người nói là được? “

Trần tam gia không thể không thể hiện vẻ mặt tự mãn khi nghe vậy, cười nhưng không cười nói: “Ha, Hồ Chương, cục trưởng cục quản lý thực phẩm và dược phẩm, là bạn tốt của Trần Phiệt chúng tao. Chúng tao đã bảo ông ta xử chết Ninh Đại của mày, chúng mày đừng nghĩ đến chuyện có được phê duyệt số tiêu chuẩn dược phẩm quốc gia. “

Trần Ninh cười nói: “Ha, điều thú vị là hôm qua tôi đã thông báo cho Hồ Chương đến gặp tôi, tính thời gian chắc là ông ta cũng sắp đến rồi.”

“Vừa hay để cho ông đối mặt với Hồ Chương nói chuyện một phen!”

Cái gì?

Trần Ninh đã yêu cầu cục trưởng cục quản lý thực phẩm và dược phẩm đến gặp hắn ta sao!

Mày nghĩ mình là ai2”

“Nếu hôm nay mày có thể gọi điện cho cục trưởng Hò, tao.

sẽ quỳ xuống ăn phân tại chỗ!”

Trần Ninh lạnh lùng nhìn Trần tam gia: “Quỳ thì có thể nhưng ăn phân thì bỏ đi, bởi vì quá kinh tởm, tôi không muốn xem.”

Trần tam gia tức giận nói: “Được, nều hôm nay mày có thể gọi điện cho cục trưởng Hồ đến đây, tao sẽ quỳ trước mặt mày.

“Nhưng nếu mày gọi không được cục trưởng Hồ thì mày phải quỳ xuống cho tao, mày dám không!”

Trần Ninh gật đầu: “Tôi thành toàn cho ông!”

Trần tam gia tỏ ra phấn khích khi nghe vậy, ông ta cảm thấy rằng Trần Ninh làm như vậy đơn giản là tự chuốc khổ vào thân.

Hồ Chương, cục trưởng cục quản lý dược phẩm toàn quốc có thân phận trâu bò cỡ nào chứ!

Có bao nhiêu CEO của các công ty dược phẩm muốn mời Hồ Chương đi ăn tồi.

Trần Ninh không ngờ lại bảo chỉ bằng một cuộc gọi là đã có thể khiến Hồ Chương từ thủ đô đến gặp anh, đó đơn giản chỉ là mơ tưởng viễn vông.

Đúng lúc này, Lâm Vĩ đến gõ cửa, kính cẩn nói: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, có một Hồ tiên sinh tự xưng là người của cục quản lý dược ở thủ đô đến gặp anh.”

Hồ tiên sinh!

Tim Trần tam gia đập loạn xạ, ông ta tự hỏi không biết có phải thật sự là Hồ Chương hay không?

Không thể nào, tuyệt đối không thẻ!

Trần tam gia kiên quyết phủ nhận trong lòng, với thân phận của cục trưởng Hồ, tuyệt đối không thể từ xa ngàn dặm đến gặp Trần Ninh như vậy.

Tống Sính Đình cũng đầy bắt ngờ!

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Bảo ông ấy vào gặp tôi!”

“Vâng!”

Lâm Vĩ rất nhanh đã dẫn một người đàn ông trung niên có cái đầu hơi hói đi vào!

“Trời ơi, cục trưởng Hồ, sao ông lại ở đây!”

Khi Trần tam gia nhìn thấy người đàn ông trung niên đầu trọc, ông ta đã hét lên kinh ngạc.

Tròng mắt của ông ta lồi ra, giống như một con éch đang phòng lên, hận không thể mở mắt ra to thêm một chút nữa để xem người đàn ông trước mặt có phải là cục trưởng Hồ không!

Không sail Người đàn ông trung niên và cao tuổi hơi hói trước mặt chính là cục trưởng cục quản lý thực phẩm và dược phẩm, Hồ Chương.

Hồ Chương lúc này có thể nói là khóc không ra nước mắt!

Ông ta cũng không muốn đến đây, nhưng hôm qua thiếu soái đã gọi riêng cho ông ta và nghiêm khắc yêu cầu ông ta hôm nay phải đến Trung Hải gặp mặt đích thân giải thích tại sao anh lại từ chối đơn xin phê duyệt của tập đoàn Ninh Đại!

Trên thực tế, không có vấn đề gì với thuốc điều trị ung thư gan Thanh Ninh của tập đoàn Ninh Đại.

Hồ Chương thu được lợi ích từ bạn mình là Trần Mục Phong nên cố tình gây khó dễ cho Tập đoàn Ninh Đại, từ chối đơn của Tập đoàn Ninh Đại.

Nhưng khi Hồ Chương biết chủ sở hữu thực sự của tập đoàn Ninh Đại là Trần Ninh, ông ta đã sợ hãi đến mức cả đêm không ngủ rồi đáp chuyến bay sáng sớm nay vội vã đến Trung Hải để gặp Trần Ninh.

Thiếu soái đích thân hỏi tội, trong lòng Hồ Chương lại có quỷ nên trong lòng sợ hãi, thậm chí không dám để ý tới Trần tam gia trước mặt.

Ông ta hoảng sợ đi tới Trần Ninh, run giọng nói: “Trần tiên sinh, tôi đã theo yêu cầu của anh đến đây gặp anh.”

Cái gì!

Trần tam gia nhìn thấy sự kính cẩn của Hồ Chương đối với Trần Ninh thì kinh ngạc đến mức tròng mắt như rơi cả xuống đắt.

Tống Sính Đình cũng kinh ngạc, chồng cô thực sự đã gọi .

điện để cục trưởng Hồ từ thủ đô đến đây.