Thiếu Soái Trở Về

Chương 273




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 273: Trân Ninh Xấu Xa Như Vậy? Sao Tôi Lại Không

Trong lòng Tống Sính Đình có cảm giác vô cùng ngọt ngào, cô vừa mừng vừa tủi.

Cô đang chuẩn bị nói một câu gì đó đột nhiên Mã Hiểu Lệ từ bên ngoài đi vào: “Trần Ninh, tiểu Ninh việc xuống bếp nấu ăn vẫn là giao cho mẹ đi.”

Mã Hiểu Lệ vừa bước vào nhà bếp liền nhìn thấy con rễ cùng con gái đang ôm nhau cực kì thân mật, bà nhất thời đứng hình.

Tống Sính Đình đỏ bừng mặt, nhanh chóng đầy Trần Ninh ra, tức giận nói: “Trần Ninh, mau ra ngoài đi, em không cần anh vào bếp giúp.”

Trần Ninh cũng có chút xấu hỏ, liền rời khỏi phòng bếp.

Mã Hiểu Lệ cười như không, ngược lại bà thấy con gái cùng con rễ thân mật không có vấn đề gì cả.

Thậm chí, bà còn đang mong Trần Ninh cùng con gái nhanh chóng sinh cho bà một đứa cháu trai.

Không lâu sau, một bàn đầy ắp đồ ăn đã làm xong.

Gia đình Trần Ninh ngồi quây quần bên bữa cơm đầm ấm.

Thành phố Thượng Hàng, tỉnh Đông Hải.

Hội Đông Hải, trong văn phòng chủ tịch Chủ tịch Đông Hải, Châu Thiên Sinh thân hình mập mạp, béo phì mặc bộ vest đen, hút xì gà, bộ dạng lười biếng ngồi trên chiếc ghế của mình.

Ngồi nghe nhà họ Đặng và nhà họ Vương khóc lóc.

Lão gia nhà họ Đặng, Đặng Thế Xương phẫn nộ nói: “Ngài Châu, ngài là lão đại, đầu rồng của thương hội Đông Hải chúng ta”

“Trần Ninh cùng Tống Sính Đình ức hiếp người quá đáng, bắt con trai cùng con dâu tôi ngồi tù, chuyện này ngài nhất định phải làm chủ cho tôi.”

Lão gia nhà họ Vương, Vương Xuân Lỗi cũng cầu xin nói: “Đúng vậy, ngài Châu người bản lĩnh cao cường.”

“Xin hãy giúp nhà họ Vương và họ Đặng chúng tôi, cả hai đều là thành viên của thương hội Đông Hải. Xin hãy giúp đưa con gái và con rễ của tôi ra ngoài.”

Châu Thiên Sinh cười an ủi nói: “Tôi biết con trai và con gái hai vị xảy ra chuyện, hai nhà đều rất lo lắng.”

“Hai nhà đều là thành viên của thương hội Đông Hải chúng ta, chuyện này tôi sẽ hỏi bên kia xem tình hình thế nào, hai người hãy quay về đợi tin tức đi.”

“Tiểu Luân tiễn hai vị lão gia ra ngoài.”

Một người con trai trẻ tuổi vẻ mặt anh tú, cười nói: “Hai vị lão gia, mời.”

Rất nhanh hai vị lão gia nhà họ Đặng và Vương đều được tiễn đi.

Người tiên khách là Châu Luân quay lại văn phòng.

Châu Thiên Sinh cười haha nói: “Hãi lão già kia đi rồi?”

Châu Luân cung kính nói: “Bố, bọn họ đi rồi.”

Ánh mắt rơi vào người con trai, ông cười nói: “Tiểu Luân, bây giờ bố có nhiệm vụ cho con.”

Châu Luân nói lớn: “Mời bố phân phó.”

Châu Thiên Sinh nói: “Con dẫn người đi đến Giang Nam một chuyến, xem xem có thể dùng quan hệ đưa Đặng Hải Vinh và vợ hắn ta ra ngoài.”

“Con là người tiên phong của nhà họ Châu chúng ta, vì công cuộc mở đường cho nhà họ Châu tiến vào Giang Nam.”

Châu Luân nói lớn: “Vâng.”

Ngày hôm sau, Châu Luân cùng anh em tốt của anh ta là Lâm Hạo dẫn theo vài thuộc hạ tiến về thành phó Trung Hải.

Châu Luân dẫn theo Lâm Hạo là bởi vì Lâm gia có chút giao tình với tổng tư lệnh quân đội Trung Hải Vương Đạo Phương.

Châu Luân định nhờ Lâm Hạo dẫn đi gặp Vương tướng quân để đưa hai người Đặng Hải Vinh và Vương Dao ra ngoài.

Sau khi đến Trung Hải, Châu Luân đến khách sạn để nghỉ ngơi.

Còn Lâm Hạo đem theo quà đến quân khu Trung Hải gặp Vương Đạo Phương.

Vương Đạo Phương đang ở trong phòng khách nói chuyện với Trần Ninh.

Nghe thấy cảnh vệ vào báo có Lâm Hạo muốn vào gặp, ông nheo mắt nói: “Không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với thiếu tướng à? Không gặp, bảo hắn ta ngày khác đến.”

Trần Ninh cười nói: “Không sao, chúng ta cũng nói nhiều rồi.

Nếu như có người đến tìm ông vậy thì để cho anh ta vào đi.”

Vương Đạo Phương nghe vậy mới để cho cảnh vệ đưa Lâm Hạo vào.

Không lâu sau, Lâm Hạo cầm theo quà tiến vào.

Anh ta nhìn thấy Vương Đạo Phương liền thân thiết gọi chú Vương.

Anh cũng cũng để ý thấy Trần Ninh, mặc dù không nhận ra Trần Ninh nhưng cũng chủ động hướng về phía Trần Ninh cười coi như là chào hỏi.

Trần Ninh cũng cười đáp lại.

Vương Đạo Phương không nóng không lạnh nói: “Lâm Hạo, cậu tìm tôi có việc gì không?”

Lâm Hạo vừa định nói ánh mắt liền rơi xuống người Trần Ninh, ngập ngừng không nói nữa.

Vương Đạo Phương lạnh nhạt nói: “Có việc gì cứ nói đi, ở đây không có người ngoài.”

Lâm Hạo nghe vậy hiểu nhầm Trần Ninh là thủ hạ th4n cận của Vương Đạo Phương.

Vì vậy, anh ta cũng không khách khí nữa, đem lý do vì sao anh tới đây nói hết ra.

Anh ta phẫn nộ nói: “Chú Vương, Đặng Hải Vinh người của thương hội Đông Hải chúng cháu ở Trung Hải bị một người tên Trần Ninh bắt nạt.”

“Lần này cháu đến là muốn nhờ chú giúp đỡ thả Đặng Hải Vinh, còn nữa nghiêm khắc trừng phạt tên ác ôn Trần Ninh đó.”

Trần Ninh nghe vậy, khóe miệng hơi nhéch lên lộ ra nụ cười.

Vương Đạo Phương lộ ra vẻ mặt kì quái: “Trần Ninh ác ôn?”

Lâm Hạo nói: “Đúng vậy, tên Trần Ninh đó thật xấu xa.”

“Dựa vào vợ hắn ta là chủ tịch Tập đoàn Ninh Đại, dựa vào kinh doanh ở địa phương lớn nên được các lãnh đạo ủng hộ.”

“Hắn ta làm xằng làm bậy ở Trung Hải, bắt nạt phụ nữ, đàn ông, bị người ta gọi là Trần Thái Tuế.”

Lâm Hạo nói không ngừng nghỉ, tố cáo vô số hành vi xấu xa của Trần Ninh, cuối cùng nói: “Vợ chồng Đặng Hải Vinh của thương hội Đông Hải đến Trung Hải đầu tư nhưng lại bị Trần Ninh ức hiếp, bắt nạt còn khiến vợ chồng anh ta bị bắt vào tù.”

“Chú Vương, lần này cháu đến tìm chú là mong chú giúp đỡ thả vợ chồng Đặng Hải Vinh ra và nghiêm khắc trừng trị tên Trần Thái Tuế kia.”

Vương Đạo Phương nghe vậy, mắt chữ A mồm chữ O biểu cảm khác thường.

Trần Ninh nhìn Lâm Hạo nhàn nhạt hỏi: “Trần Ninh thật sự xáu xa như vậy?”

Lâm Hạo đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, là một tên lòng dạ đen tối, tội ác của hắn ta tôi có nói một ngày một đêm cũng không hết.”

Trần Ninh cười cười: “Hắn ta xấu xa như vậy, sao tôi lại không biết.”

Lâm Hạo nghe thấy lời này liền cau mày, nhìn Trần Ninh hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”

Trần Ninh cười nói: “Tôi chính là người hung ác trong miệng anh, Trần Ninh.”

Cái gì?

Lâm Hạo nghe vậy kinh ngạc, như con mèo bị dẫm phải đuôi từ trên ghế sô pha trực tiếp ngã xuống đất.

Anh ta kinh ngạc nhìn Trần Ninh nói: “Anh anh anh, anh chính là Trần Ninh.”

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, tôi chính là Trần Ninh. Anh không biết tôi sao lại tung tin đồn thất thiệt vu khống tôi?”

Đầu óc Lâm Hạo bây giờ hỗn loạn rồi.

Anh ta đến nhờ Vương Đạo Phương thả Đặng Hải Vinh ra, đồng thời nhờ Vương Đạo Phương giáo huấn Trần Ninh.

Không nghĩ đến vị khách của Vương Đạo Phương lại chính là Trần Ninh.

Bây giờ anh ta vừa kinh ngạc vừa ngại ngùng còn vô cùng tội lỗi.

Anh ta khó khăn hỏi Vương Đạo Phương: “Chú Vương, anh ta, anh ta tại sao lại ở chỗ của chú, chú cùng anh ta có quan hệ gì?”

Vương Đạo Phương chưa kịp nói, cảnh vệ của ông liền gõ cửa rồi tiến vào.

Đội trưởng cảnh vệ lớn tiếng báo cáo: “Báo cáo tướng quân, thiếu tướng, bữa trưa đã chuẩn bị xong, xin hỏi hai vị thủ trưởng bây giờ qua dùng bữa luôn không ạ?”

Thiếu tướng?

Thủ trưởng?

Da đầu Lâm Hạo tê rần rần, sắc mặt tái nhọt, kinh hãi nhìn Trần Ninh, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Anh… Anh là…”

Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Đúng vậy, cậu ấy là thiếu tướng Bắc Cảnh, là thủ lĩnh của chú và cũng là ân sư.”

Bùm!

Lâm Hạo thấy như một tia sét giữa bầu trời xanh giáng xuống đầu anh ta vậy.

Sau đó hai mắt anh ta tối sầm, bị dọa đến trực tiếp ngất đi.