Thiếu Soái Trở Về

Chương 235




Chương 235: Là anh ấy, là anh ấy, là anh ấy!

Khi Chấn Minh Châu nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình, nét mặt của cô ta thay đổi rõ rệt.

Cô ta hốt hoảng nói: “Tống tổng!”

Tống Sính Đình đầy hoài nghi nhìn Chấn Minh Châu đang bị Mitsui Ken ôm trong lòng, người phụ nữ này luôn tự nhận mình là người trong sáng và thuần khiết, không chút bụi hồng trần, trong sáng như thiên thần áo trắng.

Chính vì điều này mà Tống Sính Đình mới nhất quyết muốn thuê cô ta làm người đại diện cho Tập đoàn Ninh Đại.

Nhưng cảnh trước mặt khiến tam quan của Tống Sính Đình phải thay đổi, hảo cảm của cô đối với Chấn Minh Châu cũng ngay lập tức giảm xuống đáy.

Tống Sính Đình vẻ mặt băng giá, lạnh lùng nói: “Chấn tiểu thư, có rất nhiều minh tinh. Tôi cũng là nhìn trúng hình ảnh không scandal và trong sáng thuần khiết như ngọc của cô nên mới định mời cô làm người đại diện cho công ty chúng tôi.”

“Nhưng thật không ngờ đời tư của cô lại như thế này. Cô thật khiến tôi thất vọng. Kế hoạch mời cô đến làm người đại diện cho công ty chúng tôi cũng dừng lại ở đây thôi.”

Chấn Minh Châu nghe thấy vậy thì lo lắng, vội vàng hét lên: “Tống tổng, cô hãy nghe tôi giải thích. Mitsui Ken tiên sinh là con trai của tập đoàn Tam Hòa Nhật Bản. Cô có thể hiểu loại hình giải trí kinh doanh này đúng không?”

` Tống Sính Đình lạnh lùng nói: “Tôi xin lỗi, tôi không hiểu. Và tôi không thể chấp nhận rằng một phụ nữ Trung Quốc lại có thể hạ thấp nhân phẩm và phẩm giá quốc gia của mình để làm hài lòng một người Nhật Bản!”

“Nói thêm cũng vô ích, không cùng chí hướng thì không thể chung đường, cô hãy tự mình bảo trọng!”

Tống Sính Đình nói xong tức giận quay người bỏ đi.

Trần Ninh không thể không bí mật giơ ngón tay cái lên với Tống Sính Đình. Lập trường của Tống Sính Đình luôn vững vàng trước những rắc rối lớn.

Chắn Minh Châu này là một ngôi sao tên tuổi ngay cả khi cô ta chỉ là một nữ hoàng lưu lượng.

Tuy nhiên, nếu đã có vấn đề về đạo đức và có những hành vi làm suy giảm phẩm giá quốc gia thì Tống Sính Đình sẽ kiên quyết không sử dụng.

Mitsui Ken là một tay ăn chơi có tiếng, lần này đại diện cho tập đoàn Tam Hòa đến thăm dò tỉnh Giang Nam.

Vừa xuống máy bay, hắn ta đã được bạn bè rủ đến Trung Hải vui chơi, hơn nữa bạn bè hắn ta còn. tìm được minh tinh thiên hậu đang nồi Chấn Minh Châu đến uống rượu cùng.

Mitsui Ken đã nhìn thấy Chấn Minh Châu trên TV, vì vậy hắn ta Vô cùng vui mừng.

Bây giờ, hắn ta lại gặp được Tống Sính Đình, sắc mặt lại càng thêm kinh ngạc, trong lòng cảm thán: Hoa cô nương, trời ạ, ở Trung Quốc lại có một Hoa cô nương xinh đẹp như vậy!

Nhìn thấy Tống Sính Đình đang mắng Chấn Minh Châu, sau đó xoay người bỏ đi.

Mitsui Ken còn lo lắng hơn cả Chấn Minh Châu, lập tức đứng dậy hét lên: “Đứng lại, tôi đã nói cho phép mấy người rời đi Sao?”

Những tên vệ sĩ của những người bạn xung quanh hắn lần lượt di chuyển , đuổi theo ra ngoài để ngăn Trần Ninh và Tống Sính Đình.

Đứng đầu là Musashi Maru, một đô vật sumo khổng lồ.

Musashi Maru cao 1,9 mét và nặng hơn 150 kg.

Hắn ta đứng ở trước mặt Trần Ninh như núi thịt nhỏ, tức giận nói: “Thiếu gia Mitsui Ken của chúng tôi chưa nói các người được phép rời đi thì hai người đừng hòng được rời đi.”

Mitsui Ken ôm Chấn Minh Châu trong tay đi ra cửa, liếc mắt nhìn Tống Sính Đình rồi nói: “Người đàn ông này có thể cút đi nhưng người phụ nữ đó phải ở lại uống hai ly với tôi.”

Chấn Minh Châu cũng nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, Tống tổng, ngài Mitsui Ken là con trai của tập đoàn Tam Hòa, địa vị của anh ấy rất nổi bật. Cô sẽ có thể leo lên con tàu của tập đoàn Tam Hòa, đó chính là phúc khí của cô!”

Tống Sính Đình lạnh lùng nói: “Tôi không hiếm lạ, Trần Ninh, chúng ta đi thôi!”

Thấy vậy, Mitsui Ken nháy mắt với Musashi Maru và những người khác.

Musashi Maru nhếch mép cười nói: “Muốn rời đi, trước tiên phải qua được cửa của tôi!”

Trần Ninh nheo mát lại, lạnh nhạt nói: “Tên ngốc, cút ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Trần Ninh vừa nói xong, đám người Nhật Bản và Chấn Minh Châu không nhịn được cười ha ha.

Musashi Maru vươn tay phải ra vỗ vỗ mặt Trần Ninh, khinh thường cười: “Không khách khí sao, tên oắt con Đông Á bé như mèo bệnh này, anh nói xem anh muốn không khách khí với chúng tôi thế nào?”

Trước khi lòng bàn tay của Musashi Maru đập vào mặt Trần Ninh, Trần Ninh đã đưa tay lên nắm lấy cổ tay hắn ta.

Musashi Maru sửng sốt, dùng lực vùng vẫy.

Nhưng cho dù đã dùng hết sức lực cũng không thoát ra được, hắn ta kinh ngạc nhìn Trần Ninh: “Anh…”

Trần Ninh hờ hững nói: “Tên ngốc, chỉ có chút sức lực đó sao?”

Sau khi nói xong, Trần Ninh dùng lực bóp cổ tay Musashi Maru, rắc một tiếng, xương cổ tay của hắn ta đã bị bẻ gãy.

“ẠI”

Musashi Maru không nhịn được hét lên như một con lợn.

BịchI Trần Ninh dơ chân lên cao đá xuống với sức mạnh kinh người có thể nghiền nát sắt đá.

Bộp!

Cú đá này chính xác vào đầu Musashi Maru.

Trong tích tắc, Musashi Maru ngã xuống đất như một cái cây bị đốn hạ, mặt đất phủ đầy bụi.

Những người xung quanh đều há hốc mồm, vô cùng kinh hãi.

Một lúc sau, Mitsui mới định thần lại và tức giận hét lên: “Tên khốn này dám hại thuộc hạ của tôi, động thủ, tất cả các người xông lên động thủ gi3t ch3t hắn.”

Rắ!

c Hàng chục người Nhật Bản xung quanh, cũng như một số người Trung Quốc đều hừng hừng phẫn nộ lao đến Trần Ninh.

Thấy vậy, Mitsui Ken lại chửi rủa: “Ngu ngốc! Cần thận đừng làm tổn thương người đẹp đó, tôi còn muốn cô ta bồi tôi ngủ!”

Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, không né hay tránh, trực tiếp đối đầu.

Bùm!

Người đàn ông Nhật Bản xông lên phía trước bị anh đấm một quyền vào trước mặt, khiến cho mặt hắn ta trũng sâu, không kêu được tiếng nào đã ngửa đầu ra ngã xuống.

VùI Một người đàn ông Nhật Bản khác đá Trần Ninh.

Trần Ninh nghiêng người sang ngang, đồng thời giữ chặt chân đối phương bằng tay trái, dùng tay phải đánh vào chân đối phương, rắc một tiếng làm gãy chân đối phương rồi vung chân đá thêm một cái khiến hắn ta bay ra xa.

Mitsui Ken thấy vậy vô cùng kinh hãi, hắn ta vốn cho rằng nhóm thủ hạ của mình chắc chắn có thê chế trụ được Trần Ninh, trực tiếp làm tê liệt Trần Ninh.

Nhưng sự thật hoàn toàn khác với những gì hắn ta nghĩ!

Trần Ninh như hỗ trong bầy cừu, đi đến đâu cũng quật ngã đối thủ.

Trong nháy mắt, toàn bộ người của Mitsui đều nằm trên mặt đất.

Sau khi Trần Ninh đánh bại người của Mitsui, anh bình tĩnh đi về phía Mitsui Ken.

Khuôn mặt của Mitsui Ken tái đi vì sợ hãi, hắn ta nói: “Anh muốn làm gì?”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Một Đông Doanh nhỏ bé mà dám tác oai tác quái ở đất Trung Hoa của tôi, còn dám nói lời thô lỗ với vợ tôi!”

Lời vừa nói xong, Trần Ninh giơ tay lên tát Mitsui Ken vài cái tát vang tội.

Khuôn mặt của Mitsui Ken lập tức sưng húp, khóe miệng đầy máu.

“Quỳ xuống!”

Trần Ninh đặt một tay lên vai Mitsui Ken, khẽ dùng lực.

Mitsui cảm thấy bàn tay trên vai mình nặng như núi.

Hắn ta không thể chống cự nổi, nặng nề quỳ trên mặt đất bụp một cái xuống, nghiến răng nghiền lợi, vẻ mặt đau khổ.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Xin lỗi vợ của tôi!”

Mitsui Ken định mở miệng muốn ngang ngạnh từ chối, nhưng khi ngắng đầu lên bắt gặp ánh mắt giết người của Trần Ninh thì một cơn ớn lạnh lập tức bốc lên từ lưng và xương cụt, rồi lan ra khắp cơ thê.

Trong lòng bàng hoàng, hắn ta cảm thấy nếu như hắn ta dám cùng Trần Ninh tranh luận thì một giây sau Trần Ninh sẽ lập tức gi3t ch3t hắn ta!

Cả người hắn ta run lên, không dám nhìn Trần Ninh nữa mà cúi đầu run giọng nói với Tống Sính Đình: “Tống tiểu thư, thực xin lỗi, tôi sai rồi…”

Tống Sính Đình nói với Trần Ninh: “Chồng à, bỏ đi. Trung Quốc của chúng ta là đất nước lấy lễ làm đầu, sẽ không nông cạn như họ.”

Trần Ninh lúc này mới tha cho Mitsui Ken, lạnh lùng nói: “Lần này xem như anh may mắn, lần sau đừng để tôi gặp lại anh.”

Lúc này, Đồng Kha cũng từ một phòng bao khác đi tới, liền kinh ngạc hỏi anh rễ, chị họ, có chuyện gì vậy?

Trần Ninh thờ ơ nói: “Tiểu Kha, ở đây chướng khí mù mịt, là hang ô của đám rắn chuột, chúng ta đi chỗ khác ăn cơm đi!”

Nói xong, Trần Ninh và Tống Sính Đình và Đồng Kha rời khỏi nhà hàng.