Thiếu Soái Trở Về

Chương 382




Chương 382: Phong Sát!

Đường Bảo Khánh vừa nói xong thì một số cảnh sát đã xông vào hiện trường để bắt giữ Trần Ninh.

Lưu Tâm Di cùng trợ lý của cô ta và một nhóm nhân viên của công ty giải trí đều nở nụ cười đắc thắng.

Cả nhà Tống Sính Đình tháy vậy thì đều trở nên lo lắng.

Bây giờ mọi người ở hiện trưởng lại nhìn Trần Ninh với sự thương hại, trong lòng thầm nghĩ đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội lãnh đạo. Anh sắp gặp xui xẻo rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng quát như sắm: “Dừng tay!”

Tiếng hét vang vọng và mạnh mẽ này khiến mấy cảnh sát đó phải nhanh chóng dừng lại.

Đường Bảo Khánh tràn đầy tức giận quay đầu lại, hung hăng chửi bới: “Ai kêu dừng tay vậy … A, Phạm tướng quân, sao ngài lại tới đây?”

Mọi người tại hiện trường cũng kinh ngạc nhìn về phía người đó, đó là một người đàn ông trung niên không cao lắm, nước da ngăm đen, cường tráng phi thường, mặc trang phục trung tướng, trông có vẻ uy nghiêm bá khí.

Ông là tổng tư lệnh của Quân khu Kim Lăng, Phạm Thủ Huân Phạm tướng quân.

Phía sau Phạm Thủ Huân còn có một nhóm cấp dưới, cũng như một số lượng lớn binh lính được trang bị đạn thật.

– Phạm Thủ Huân trừng mắt nhìn đám người Đường Bảo Khánh, lớn giọng hét lên: “Tôi mà không đến thì các người thật sự muốn vô pháp vô thiên sao, các người vậy mà lại dám bắt anh ấy, các người có biết anh ấy là ai không?”

Đường Bảo Khánh sững sờ, nhìn Trần Ninh, căng da đầu nói: “Phạm tướng quân, tôi thật sự không biết anh ta là ai. Tôi đã hỏi anh ta, nhưng anh ta nói tôi không xứng được biết.”

Phạm Thủ Huân lớn tiếng nói: “Ông thực sự không xứng, bởi vì anh ấy là…”

Lời của Phạm Thủ Huân còn chưa nói hết!

Trần Ninh đã đột ngột lên tiếng: “Tôi chỉ là một cựu chiến binh, không thể nhìn nổi người khác xúc phạm binh lính mà thôi.”

Phạm Thủ Huân bị Trần Ninh ngắt lời, nghe Trần Ninh nói vậy lập tức sững sờ.

Ngay sau đó ông ấy mới nhớ ra.

Lúc trước khi được thông báo về chuyến thăm Kim Lăng của thiếu soái liền nghe nói rằng thiếu soái muốn khiêm tốn che dấu thân phận thực.

Hiện tại xem ra thiếu soái thực sự không muốn phô trương, càng không muốn để lộ thân phận nơi công cộng!

Phạm Thủ Huân lập tức nói lớn: “Đúng vậy, anh ấy tên là Trần Ninh. Mặc dù là một cựu chiến binh, nhưng anh ấy không phải là một cựu chiến binh bình thường.”

“Anh ấy đã lập được vô số công lao ở Bắc Cảnh. Nếu tất cả các huy Chương của anh ấy được đeo lên thì có thể phủ kín một bộ quân phục.”

“Anh ấy là anh hùng của quân đội chúng ta. Người mà tôi ngưỡng mộ nhát trong cuộc đời chính là anh ấy. Có thể nói anh ây là thần tượng của tôi”.

“Mẹ kiếp vậy mà các người dám bắt nạt anh hùng quân đội của chúng ta, bắt nạt thần tượng của tôi, các người muốn tìm chết sao?”

Nghe vậy, mọi người tại hiện trường đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Trần Ninh.

Những chiến sĩ chống lũ lụt lộ ra vẻ mặt sững sờ, chẳng trách Trần Ninh đã rất tức giận khi thấy Lưu Tâm Di xúc phạm binh lính.

Hóa ra Trần Ninh cũng là một quân nhân, hơn nữa có vẻ còn là một vị quân vương!

Điều họ không biết là Trần Ninh không phải là quân vương, mà là chiến thần!

Cả nhà Tống Sính Đình cũng kinh ngạc nhìn Trần Ninh.

Sau đó, họ mới biết rằng Trần Ninh đã có rất nhiều đóng góp trong quân đội, là một anh hùng thực sự!

Đường Bảo Khánh, Lưu Tâm Di và những người khác đều sững sờ, thân phận của Trần Ninh không đơn giản, hơn nữa Phạm tướng quân còn khen ngợi Trần Ninh nhiều như vậy.

Đường Bảo Khánh vội vàng cười nói: “Hiểu lầm, chuyện này có hiểu lầm, tôi xin lỗi anh, Trần tiên sinh.”

Sau khi Đường Bảo Khánh nói xong, ông ta nháy mắt với Lưu Tâm Di và nói: “Lưu tiểu thư, chuyện này cô cũng không oan.

Cũng không thể trách Trần tiên sinh đã đánh cô, cô mau xin lỗi Trần tiên sinh đi.”

Nhìn thấy Trần Ninh có lai lịch không nhỏ, Lưu Tâm Di chỉ có thể nói xin lỗi Trần Ninh trong sự bắt bình.

Trần Ninh dửng dưng nói: “Xin lỗi tôi thì có ích gì, người bị cô sỉ nhục không phải là tôi mà chính là những chiến sĩ chiến đấu chống lũ ở hiện trường, cô phải xin lỗi bọn họ.”

Lưu Tâm Di rất không can tâm nghiến răng nói xin lỗi những người chiến sĩ chiến đấu chống lũ lụt tại hiện trường.

Đường Bảo Khánh cười nói: “Phạm tướng quân, Trần tiên sinh, tôi và Lưu tiểu thư đã xin lỗi rồi, các anh xem chuyện này có thể bỏ qua như vậy không?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vừa rồi tôi đã nói đó là cơ hội cuối cùng của cô ta, nhưng lúc đó cô ta không trân trọng. Bây giờ Phạm tướng quân tới cô ta mới xin lỗi. Đã quá muộn rồi.”

Lưu Tâm Di ngạc nhiên: “Ý anh là gì?”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không có ý gì cả. Cô không có phẩm chất để làm nghệ thuật và tố chất quá thấp. Cô không xứng làm ngôi sao hay tắm gương tốt.”

“Tôi cho cô ba ngày để thông báo rút lui khỏi làng giải trí, nếu không cô cứ chờ đó mà bị phong sát đi!”

Lưu Tâm Di lập tức mở to hai mắt, vừa sợ vừa giận: “Anh nói cái gì, muốn phong sát tôi, anh cho rằng anh là ail”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi là ai cũng không quan trọng. Nếu như cô không muốn tự động rút lui khỏi giới giải trí, vậy thì việc cô có bị phong sát hay không ba ngày sau sẽ rõ.”

Trần Ninh nói xong liền ngừng nói chuyện với Lưu Tâm Di, quay đầu nhìn Đường Bảo Khánh: “Ông là giám đốc đài truyền hình Kim Lăng?”

Đường Bảo Khánh cần thận nói: “Vâng!”

Trần Ninh gật đầu: “Tốt lắm, tôi muốn ông công khai hành vi sỉ nhục các chiến sĩ chống lũ của cô ta hôm nay cho công chúng được biết.”

Đường Bảo Khánh nghe vậy thất thanh: “Chỉ sợ không thích hợp!”

Phạm Thủ Huân trịnh trọng nói: “Giám đốc Đường, có phải là rất khó thực hiện hay không, hay là tôi gọi điện thoại cho tỉnh tôn đại nhân?”

Đường Bảo Khánh run rẫy toàn thân, nhanh chóng nói: “Không cần, không cần, tôi sẽ làm theo chỉ thị của Trần tiên sinh. Tin tức tối nay phải báo cáo chuyện này một cách trung thực.”

Phạm Thủ Huân là trung tướng, nếu khiến Phạm tướng tuân đích thân gọi điện cho tỉnh tôn đại nhân vậy thì ước tính chức vụ giám đốc đài truyền hình của Đường Bảo Khánh sẽ dừng ở đây.

Đường Bảo Khánh cũng không quân tâm nhiều nữa, bất kể Lưu Tâm Di danh tiếng thế nào, điều quan trọng là phải giữ vị trí của mình trước.

Thấy giám đốc Đường đã đồng ý tối nay sẽ công khai tin tức sỉ nhục các chiến binh chống lũ của mình, Lưu Tâm Di lo lắng và tức giận đến mức không thể kìm được nước mắt.

Cô ta biết rất rõ rằng một khi sự việc này bị không khai thì sự nghiệp ngôi sao của cô ta sẽ kết thúc ở đây.

Lưu Tâm Di khóc vô cùng thương tâm và hối hận nhưng tiếc là trên đời không có thuốc hồi hận.

Cuối cùng, còn có một nhóm nhân viên bảo vệ của Công ty giải trí Hoa Duyệt đến đưa cô ta rời đi, trở lại công ty.

Bàng Đức, ông chủ của Công ty giải trí Hoa Duyệt nhìn thấy Lưu Tâm Di khóc lóc quay lại thì kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nữ trợ lý của Lưu Tâm Di ngay lập tức thêm mắm dặm muối báo cáo với ông ta: “Ông chủ, Lưu tiểu thư bị người khác ức hiếp. Có một tên cựu binh là Trần Ninh đã đánh Lưu tiểu thư.”

“Anh ta dựa vào việc có một số mối quan hệ trong quân đội nên đã ra lệnh cho giám đốc Đường đưa tin bôi nhọ Lưu tiểu thư, còn đe dọa sẽ phong sát Lưu tiêu thư.”

Cái gì?

Lại là Trần Ninh!

Bàng Đức vừa kinh ngạc vừa tức giận vì Trần Ninh vừa phế một trong hai cây đại thụ hái ra tiền của ông ta là Dương Triệt, hại ông ta bị thua lỗ nặng.

Bây giờ, Trần Ninh vậy mà lại còn định phong sát Lưu Tâm Di nữa.

Bàng Đức vô cùng tức giận: “Cậu nhóc này thật giỏi, mối hận lần trước tôi còn chưa tính toán rõ ràng với cậu ta. Cậu ta lại còn dám động đến nghệ sĩ của tôi. Tôi mà không xử chết cậu ta thì tôi không phải họ Bàng.”

Lưu Tâm Di khóc nói: “Ông chủ, Trần Ninh đó có vẻ như lai lịch không nhỏ.”

Bàng Đức bình tĩnh lại: “Không sao đâu, tôi sẽ tìm người kiểm tra thông tin của cậu ta trước khi đưa ra quyết định.”

Nói làm là làm!

Bàng Đức ngay lập tức tìm hiểu thông tin của Trần Ninh.

Ông ta đã liên hệ với văn phòng đăng ký hộ khẩu của đồn cảnh sát, nhanh chóng tìm thấy thông tin hồ sơ hộ khẩu của Trần Ninh.

Hồ sơ dữ liệu của Trần Ninh cho thấy Trần Ninh là một cựu ‘ chiến binh đã một lần giành được bằng khen hạng ba, còn có một lần hạng nhì và không có gì khác.

Lưu Tâm Di sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Lúc đó Phạm tướng quân đã nói rõ rằng Trần Ninh là một anh hùng trong quân đội.

Anh ta đã lập được vô số chiến công trong quân đội, và những huy Chương mà anh ta giành được có thể đeo kín một bộ quân phục.”

“Vậy sao hồ sơ trong quân lại hiển thị Trần Ninh chỉ có hai lần có quân công?”

Bàng Đức mạnh dạn đoán: “Có thể Trần Ninh là một cựu chiến binh bình thường. Phạm tưởng quán đã tức giận vì cô đã xúc phạm các chiến sĩ chống lũ. Vì vậy ông ấy có tình nói rằng Trần Ninh là một anh hùng kỳ cựu. Ông ấy cố tình mượn cớ để trừng phạt cô.”

Lưu Tâm Di khóc nói: “Hả, vậy phải làm sao bây giờ?”

Bàng Đức an ủi: “Không cần phải vội, cô là nghệ sĩ đoạt bảng vàng duy nhất còn lại của công ty chúng tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.”

“Tôi sẽ tìm cách loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực của vụ việc này đối với cô để cô tiếp tục là một ngôi sao lớn.”

“Về phần tên nhóc Trần Ninh, tuyệt đối không thể buông tha cho cậu ta. Tôi muốn cậu ta chết thật khó coi.”