Thiếu Soái Trở Về

Chương 302




Chương 302: Nhà Họ Hải Hủy Diệt, B

ắt Đầu Từ Tối Nay Long Cung, khu dân cư cao cấp nhà họ Hải.

Hải Bình Triều đang nổi giận lôi đình, hắn phẫn nộ nói: “Trần Ninh tên tiểu tử này đúng là chưa thấy quan tài chưa đỏ lệ.”

“A Quý, ông dặn dò mắt chim ưng, để cho Trần Ninh đỗ máu.”

Lão quản gia A Quý tôn kính nói: “Đổ máu, đến mức độ như thế nào là hợp lý?”

Hải Bình Triều lạnh lùng nói: “Trần Ninh không phải cùng vợ con, với cả em họ vợ cùng đến Đông Hải sao?”

“Ông bảo mắt chim ưng, hôm nay giết em họ vợ của Trần Ninh trước!”

“Lão quản gia gật đầu: “Vâng, lão gial”

Thành phố Thượng Khang ngoài bãi, khách sạn quốc tế American, phòng tổng thống.

Trần Ninh vừa tắm xong đi ra, anh nhìn thấy Tống Sính Đình và Đồng Kha, Tống Thanh Thanh vẫn chưa ngủ.

Trần Ninh nhìn thấy vậy nói: “Mọi người sao vẫn chưa đi ngủ vậy?”

Tống Sính Đình gượng cười!

Cô và Đỗng Kha hoàn toàn vì hôm nay xảy ra quá nhiều việc, trong lòng ưu phiền, rất khó để vào giấc ngủ.

Còn về nha đầu Tống Thanh Thanh ý mà, bởi vì hôm nay du lịch ở bên ngoài, tình cảnh không quen, trong lòng phấn khích không ngủ được.

Trần Ninh ngồi xuống ghế sô pha ngay bên cạnh Tống Sinh Đình mỉm cười, đồng thời ôm con gái vào lòng, cười nói: “Nếu mọi người đã không buồn ngủ, vậy chúng ta cùng xem một bộ phim nhé.”

Bọn người Trần Ninh ở đây chính là khách sạn năm sao, phòng mà bọn họ chọn lại là phòng cao cấp bậc nhất trong các phòng cao cấp. Phòng khách phòng bếp, muốn nằm thì nằm, tủ rượu thứ gì cũng có.

Ngoài ra, phòng khách còn có rạp phim gia đình, có thể xem các tuyến phim ảnh.

Đề nghị của Trần Ninh, con gái là người đầu tiên nhảy nhót hoan hô: “Được được được, bố ơi chúng ta xem phim, con muốn xem bộ phim chú bộ đội.”

Con gái có một tình cảm đặc biệt với phim về quân đội, cô bé ngoài thích xem phim hoạt hình, ngoài ra thì yêu thích các loại phim về quân đội.

Thì ra, khi cô bé hiểu chuyện thường hỏi Tống Sính Đình rằng bố đi đâu rồi?

Tống Sính Đình lần nào cũng nói bố làm trong quân đội, bảo vệ quốc gia.

Do đó, Tống Thanh Thanh đối với người quân nhân có một tình cảm đặc biệt, nhất là thích những bộ phim có đề tài về quân đội.

Trần Ninh ôm con gái, chìm đắm nói: “Được, xem bộ này, tuy rằng có một chút cần phải suy ngẫm, nhưng là một bộ phim rất hay về người quân nhân, binh vây bốn mặt.”

Trần Ninh tắt điện ở trong phòng khách, chỉ mở màn hình chiếu và âm thanh, cả nhà bắt đầu xem phim.

Mà cũng vào lúc này, trên đỉnh đỉnh của tòa cao ốc đối diện với khách sạn American một con phố, mắt chim ưng mặc một bộ quần áo màu đen, đang đứng lặng ở dưới màn đêm.

Bên cạnh hắn là một tên giỏi đánh lén với mái tóc dài, đang hí hoáy với ống nhòm của súng bắn tỉa. Sau lưng hắn, còn có bốn tên thuộc hạ gần như hòa với bóng tối hòa thành một.

Tay đánh lén tên là Tả Thủ, tuy rằng là người thuận tay trái, nhưng trăm phát trăm trúng, là cao thủ bậc nhất. Bốn tên thuộc hạ cũng được nhà họ Hải nuôi dưỡng thành những sát thủ cao cấp. Bọn họ đều có những biệt hiệu tương đồng: cái bóng.

Lúc này, Tả Thủ ngước đầu lên, hướng về phía mắt chim ưng, lắc đầu nói: “Cả nhà Trần Ninh đều không trong phạm vi công kích.”

“Đám thuộc hạ của anh ta rất chuyên nghiệp, sau một lần bị chúng ta dùng thuốc nổ và đèn laser dọa, bọn họ sẽ không để lộ ra sơ hở dù là nhỏ, khiến chúng ta ở bên này dùng súng bắn tỉa bọn họ đâu.”

Mắt chim ưng lạnh lùng nói: “Lão gia đã hạ lệnh tử, tối nay nhất định phải giết em họ vợ Trần Ninh, cho hắn một chút giáo huấn về việc đồ máu.”

“Nếu hắn không cho chúng ta cơ hội, vậy chúng ta trực tiếp ra tay, tự tạo cơ hội.”

“Các cái bóng!”

Bốn sát thủ gần như hòa vào bóng tối thành một, đồng thanh đáp: “CóI”

Mắt chim ưng nhìn về phía khách sạn American đối diện kia, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị hành động, đột nhập vào khách sạn, ám sát Đồng Kha.”

“Rõ!”

Bồn cái bóng sát thủ, lập tức mặc lên áo bay liệng trên không, trong miệng mỗi người ngậm một con dao găm, sau đó động tác chỉnh tề nhất loạt cứ vậy mà từ sân thượng của tòa cao ốc ba trăm mét nhảy xuống, giống như bốn con rơi trong đêm, hướng về phía khách sạn đối diện mà bay.

Bịch bịch bịch bịch!

Bốn âm thanh trầm thấp vang lên.

Bốn cái bóng sát thủ, thuận lợi hạ cánh ở trên cửa kính của phòng tổng thống khách sạn American. Trên người bọn họ còn mang theo môth thiết bị dính hút đặc thù, bốn người dính chặt vào tắm kính. Sau đó lấy từ balo đằng sau lấy ra một cái máy cắt kính loại nhỏ, vài giây sau, trên kính cắt ra một lỗ hồng hình tròn.

Sau đó bốn người động tác vô cùng uyên chuyển nhanh nhẹn bắt đầu đột nhập vào trong phòng.

Trần Ninh và người nhà đang ở phòng khách xem phim, anh ra lờ mờ nghe thấy từ phòng ngủ bên cạnh truyền đến một âm thanh kì lạ vang lên, khóe miệng anh ta nhếch lên một cái, trong mắt hiện qua ánh mắt nghiêm nghị, đứng dậy nhỏ giọng nói: “Mọi người xem trước, anh vào phòng thay cái áo ngủ.”

Trần Ninh vừa nói, liền hướng về phía phòng ngủ mà đi, mở cửa bước vào. Anh vừa mở cửa, phía sau cửa ánh dao chợt lóe lên.

Một con dao găm của cái của một cái bóng sát thủ, hướng về phía cỗ Trần Ninh đâm tới.

Trần Ninh giơ tay bắt lấy cỗ tay của đối phương, bức hiếp đoạt lấy dao găm, phản thủ một dao. Con dao từ hàm dưới của đối thủ đâm thẳng lên trên, cho đến cán của con dao. Bóng dáng sát thủ kia đến kêu thảm cũng không thể phát ra, cứ thế mà mắt mạng.

Trần Ninh tiện tay đóng cửa phòng lại!

Soạt!

Lại có một người, tay cầm dao găm, quẹt nhanh như chớp hướng về phía cổ họng Trần Ninh.

Trần Ninh tay trái thò ra, một cái nắm lấy sống dao của đối phương, đồng thời tay phải một quyền vung ra.

Bịch một tiếng, mặt của đối phương bị đánh đến lõm lại, ngửa đầu ngã quy xuống.

Trần Ninh vừa đoạt được dao găm từ đối thủ, lập tức lại có hai cái bóng, hướng về phía anh đánh tơi, anh giơ tay lên là một chém một dao.

Soàn soạt!

Dao găm hóa thành một đường ánh sáng lắp lánh, trong chớp mắt cắt vào cổ họng của hai đối thủ. Hai cái bóng sát thủ, vũ khí trong tay lắc lư rồi rơi xuống đất. Hai tay che đậy lại cổ họng bị dao cắt ra, máu tươi ào ạt trào ra, sau đó thẳng tắp ngã xuống đắt.

Chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, Trần Ninh đã đánh chết bốn tên sát thủ cao cấp.

Tống Sính Đình mấy người ở ngoài phòng khách, vì xem phim quá nhập tâm, với lại nguyên do vì âm thanh trong phòng quá ồn, nên bọn họ không phát hiện ra có gì bất thường, càng không biết rằng Trần Ninh ở trong phòng ngủ đã trải qua một trận chiến sinh tử.

Lúc náy, tên đánh lén Tả Thủ ở tòa nhà đối diện, vừa mới có cơ hội ngắm trúng Trần Ninh. Nhưng mà hắn chưa kịp bóp cò, Trần Ninh đã biến mắt khỏi tàm ngắm của hắn ta.

Trần Ninh cúi lưng xuống, từ cuối giường mở ra một vali màu đen, bên trong lại là linh kiện của súng bắn tỉa. Anh lắp rắp nhanh lưu loát nhanh nhẹn, chỉ một lát, một chiếc súng bắn tỉa 88 màu đen được lắp ráp xong xuôi.

Trần Ninh bưng súng bắn tỉa, đột ngột đứng lên, ngắm về phía sân thượng của toàn nhà tối diện.

Ở sân thượng của tòa nhà đối diện, Tả Thủ vác bưng chiếc súng bắn tỉa, đang nôn nóng lùng sục tìm kiếm bóng dáng của Trần Ninh, không ngờ rằng anh cứ như vậy đột ngột mà xuất hiện.

Hai bên đối phương, thông qua ống ngắm của súng bắn tỉa, ánh mắt giao đấu với nhau.

Ánh mắt của Tả Thủ và ánh mắt của Trần Ninh giao đấu với nhau, trong lòng đột nhiên run rẫy lên một lúc, bản năng muốn bóp cò súng.

Nhưng, phía đối diện đã truyền đến một tiếng súng!

Pằng!

Một quả đạn bay ra bầu trời mênh mông, trong tầm nhìn của Tả Thủ không ngừng tiến gần, càng ngày càng to. Tiếp đó, ống nhòm khẩu súng của anh pằng một cái bị bắn nát. Uy lực của quả đạn không giảm, tiếp tục từ mắt của Tả Thủ mà bắn vào trong, sao đó nổ tung đầu!

Thi thể không đầu của Tả Thủ ngã xuống, an cảm thấy trong khoảnh khắc cuối cùng, khắp mắt nhìn thấy toàn màu đỏ…

Cách đó không xa đồng tử của mắt chim ưng phóng to ra, không ngờ rằng bốn cái bóng sát thủ đột nhập vào không có động tĩnh gì, thì đến cả Tả Thủ tay đánh lén, cũng bị người bắn nỗ tung đầu! Hắn lộ ra biểu cảm kinh hoàng, quay người muốn rời đi.

Nhưng Điển Chử đã dẫn theo hai Hỗ vê, từ cầu thang bước lên, chặn đường thoát chết của hắn. Điển Chử giống như Tu La tử thần, hờ hững nói: “Nếu đã đến rồi, thì vĩnh viễn ở lại đi!”

Mắt chim ưng giận dữ đáp: “Tôi liều mạng với các người!”

Hắn nói giống như mãnh hổ bổ nhào đến, muốn giết người thoát khỏi vòng vây.

Điển Chử hừ nhẹ nói: “Không tự lượng sức!”

Nói xong Điển Chử bước dài nhảy lên, ba quyền liên tục, cứng nhắc đuổi theo sự phòng ngự của đối phương, nhanh như chóp một đạp, đùng một cái đạp trúng đầu của đối phương.

Mắt chim ưng đến kêu lên cũng không kịp thốt ra, trực tiếp bị đá chết.

Nửa đêm!

Thi thể của mắt chim ưng, Tả Thủ và bốn cái bóng sát thủ, đều được đưa về nhà họ Hải.

Hải Bình Triều vốn nghĩ muốn cho Trần Ninh phải đổ máu, nhưng không ngờ rằng sát thủ ông ta phái đi, lại toàn bộ bị tiêu diệt.

Càng khiến ông ta thêm phần phẫn nộ là, lúc Trần Ninh phái người đến trả thi thể của bọn mắt chim ưng, còn kèm theo một bức tự.

Trên bức tự, viết vài chữ với nét bút cứng như sắt thép: “Nhà họ Hải hủy diệt, bắt đầu từ buỗi tối hôm nay!”

Hải Bình Triều phẫn nộ đem bức tự Trần Ninh viết xé nát vụn, gào rít nói: “Tôi nhất định giết tên tiêu tử này.”