Thiếu Soái Trở Về

Chương 351




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 351: Tại Sao Có Tiếng Chó Sủa

Sau khi từ quán trà lâu Phú Xuân trở về, Trần Ninh, Tống Sính Đình và mọi người đều buồn rười rượi.

Anh cười và động viên mọi người đừng nản lòng, rồi dẫn mọi người đến nhà hàng Tử Kim Các để ăn vịt quay.

Nhà hàng Tử Kim Các là một trong những nhà hàng nỗi tiếng nhất ở thành phố Ký Châu. Đây là một thương hiệu lâu đời và nổi tiếng với món vịt quay phương bắc.

Hầu hết mọi người đặt bàn trước vài ngày chưa chắc đã có được chỗ. Vì vậy người có thể vào Tử Kim Các để ăn tối thường là những người rất giàu có.

Với khả năng của Trần Ninh, đương nhiên việc đặt được phòng riêng dễ như trở bàn tay.

Khi họ đến nhà hàng Tử Kim Các, tình cờ là đi vào buổi tối.

Lúc này, Từ Kim Các đã rất đông khách. Có nhiều khách đã xếp hàng ở cửa, chờ có vị trí để vào ăn tối.

Trần Ninh và đoàn người bước vào, nữ quản lý nhà hàng Lương Tiểu Mẫn chào đón lễ phép: “Xin chào, anh đã đặt chỗ chưa?”

Trần Ninh cười nói: “Phòng riêng số 1 Thiên Tự.”

Lương Tiểu Mẫn tròn mắt khi nghe thấy thé. Bởi vì phòng riêng số 1 Thiên Tự là phòng vip.

Phòng riêng này vào những ngày thường đều không được mở.

Nó chỉ mở để tiếp đãi một số nhà lãnh đạo quyền lực trong trường hợp khẩn cấp.

Nửa tiếng trước, ông chủ của Tử Kim Các đã gọi điện nói với cô. Lát nữa có lãnh đạo đến ăn cơm, để cô chuẩn bị phòng riêng số 1 Thiên Tự cho chu đáo.

Điều cô không ngờ là vị lãnh đạo này còn trẻ như vậy!

Lương Tiểu Mẫn vội vàng đưa tay ra mời: “Vậy anh chính là Trần tiên sinh. Ông chủ của chúng tôi đã căn dặn rồi, phòng riêng số 1 Thiên Tự đã chuẩn bị sẵn sàng cho anh. Mời anh đi cùng.”

Trần Ninh, Tống Sính Đình, Đồng Kha và các giám đốc điều hành cấp cao của công ty Ninh Đại đi theo nữ quản lý vào phòng riêng.

Phòng riêng này được trang trí sang trọng không mắt đi vẻ cỗ điển. Phong cách như cung điện hoàng gia như không kém phần hiện đại.

Trần Ninh và những người khác ngồi xuống, Trần Ninh từ nhỏ lớn lên ở Ký Châu, đương nhiên anh biết ở đây có món ăn nào ngon.

Vậy là anh đã tự tay gọi một bàn đồ ăn và gọi thêm hai bình rượu Mao Đài.

Tiêu chuẩn dịch vụ của phòng riêng số 1 Thiên Tự đúng là không tầm thường.

Trần Ninh và những người khác vừa mới mở hai bình Mao Đài và uống một ly rượu thì đầu bếp bắt đầu phục vụ đồ ăn lên.

Tống Sính Đình không biết đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho khách VIP trong phòng riêng số 1 Thiên Tự, mọi thứ đều được ưu tiên!

Cô khen ngợi tốc độ phục vụ món ăn của quán, rồi cầm đũa lên, mọi người đang chuẩn bị ném món ngon miền bắc.

Nhưng vào lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn ngoài cửa.

Tâm trạng ăn uống của mọi người bị quấy rầy bởi cuộc cãi vã ngoài cửa!

Trần Ninh khẽ cau mày, sau đó đứng lên: “Tôi ra ngoài xem một chút.”

Tại cửa phòng riêng số 1 của Thiên Tự, một thanh niên ăn mặc hở hang đang ôm một mỹ nhân kiêu gợi. Quản lý nhà hàng Lương Tiểu Mẫn khó chịu: “Anh đi theo tôi qua bên này!”

“Người khác không biết, nhưng thiếu gia này vẫn không biết, chẳng lẽ nhà hàng này luôn giữ phòng Thiên Tự số 1 tốt nhất để dự phòng dùng sao?”

Lương Tiểu Mẫn nhanh chóng cười giải thích: “Ngụy thiếu gia, tôi thật sự không có nói dối. Phòng riêng số 1 Thiên Tự bây giờ đang có khách hàng. Là ông chủ chúng tôi vừa gọi điện thoại căn dặn tiếp đãi họ.”

Ngụy Minh Hiên híp mắt: “Được rồi, cô nói cho tôi vị lãnh đạo nào đang ăn cơm đi.”

“Bồ tôi là thị trưởng thành phố Ký Châu. Lãnh đạo ở Ký Châu, không một ai mà tôi không quen.”

Lương Tiểu Mẫn nghe xong liền sững sờ, ấp úng nói: “Khách bên trong là do ông chủ của chúng tôi tiếp đãi. Về phần lãnh đạo nào, tôi thật sự không biết.”

Ngụy Minh Hiên cười chế nhạo: “Cô ngày thường đã tiếp đón rất nhiều lãnh đạo. Có lẽ mấy nhà lãnh đạo ở Ký Châu cô đều có thể nhận ra. Nếu ngay cả cô cũng không biết, họ chắc chắn không phải là những nhà lãnh đạo giỏi giang gì.”

“Nếu tôi đoán không lầm, chắc đó là thương nhân nào đó quen biết ông chủ của cô.”

“Thôi vậy đi, cô kêu người bên trong dọn đồ đi ra. Tôi và bạn gái sẽ dùng bữa trong phòng riêng này. Bên ngoài để một cái bàn rồi sắp xếp cho họ ăn ở ngoài.”

Lương Tiểu Mẫn khó xử nói: “Ngụy thiếu, anh làm vậy rất khó cho tôi!”

Ngụy Minh Hiên sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Nếu khó làm thì đừng làm. Có muốn tôi gọi điện thoại nói với sếp của cô không?”

Lương Tiểu Mẫn nghe vậy lập tức đỗ mồ hôi lạnh!

Ngụy Minh Hiên là con trai của Thị trưởng. Nếu Ngụy Minh Hiên thực sự gọi cho sếp của cô. Có khi sếp của Lương Tiểu Mẫn sẽ thực sự sa thải cô.

Sắc mặt cô tái nhợt, liền vội vàng nói: “Ngụy thiếu, hay là thế này, để tôi gọi điện hỏi ý kiến của sếp?”

Nguy thiếu tức giận nói: “Cô đường đường là quản lý, chuyện nhỏ như vậy cũng không quyết định được. Cô cứ làm đi, tôi sẽ bảo ông chủ sa thải cô.”

Ngay lúc Lương Tiểu Mẫn đang sợ tới mức môi tái nhợt, ngắn người ra.

Trần Ninh đã mở cửa phòng riêng đi ra. Vẻ mặt trầm lặng không hài lòng nói: “Quản lý Lương, chúng tôi đang ăn cơm bên trong, sao lại nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài vậy?”

Ngụy Minh Hiên trợn to hai mắt, tức giận nhìn Trần Ninh.

Lương Tiểu Mẫn và nhiều người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt. Trần Ninh dám nói rằng con trai của Thị trưởng đại nhân là một con chó.

“Hì hì, lúc trước tôi là mỹ nữ như hoa như ngọc theo đuổi anh.

Anh mặc kệ tôi, bây giờ anh như con chó đơn độc, không lấy được vợ. Giờ anh hối hận vì không đồng ý tôi chưa? Có hối hận vì đã bỏ lỡ tôi chưa?”

Cô ta vừa dứt lời, bỗng nhiên nhìn thấy một đại mỹ nhân xinh đẹp cao lớn mặc trang phục công sở từ trong phòng riêng đi ra.

Đại mỹ nhân này chính là Tống Sính Đình!

Tống Sính Đình không chỉ có đôi mắt đẹp như tranh. Mà còn có thân hình hoàn mỹ, trên người cô còn toát lên khí chát đặc biệt, khiến cô trở nên quý phái, cao quý như một nàng thiên nga trắng.

So với Tống Sính Đình, vẻ quyến rũ thô t.ục của Lưu Băng Băng lập tức biến thành một con gà trụi lông, khập khiễng vô cùng.

Đám người của Ngụy thiếu đều kinh ngạc nhìn Tống Sính Đình, trong lòng thầm nghĩ: Có người đẹp như vậy trên đời sao, người đẹp này là ai?

Khi mọi người đang bận suy nghĩ. Tống Sính Đình đã đi đến bên cạnh Trần Ninh, nhẹ giọng hỏi: “Ông xã, bọn họ là ai, bạn anh sao?”

Ông xãI Vừa rồi Lưu Băng Băng còn cười nhạo Trần Ninh là chó hoang cô độc không lấy được vợ.

Vậy mà bây giờ cô ta mở to mắt không dám tin. Miệng chỉ khẽ mở, vẻ mặt đặc biệt kỳ quái.

Trần Ninh không chỉ có vợ mà vợ anh ta còn đẹp hơn cô ả gấp trăm lần.

Phát hiện này khiến vẻ mặt của Lưu Băng Băng đặc biệt kỳ lạ.

Tim cô ả như bị tắc nghẽn, khó chịu còn hơn cả ăn phân.

Trần Ninh cười nói với Tống Sính Đình: “Anh không quen máy tên tạp nham này, quản lý Lương, nhờ cô đuổi họ đi, đừng quấy rầy chúng tôi đang ăn.”

Ngụy Minh Hiên nghe xong liền tức giận và chế nhạo: “Ha ha, người bị đuổi phải là anh mới đúng. Tôi và bạn gái muốn ăn cơm trong phòng riêng này. Tôi sẽ cho anh mười phút để ra ngoài. Nếu không, anh sẽ nhân hậu quả.”

Trần Ninh sắc mặt trở nên lạnh lùng sau khi nghe được lời này!

Khi Lương Tiểu Mẫn thấy hai bên xảy ra xung đột, cô vội vàng đến gần Trần Ninh, nói nhỏ: “Anh Trần, Ngụy thiếu này là con trai của thị trưởng thành phố chúng tôi. Anh đừng như thé…”

Lương Tiểu Mẫn nói danh tính của Ngụy thiếu gia cho Trần Ninh biết, và muốn Trần Ninh hiểu rõ những điều ghê gớm của hắn. Cô muốn Trần Ninh nhượng bộ, cô sẽ sắp xếp bàn cho Trần Ninh ở sảnh và mời Trần Ninh nhường phòng riêng cho Ngụy thiếu.

Tuy nhiên, điều cô không ngờ là khi mình chưa nói hết lời.

Trần Ninh đã gật đầu: “Đúng vậy, tôi cần gì phải so đo với hắn làm gì. Con nít làm sai thì cứ gọi phụ huynh đến xử lý.”

Nói xong, Trần Ninh lấy điện thoại di động ra trước ánh mắt kinh ngạc của Lương Tiểu Mãn, Ngụy thiếu, Lưu Băng Băng, Tống Sính Đình và những người khác. Anh trực tiếp gọi đến số của thị trưởng Ký Châu – Ngụy Khang: “Ngụy Khang, tôi muốn ông trong vòng mười phút. Đến gặp tôi tại nhà hàng Tử Kim Các. “

Trong vòng mười phút, để thị trưởng đến gặp anh tal Ngụy thiếu cùng đám người Lưu Băng Băng há hốc mồm.

Không phải vì bị sốc, mà là bọn họ đều cảm thấy: Tên này khoác lác quá đáng!