Thiếu Soái Trở Về

Chương 27




Chương 27: Một Chút Giáo Huấn Ông chủ Tào tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

Vợ chồng Tống Hạo Minh vui sướng khi người gặp họa nhìn Trần Ninh, Trần Ninh vậy mà dám can đảm nói rượu vang đỏ hàng đầu của ông chủ Tào là rượu giả, đây không phải là tát thẳng vào mặt ông chủ Tào sao?

Nếu đêm nay Trần Ninh không chứng minh được chai rượu này là rượu giả, sợ là mấy vệ sĩ của ông chủ Tào, muốn ấn Trần Ninh nuốt vào toàn bộ chai rượu.

Tống Sính Đình nhìn thấy Tào Kiến Bân tức giận, cô cũng lo lắng đứng lên.

Đêm nay việc đầu tư không nhỏ, nếu đắc tội Tào Kiến Bân, Trần Ninh sẽ bị Tào Kiến Bân trả thù.

Cô vội vàng đứng ra, lôi kéo Trần Ninh, xin lỗi nói: “Ông chủ Tào, chồng tôi thường ngày rất ít uống rượu vang đỏ, trình độ đánh giá rượu vang đỏ của anh ấy không cao, anh ấy nói sai tôi thay anh ấy xin lỗi, được không?”

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Vợ à, không cần phải xin lỗi ông ta, tuy rằng anh thích rượu trắng Trung Quốc của chúng ta hơn, không thích rượu vang đỏ. Nhưng dù chai Roman Conti này là thật hay giả, vẫn có thể uống được.”

Trần Ninh nói tới đây, ánh mắt dừng trên người Tào Kiến Bân, lạnh lùng nói: “Ông muốn đầu tư hạng mục của chúng tôi là chuyện tốt, có điều tôi thấy ông là ý không ở trong lời nói. Ông xem thường tôi thì thôi, còn lấy chai rượu giả như này ra để lừa mọi người, thật quá đáng.”

Tào Kiến Bân tức giận nói: “Cậu luôn miệng nói với tôi đây là rượu giả, nếu tôi có thể chứng minh chai rượu này là thật, cậu sẽ làm gì?”

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Nếu ông có thể chứng minh nó là thật, tất cả tùy ông quyết định.”

Tào Kiến Bân cười lạnh đứng lên: “Được, nếu tôi chứng minh chai rượu này là thật, cậu liền uống hết chai rượu này cho tôi.

Nếu cậu không uống, tôi sẽ cho thủ hạ của tôi bắt cậu uống.”

Khóe miệng Trần Ninh khế nhếch lên: “Nếu cuối cùng chứng minh chai rượu này là giả thì sao?”

Đáy mắt Tào Kiến Bân hiện lên một chút hoảng hốt, có điều trong nháy mắt liền biến mắt không thấy, ngẳng đầu lớn tiếng nói: “Nếu là giả, tôi tùy cậu xử lý.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Được, nếu cuối cùng chứng minh chai này là giả, tôi cũng không cần ông nuốt chai rượu vào, ông chỉ cần dùng chai rượu này đập nát cái đầu lợn của mình là được.”

Vợ chồng Tống Hạo Minh xem náo nhiệt không chê việc lớn, hi hi ha ha nói ở bên cạnh, bọn họ thành người chứng kiến.

Tống Sính Đình không nghĩ tới Trần Ninh và Tào Kiến Bân sẽ hăng hái như vậy, còn đánh cuộc ngay tại chỗ.

Lúc này cô muốn ngăn cản, đã không kịp.

.

Cô gấp đến mức vây quanh, nắm tay Trần Ninh cực kì khẩn trương, nôn nóng nhỏ giọng nói: “Trần Ninh, ông chủ Tào có thân phận gì, rượu của ông ta sao có thể là rượu giả? Anh cần gì phải giận dỗi với ông ta, thua thì làm sao bây giờ?”

Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Ông ta có tiền hay không, và chai rượu này có phải rượu giả hay không, tất nhiên không có liên quan. Chai rượu này chính là rượu giả, chúng ta sẽ không thua.”

Tào Kiến Bân nghe được lời này của Trần Ninh, vẻ mặt cười lạnh nói: “Tên quê mùa không biết trời cao đất dày, đêm nay tôi phải khiến cậu thua tâm phục khẩu phục.”

Ông ta nói xong, liền ra lệnh cho một thủ hạ nói: “Cậu, lập tức đi gọi trưởng thẩm định của khách sạn đến cho tôi, đích thân thâm định chai Roman Conti này của tôi, là thật hay là giả?”

Thủ hạ cung kính nói: “Vâng thưa ông chủ!”

Không bao lâu sau, thủ hạ của Tào Kiến Bân liền gọi nhà thẳm định rượu đứng đầu của khách sạn Quân An là Địch Hựu Niên tới.

Khách sạn Quân An là một trong những khách sạn 5 sao nỗi tiếng nhất ở Trung Hải, Địch Hựu Niên cũng là một nhà thẳm định rượu nổi tiếng trong giới văn hóa rượu của Trung Hải, đồng thời cũng là nhà thẩm định rượu đứng đầu của khách sạn Quân An.

Tào Kiến Bân nhìn thấy Địch Hựu Niên, lập tức vẫy tay nói: “Chuyên gia Địch, ông tới vừa lúc. Có người nói chai rượu Š Roman Conti hàng đầu của Tào mỗ tôi là rượu giả, ông tới đánh giá ngay tại chỗ. Chứng minh cho mọi người thấy, rượu này là thật hay giả?”

Địch Hựu Niên bước nhanh lại đây, bắt tay lấy lòng cùng Tào Kiến Bân, sau đó cười nói: “Roman Conti hàng đầu, rượu vang đỏ tốt nhất trên thế giới. Tôi nhất định sẽ đánh giá thật tốt, nghiêm túc kết luận thật giả.”

Lúc này Cát Mỹ Lệ đã tự mình cầm chai rượu lên, một lần nữa rót một ly nhỏ rượu vang đỏ, thong thả ung dung đi tới, đưa rượu vang đỏ cho Địch Hựu Niên.

Cô ta cười tủm tỉm nói: “Tôi đã xem buổi tọa đàm về đánh giá rượu vang đỏ của Địch tiên sinh trên TV, nghiên cứu của Địch tiên sinh về rượu vang đỏ thâm hậu, tri thức uyên bác, tôi vô cùng ngưỡng mộ. Lần này có thể chính mắt chứng kiến Địch tiên sinh đánh giá rượu vang đỏ thật hay giả, thật là vinh hạnh của chúng tôi.”

Địch Hựu Niên tự đắc tiếp nhận ly rượu, rụt rè cười nói: “Vị tiểu thư này quá khen.”

Tào Kiến Bân thúc giục nói: “Chuyên gia Địch, ông mau nếm thử đi. Tôi muốn cho mấy kẻ nhà quê không biết gì thua tâm phục khẩu phục.”

Địch Hựu Niên gật gật đầu, sau đó ông hơi hơi đong đưa ly rượu hai lần, nâng cốc ly rượu vang lên, tỉnh rượu.

Sau đó ông nhắm mắt lại, để ly rượu dưới chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi mùi rượu một chút, lập tức lộ ra vẻ say mê.

Tiếp theo, ông nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ, sau đó lộ ra vẻ mặt cực kì say mê như uống rượu tiên.

Ông mở to mắt, kích động khẳng định nói: “Chính là hương vị không gì sánh kịp này, đây trăm phần trăm là rượu vang đỏ Roman Conti niên đại 90, tuyệt đối không sai.”

Lời nói của Địch Hựu Niên vừa thốt ra, vẻ mặt Tống Sính Đỉnh vẫn luôn lo lắng, khuôn mặt đẹp trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Tống Hạo Minh cầm chai rượu vang đỏ ở bàn bên cạnh lên, phía trên quả thật được viết bằng tiếng Pháp sản xuất năm 90, anh ta vui vẻ nói: “Trời ơi, chuyên gia Địch đánh giá thật chính xác, đúng thật là rượu vang đỏ hàng đầu Roman Conti niên đại 1990.”

Cát Mỹ Lệ cười hì hì nói: “Cho nên, chai rượu này là thật, Trần Ninh cậu thua.”

Ánh mắt đám người Tào Kiến Bân đều dừng trên người Trần Ninh, Tào Kiến Bân nhìn Trần Ninh, cười lạnh nói: “Cậu thua, bây giờ chính cậu tự uống chai rượu này, hay là để tôi bảo mấy vệ sĩ giúp cậu?”

Tống Sinh Đình lo lắng, cô vừa mới muốn cầu xin với Tào Kiến Bân, nhưng Trần Ninh lại cười ha hả mở miệng nói: “Tôi thua sao?”

Mặt Tào Kiến Bân tràm xuống: “Đã có chuyên gia ngay tại đây chắc chắn đây là rượu thật, cậu còn không thua, ồ, định chơi xấu sao?”

Trần Ninh cười nhạo nhìn Địch Hựu Niên, nói: “Chỉ dựa vào ông ta gọi là chuyên gia, uống một hớp rượu, lập tức lộ ra vẻ mặt sảng khoái sau khi táo bón. Sau đó ông ta nói rượu này là thật thì chính là thật?”

Địch Hựu Niên nghe thấy lời này của Trần Ninh, lập tức giận tím mặt: “Thằng nhóc không biết gì kia, cậu dám nghi ngờ năng lực giám định rượu của tôi!”

Tào Kiến Bân cũng lạnh lùng nói: “Nhóc con, xem ra cậu thật sự định chơi xấu. Người đâu, giúp cậu ta nuốt chai rượu này vào cho tôi!”

Tào Kiến Bân vừa dút lời, cửa bỗng nhiên bị người đầy ra.

Một đám người nối đuôi nhau đi vào, cầm đầu chính là một ông già mập mạp mặc trang phục cỗ trang thời Đường, mặt đỏ ửng, trong lòng ngực còn gắt gao ôm một chai rượu vang đỏ như báu vật, đi vào liền nhìn xung quanh, trong miệng kích động hỏi: “Trần tiên sinh, xin hỏi vị nào là Trần tiên sinh?”

Tào Kiến Bân nhìn thấy ông già mặt đỏ này, khiếp sợ buột miệng thốt ra: “Ôi, nhà giàu số một Trung Hải, Tiêu Trí Viễn, Tiêu lão!”

Tiêu Trí Viễn: “Tiểu Tào cậu cũng ở đây à!”

Tuy rằng Tào Kiến Bân là phú hào tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Hải, nhưng so sánh với Tiêu Trí Viễn, dù cho giá trị con người, lai lịch hay nhân mạch của ông ta đều thua kém xa.

Ông ta cười nịnh nọt: “Đúng vậy, Tiêu lão sao ngài lại đến đây?”

Tiêu Trí Viễn vẫn còn chưa mở miệng, thì người đàn ông mặt chữ quốc đứng kế bên ông đã lớn tiếng đáp lại: “Tôi và Tiêu lão được người ủy thác, mang rượu tới cho Trần tiên sinh.”

Tào Kiến Bân nhìn thấy người đàn ông mặt chữ quốc này, thì có hơi ngạc nhiên.

Người đàn ông mặt chữ quốc này không phải ai khác, mà là người đứng đầu Cục quản lý thực phẩm và dược phẩm Trung Hải – Cục trưởng Triệu, Triệu Kiến Huy.

Tào Kiến Bân nhìn thấy Tiêu lão cùng Triệu cục trưởng thì mặt mũi khiếp sợ, lắp bắp nói: “Các ông đến đưa rượu cho Trần Ninh?”

Những người khác ở trong phòng, cũng vô cùng sợ hãi Tiêu lão – người giàu nhất Trung Hải, còn có thêm Triệu cục trưởng của cục thực dược phẩm.

Đêm khuya thế này mà lại cùng nhau đến đưa rượu cho Trần Ninh, vậy Trần Ninh kia phải có bao nhiêu mặt mũi?

Tiêu lão nói: “Đúng, chúng tôi tới để đưa rượu cho Trần tiên sinh, Trần tiên sinh đâu?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Tôi chính là Trần Ninh.”

Tiêu lão, Triệu Kiến Huy cùng những người khác lập tức đi đến bên cạnh Trần Ninh, đưa chai rượu đỏ trong tay cho Trần Ninh như dâng hiến báu vật, cười lấy lòng nói: “Trần tiên sinh, nghe nói anh muốn uống Romanee Conti, nên tôi đã lập tức mang chai Conti vang đỏ 90 tuổi này trong bộ sưu tập của mình đến đây tặng anh.”

Tiêu Trí Viễn cùng Triệu Kiến Huy đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, một sĩ quan tên là Điển Chử, yêu cầu hai người bọn họ tặng một chai rượu vang Conti đến đây cho Trần tiên sinh.

Tiêu Trí Viễn và Triệu Kiến Huy có nghe nói tới một sĩ quan tên Giáo Điển Chử như vậy, là đội trưởng đội cảnh vệ của thiếu soái Bắc quân, cũng chính là tâm phúc bên người thiếu soái.

Vì vậy, hai người bọn họ một chút cũng không dám lơ là, vội vàng chạy đến.

Trần Ninh tiện tay cầm chai rượu vang do Tiêu Trí Viễn đưa tới, liếc qua hai cái rồi cười nói: “Tiêu lão, cục trưởng Triệu, các anh đến thật đúng lúc, Tào Kiến Bân cũng vừa mới đem một chai rượu Conti đến trước mặt tôi khoe khoang. Hai người xem thử giúp tôi, chai rượu vang này của ông ta là thật hay giả.”

Lời này của Trần Ninh vừa nói ra, liền khiến Tào Kiến Bân đứng đó không xa thay đổi sắc mặt.

Tiêu Chí Viễn nghe vậy thì cau mày: ”Conti 90 tuổi mới sản xuất được tổng cộng 7440 chai, hiện nay đã hơn 30 năm trôi qua, những chai còn lại tới bây giờ đã là bảo vật quý hiếm. Sở thích của tôi là sưu tập tất cả các loại rượu vang đỏ cao cấp, nên nếu như ở Trung Hải này thật sự có chai rượu vang Conti 90 tuổi thứ hai, vậy nó chắc chắn phải nằm trong hầm rượu của | tôi. Tôi không cần nhìn cũng biết, chai rượu kia của ông ta chắc chắn là rượu giả.”

Trần Ninh cười nhạt nói: “Không được, tôi và ông chủ Tào có cá cược với nhau, hai người các ông vẫn nên giúp tôi xem xét thật kỹ mới được.”

Tiêu Chí Viễn cùng Triệu Kiến Huy, bắt đầu thẩm định chai rượu Conti của Tào Kiến Bân ngay tại chỗ.

Tiêu Chí Viễn là người giàu nhất Trung Hải, hơn phân nửa số rượu cao cấp đều nằm trong hầm rượu của ông ta. Ông ta rất có năng lực trong việc giám định và thưởng thức rượu vang, điều này không một ai dám hoài nghi.

Triệu Kiến Huy là giám sát cục quản lý thực phẩm và dược phẩm, ông ta xuất thân từ cơ sở, trải qua nhiều thập kỷ phụ trách chuyên về rượu giả, thuốc giả đủ thể loại, cũng đã luyện cho mình được một đôi mắt kim tinh.

Hai người rất nhanh đã cho ra kết quả giám định, Tiêu Chí Viễn nhìn chằm chằm vào Tào Kiến Bân và Địch Hữu Niên, lạnh lùng nói: “Hai người các ông, dám nói đây là rượu thật?”

Địch Hữu Niên run như cầy sấy, run giọng nói: “Tiêu lão, lúc thuộc hạ của ông chủ Tào đến tìm tôi, đã lén bảo tôi nói như vậy. Ông ta đưa cho tôi 3 vạn tiền trà nước, yêu cầu tôi nói rượu giả thành rượu thật, tôi biết tôi làm sai rồi.”

Sắc mặt Tào Kiến Bân càng thêm khó coi, có thể nói là mặt mũi đều đã bị mất sạch.

Ông ta nhìn Trần Ninh dò xét không ngừng, rồi hung hãn nói: “Hay lắm thằng nhóc, tôi đã xem thường cậu rồi, cậu vậy mà có thể mời được Tiêu lão cùng với cục trưởng Triệu hộ giá đến đây vì câuk. Được, tối nay tôi nhận thua, chúng ta ngày khác chờ xem.”

Tào Kiến Bân nói xong, liền muốn đem thuộc hạ của mình lầm lũi rời đi.

Nhưng Trần Ninh lại lạnh lùng kêu ông ta đứng lại: “Đợi một chút, bây giờ đã chứng minh được rượu của ông là giả, ông thua rồi liền muốn đi như vậy sao?”

Tào Kiến Bân còn đang muốn lên tiếng, thì Trần Ninh đã bát ngờ quơ lấy chai rượu giả, nhanh như chớp đập thẳng vào trán của Tào Kiến Bân.

Bộp một tiếng, chai rượu vang đã vỡ tan, khiến đầu và mặt Tào Kiến Bân ngập tràn trong biển máu.

Trần Ninh quăng nửa chai rượu trong tay đi, lạnh nhạt nói: “Đây là bài học nho nhỏ giành cho ông, về sau không nên đánh chủ ý lên vợ tôi một lần nữa, bằng không ông sẽ phải chết rất thảm.”