Thiếu Soái Trở Về

Chương 392




Chương 392: Phê Bình Lúc

Tống Sính Đình nhìn thấy anh đánh Châu Ngọc Phong lần nữa, mặc dù rất an tâm nhưng cô cũng biết thân phận của Châu Ngọc Phong không đơn giản.

Cô nắm lấy tay Trần Ninh, nhẹ giọng thuyết phục anh quên chuyện đó đi, không cần phải so đo với ông ta.

Cô cảm thấy trong lời nói của ông ta có một câu rất đúng. Đó là, đối với những kẻ quyền lực muốn thu thập những người giàu là chuyện rất đơn giản.

Vì thế Tống Sính Đình lo lắng Trần Ninh sẽ gặp phải rắc rối với Châu Ngọc Phong, cô muốn kéo anh đi.

Châu Ngọc Phong thấy cô đang sợ, muốn kéo Trần Ninh đi nên ông ta càng thêm tin rằng cuộc điện thoại mà Trần Ninh vừa gọi chỉ để dọa ông ta mà thôi.

Ông ta lập tức cản đường ba người Trần Ninh, tức giận nói: “Đánh tôi xong liền muốn đi, anh coi tôi là cái gì? Hỗ dữ không phát uy các người lại cho rằng tôi là mèo bệnh chắc?”

“Để tôi nói cho anh biết, tôi thân thuộc với lãnh đạo các bộ phận, anh đánh tôi hai lần, vậy thì cứ chờ chết đi!”

Có rất nhiều phụ huynh ở xung quanh, tất cả đều vây quanh bọn họ mà chỉ trỏ.

Không ít người biết Châu Ngọc Phong đều bàn tán nói: “Cả nhà này xúc phạm ai không nói, lại xúc phạm đến Châu Phó cục.

Những ngày tốt đẹp của bọn họ sắp kết thúc rồi.”

“Đúng vậy, tục ngữ nói dân không cùng quan đấu, người có tiền cũng không chống lại quyền lực. Đôi vợ chồng này vẫn là quá non trẻ!”

“Người đàn ông này đánh Phó cục, nói không chừng sẽ phải ngồi tù. Tội nghiệp cho con gái anh ta sau này còn bị nhắm đến. Nếu có vấn đề với học của cô bé, việc học hành sau này cũng sẽ trở thành vấn đề lớn. Hình phạt của sự bốc đồng đó!”

Châu Ngọc Phong nghe mọi người xung quanh bàn luận, trên mặt lộ vẻ đắc ý, xem ra mọi người đều rõ ràng kết cục khi đắc tội hắn.

Ông ta nhìn về phía khuôn mặt của Trần Ninh và Tống Kính Đình, muốn nhìn thấy sự ủ rũ, sợ hãi và hối hận trên mặt hai người.

Nhưng điều thất vọng chính là, Trần Ninh vẫn tràn đầy bình tĩnh, thậm chí còn có một nụ cười hàn nhạt trên khóe miệng.

Trần Ninh nhìn Châu Ngọc Phong, cười nhạo nói: “Ha ha, tôi đã từng gặp rất nhiều người có bản lĩnh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy người kiêu ngạo và ương ngạnh như ông.”

“Nếu không biết ông là Phó cục Giáo dục, còn tưởng rằng ông mới chính là Thị trưởng Trung Hải!”

Châu Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng: “Anh mẹ nó đừng dùng Thị trưởng để dọa tôi, cho dù Thị Trưởng hôm nay có tới, ông ta cũng không giúp được anh!”

Châu Ngọc Phong dám nói lời này, trước hết cũng là bởi ông ta cảm thấy cuộc gọi vừa rồi của Trần Ninh cũng chỉ là để dọa ông ta.

Hơn nữa ở phía trên ông ta còn có người nâng đỡ nên cho dù là Thị trưởng cũng phải cho ông ta ba phần mặt mũi.

Thế nhưng chuyện mà ông ta không bao giờ ngờ tới chính là ngay khi vừa nói ra những lời này, sau lưng lập tức có một giọng nói uy nghiêm và phẫn nộ truyền tới: “Châu Ngọc Phong, anh thật có bản lĩnh, ngay cả tôi cũng không thể trị anh có phải không?”

Châu Ngọc Phong vừa nghe xong thì sửng sốt, bất giác quay đầu lại.

Sau đó ông ta liền nhìn thấy Thị trưởng Chu Nhược Thu, Giám đốc Giáo dục Vương Mai, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lưu Học Dân, và Cục trưởng cục cảnh sát kiêm đội trưởng đội trinh sát Vương Tri Hành. Một nhóm lãnh đạo đến, theo sau là một số lượng lớn hạ cấp.

Châu Ngọc Phong cả người run lên: “Thị, Thị trưởng, sao các ngài lại ở đây!”

Chu Nhược Thụ sắc mặt xanh mét: “Không không không, tôi đâu phải thị trưởng, anh mới là thị trưởng. Tôi nghĩ cả Trung Hải này đều trở thành hoa viên của nhà anh rồi, tùy ý cho anh hoành hành.”

Châu Ngọc Phong thân thể run như cầy sấy, mồ hôi vã ra to như hạt đậu, lời nói của ông ta càng thêm run rấy: “Thị trưởng thị trưởng, tôi sai rồi, vừa rồi tôi lỡ lời. Tôi là bị tên này này chọc giận, mới dám nói loạn như vậy.”

“Thị trưởng, đừng để ý mấy lời nói trong cơn tức giận của tôi!”

Chu Nhược Thụ nghiêm nghị nói: “Lỡ lời?”

“Trước đây tôi đã nghe nói anh lạm dụng quyền lực của Cục trưởng cục giáo dục Vương, lộng quyền không coi ai ra gì.”

“Tôi còn nghĩ rằng đó chỉ là một báo cáo phóng đại về hành vi của anh, nhưng không ngờ rằng còn nghiêm trọng hơn cả bản báo cáo.”

Châu Ngọc Phong sắc mặt tái nhọt, kiên trì lớn tiếng nói: “Đều là vu oan giá họa. Tôi không có lạm dụng chức quyền, cũng không công báo tư thù. Mong ngài Thị trưởng minh giám!”

Chu Duệ Húc thấy ông ta lúc này còn dám ngụy biện, tức giận nói: “Anh không có?”

“Vậy hãy giải thích cho tôi chuyện gì đã diễn ra trong cuộc thi này!”

“Anh không phải đã dùng quyền lực của mình để giúp con trai anh giành được vị trí đầu tiên sao? Còn cố tình đẩy tên con gái của ngài Trần xuống, đây có phải do anh làm?”

Châu Ngọc Phong cãi cùn nói: “Tôi không thiên vị. Con trai tôi là người đứng đầu trong cuộc kiểm tra dựa trên thực lực của nó. Con gái của Trần Ninh kém cói nên mới bị đánh rót.”

Trước khi Châu Nhược Thụ và các nhà lãnh đạo khác nhận được cuộc gọi từ Trần Ninh, trên đường đi bọn họ đã tìm hiểu về vấn đề rồi.

Châu Nhược Thụ không chỉ biết về mối bất hòa của Châu Ngọc Phong với Trần Ninh mà còn biết rằng ông ta đã lạm dụng chức quyền của mình để đưa con trai của mình lên đầu bảng, đồng thời gạt con gái Trần Ninh xuống.

Chỉ là Chu Duệ Húc không ngờ rằng vào lúc này mà Châu Nguyên Phong còn dám chống ché.

Trần Ninh lúc này mới thờ ơ nói: “Nếu Phó cục trưởng Châu nói không thiên vị, con trai ông ta được xếp trên thực lực, còn con gái tôi thì dốt nát và thiếu kiến thức.”

“Vậy thì để công bằng, và cũng không oan uỗng Phó Cục Châu, chúng ta hãy lấy tác phẩm thơ của con trai Phó Cục Châu ra để đánh giá đi!”

“Xem xem tác phẩm của con trai ông, có thật là xứng đáng với danh hiệu đó không?”

Lời của Trần Ninh được các bậc phụ huynh và mọi người xung quanh nhiệt tình tán thành.

Vài vị lãnh đạo cùng Chu Duệ Húc thấp giọng trao đồi vài câu, họ cũng cảm thấy đề xuất của Trần Ninh là khả thi.

Chỉ có Châu Ngọc Phong sắc mặt hơi thay đổi!

Chu Duệ Húc lớn tiếng nói: “Phái người đi công khai cuộc thi thơ đứng đầu do Cục giáo dục tổ chức, để tất cả phụ huynh và các lãnh đạo cùng đánh giá!”

Chẳng bao lâu sau, đích thân Cục trưởng cục giáo dục Vương Mai đã đem tác phẩm đứng thứ nhất trong cuộc thi thơ, cũng chính là tác phẩm của con trai Châu Ngọc Phong đến.

Chu Duệ Húc nói với Châu Ngọc Phong: “Anh lại đây đọc diễn cảm tác phẩm lên!”

Châu Ngọc Phong bắt đắc dĩ nhưng vẫn kiên trì cầm tác phẩm lên, liếc mắt nhìn, rồi da thịt nóng ran đọc: “Chúc mừng hạnh phúc, tác giả Châu Tiểu Bảo.”

“Cha vui, mẹ vui, ông vui, bà vui.”

“Hôm trước vui vẻ, hôm qua vui vẻ, hôm nay vui vẻ, ngày mai vui vẻ.”

“Thứ hai vui vẻ, Thứ ba vui vẻ, Thứ tư vui vẻ, Thứ năm vui vẻ, Thứ sáu vui vẻ, Thứ bảy vui vẻ, Chủ nhật vui vẻ…”

Mọi người ở hiện trường nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quái, đây là thể loại thơ gì? Chỉ là dùng vui để tạo câu mà thôi!

Vương Mai, Cục trưởng cụ giáo dục là người đầu tiên nhịn không được hỏi: “Đây là thứ gì?”

Vương Tri Hành cũng gật đầu: “Cho dù là thơ thiếu nhi, loại tác phẩm câu đối này cũng quá lố bịch để có được vị trí thứ nhất đúng không?”

“Chẳng lẽ thành phố Trung Hải có nhiều trẻ em như vậy, còn không có bài nào tốt hơn thế này sao?”

Tất cả các bậc phụ huynh có mặt tại hiện trường cũng cho rằng: “Thật quá lố bịch. Tác phẩm của con chúng tôi còn hay hơn của anh ta. Xem ra thật sự là lợi dụng chức quyền mài”

Chu Duệ Húc lạnh lùng nhìn Châu Ngọc Phong: “Đây không phải là thiên vị, lấy việc công để trục lợi hay sao, anh còn có gì để nói?”

Châu Ngọc Phong không còn cách nào khác là ương ngạnh đến cùng. Ông ta vẫn cứng đầu nói: “Ngài Thị trưởng, thơ là một thứ rất không thể định nghĩa. Mỗi người có một ý khác nhau. Tôi nghĩ thơ của con trai tôi rất tốt, nó đã chiếm vị trí số một bằng thực lực của mình!”

Chu Duệ Húc chế nhạo: “Bằng thực lực sao, được lắm, lấy tác phẩm của Tống Thanh Thanh, con gái của ngài Trần ra mà so sánh.”

Ngay sau đó, các tác phẩm của Tống Thanh Thanh đã được mang đến.

Chu Nhược Thụ cũng yêu cầu bé đọc trực tiếp tác phẩm của mình. Tống Thanh Thanh có hơi rụt rè, nhưng Trần Ninh động viên nói: “Không sao đâu, cứ xem như là đọc cho cha mẹ nghe.

Cha mẹ còn chưa biết bài thơ của con nói về cái gì đâu.”

Tống Sính Đình cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, cha mẹ đều muốn nghe. Thanh Thanh cũng chứng minh cho mọi người thấy, bài thơ của con chính xác như là thế nào?”

Tống Thanh Thanh nhận được sự động viên từ cha mẹ, lúc này mới tự mình cầm tác phẩm của bé ở trước mặt một nhóm lãnh đạo, cũng như nhiều phụ huynh học sinh có mặt, đọc rõ: “Thư gửi những người bạn ở vùng núi nghèo, tác giả Tống Thanh Thanh. “

“Tôi biết bạn, sống trong môi trường tăm tối nhất.”

“Mẹ tôi nói, những viên kim cương đẹp nhất được đánh bóng bởi những người thợ thủ công trong căn phòng tăm tối nhát.”

“Cha tôi nói, những chiến binh mạnh nhất được mài giữa trên chiến trường tàn khốc nhát.”

“Vì vậy, những đứa trẻ ở vùng núi đang sống trong cảnh khốn khó, đừng bỏ cuộc.”

“Vì môi trường tăm tối nhất sẽ nở ra những bông hoa đẹp nhát.”

Sau khi Tống Thanh Thanh đọc bài thơ cô viết, hiện trường im lặng.

Ngay lập tức, những tiếng vỗ tay như sắm nỗ ral