Thiếu Soái Trở Về

Chương 197




Chương 197: Thứ Mắt Chó Coi Thường Người Khác

“Tướng quân Vương Đạo Phương tới chúc mừng sinh nhật Mã lão gia!”

Sau tiếng thông báo lớn vang vọng, người ta thấy hai đội binh lính cầm những món quà khác nhau nườm nượp đi vào.

Có thư pháp, hội họa, đồ cổ, ngọc bích, vân vân.

Ngoài ra còn có hai hộp thuốc lá thơm và hai bình rượu mao đài do quân đội cung cấp đặc biệt.

Sau khi tất cả hai mươi binh lính cầm quà bước vào thì thấy một người đàn ông trung niên oai phong trong quân phục cùng với một vài người lính đang sải bước đi vào, chính là Vương Đạo Phương.

Lão gia tử Mã gia là Mã Bang Quốc tinh thần phấn chắn, dắt theo vợ và con trai cùng một đám người nhà lon ton tiến lên nghênh đón.

Mã Bang Quốc kích động nói: “Lão hủ Mã Bang Quốc, không biết Vương tướng quân đại giá quang lâm. Nếu có gì thất lễ trong quá trình tiếp đón thì mong Vương tướng quân sẽ thứ lỗi.”

Vương Đạo Phương cười và nói: “Không sao đâu. Tôi cũng tình cờ biết được hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của Mã lão gia. Tôi mang theo vài món quà nhỏ tiện đường tới thăm. Mong các vị đừng để ý mới được.”

Mã Bang Quốc cười ngoác đến tận mang tai: “Không phiền không phiền, Vương tướng quân, mau tới đây ngồi xuống!”

Vừa nói Mã Bang Quốc vừa nhường chiếc ghế chủ nhân cao quý nhát cho Vương Đạo Phương.

Nhìn thấy gia đình Trần Ninh ở gần đó, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống, hạ giọng quát: “Đám người khốn nạn kia còn không mau cút đi. Hôm nay có khách quý đến thăm nên ta không thèm quan tâm đến các người. Đám người khốn nạn các người mau cút ngay khỏi đây. Đến từ đâu thì cút về đó đi!”

Mã Hiểu Lệ sắc mặt tái nhọt, run rẫy nói: “Bố!”

Mã Bang Quốc ngắng mặt lên, lạnh lùng nói: “Tôi không có đứa con gái như cô, cút đi!”

Trần Ninh đỡ Mã Hiểu Lệ, nhẹ giọng nói: “Mẹ, ở đây chúng ta không được hoan nghênh. Chúng ta không cần ở lại chỗ này nữa, chúng ta đi thôi!”

Mã Hiểu Lệ không ngờ rằng đã 20 đến 30 năm bà không về mà khi về nhà lại có kết quả như vậy.

Bà nước mắt lưng tròng gật đầu: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Tống Trọng Bân cũng đi tới, đỡ tay kia của Mã Hiểu Lệ, trầm giọng nói: “Bà xã, chúng ta về nhà, trở về nhà của chúng ta đi!”

Mã Hiểu Lệ nhìn chồng, con gái, con rễ và cháu gái, trong lòng bà lại thấy ấm áp.

Bà nặng nề gật đầu: “Được rồi, chúng ta về nhà, trở về nhà của chính mình.”

Nói xong gia đình Trần Ninh quay người rời đi.

Lúc Trần Ninh rời đi thì chạm mặt Vương Đạo Phương.

Vương Đạo Phương vội vàng muốn chào lễ Trần Ninh, nhưng Trần Ninh chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Vương Đạo Phương nhìn theo bóng lưng của gia đình Trần Ninh rời đi với vẻ mặt đầy suy tư.

Mã Bang Quốc đi cùng cười nói: “Làm cho Vương tướng quân chê cười rồi. Vương tướng quân, mời ngồi. Kiến Ba, mau chuẩn bị thêm vài bàn rượu ngon cho người của Vương tướng quân dùng bữa.”

Vương Đạo Phương lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, bọn họ có chuyện gì vậy?”

Vương Đạo Phương nói bọn họ đó đương nhiên là đề cập đến gia đình của Trần Ninh.

Mã Bang Quốc sửng sốt một chút, sau đó nhếch mép: “Đó là gia đình con gái và con rễ của tôi. Đều là mấy tên quỷ nghèo đáng thương. Tôi đã không có qua lại với họ hơn 20 năm. Hôm nay là sinh nhật của tôi, vì vậy họ đến đây lừa ăn lừa uống, lại còn sinh chuyện gây rối nữa.”

“Đặc biệt là con rễ điên cuồng của con gái tôi, không chỉ đánh con trai tôi bị thương mà còn tát vợ tôi. Tôi quá tức giận nên mới đuổi cả nhà họ ra ngoài.”

Vương Đạo Phương gật đầu: “Hóa ra là như vậy, vậy ông cũng nên đuổi tôi ra đi.”

Mã Bang Quốc và những người khác nghe vậy đều sửng sốt, lập tức nở nụ cười nói: “Ha ha, Vương tướng quân, ngài nói đùa rồi. Ngài là khách quý, tôi làm sao mà lại đuổi ngài được?”

Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Tôi không nói đùa với ông, ông có biết tại sao tôi lại tới đây không?”

Mã Bang Quốc mở to hai mắt, kinh ngạc vô cùng ấp úng nói: “Lão hủ thật không biết, xin tướng quân hãy nói cho tôi biết.”

Vương Đạo Phương chậm rãi nói: “Bởi vì ông có một đứa con gái tốt, mà con gái của ông lại có một cậu con rễ tốt!”

Gia đình Mã Bang Quốc và những vị khách có mặt tại hiện trường nhìn nhau, tất cả đều chết lặng.

Trong lòng Mã Bang Quốc có dự cảm xấu, ông ta run rẫy hỏi: “Vương tướng quân, ngải nói vậy là có ý gì?”

Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Con rễ của con gái ông, Trần trần tiên sinh chính là người tôi kính trọng nhát.”

“Chính xác là do tôi biết rằng hôm nay cậu ấy sẽ đến đây để chúc sinh nhật ông nên mới chuẩn bị một vài món quà vội vã chạy đến.”

Uỳnh!

Cả nhà Mã Bang Quốc nghe Vương Đạo Phương nói vậy thì cảm thầy như sắm chớp giữa trời quang.

Vương Đạo Phương vô cảm nhìn gia đình Mã Bang Quốc, hừ lạnh nói: “Nếu ông đã đuổi hết những người tôi kính trọng đi rồi thì còn mời tôi vào làm khách làm gì nữa? Vì vậy tôi mới nói bây giờ ông cũng có thể đuổi tôi ra ngoài!”

Mã Bang Quốc run lên: “Tiểu nhân không dám!”

Vương Đạo Phương hừ lạnh: “Đúng là thứ mắt chó coi thường người khác, người như vậy mà các người cũng dám. Nễể mặt quan hệ của ông và Trần tiên sinh, tôi không thèm tính toán với ông.”

Vương Đạo Phương quay lưng bỏ đi, những người lính ở hiện trường cũng đi theo.

Trương Tú Lan, Mã Kiến Ba và những người khác nhìn Mã Bang Quốc với vẻ run sợ hỏi: “Lão gia, không ngờ Vương tướng quân lại đến vì Trần Ninh. Chúng ta đuổi gia đình của Trần Ninh đi, Vương tướng quân cũng tức giận rời đi, phải làm sao bây giờ?”

Mã Bang Quốc không ngờ con rễ của con gái mình lại lợi hại đến thế, thậm chí còn là người Vương tướng quân kính trọng nhất.

Lúc này ông ta mới hối hận, chửi rủa: “Đều là do thằng con trời đánh và con vợ tiện nhân này. Con gái bảo bối của tôi hiếm lắm mới về nhà một chuyến mà các người lại ăn hiếp nhà nó. Giờ nói gì cũng muộn rồi, mau đuổi theo đi!”

Mã Hiểu Lệ rơm rớm nước mắt, buồn bã và đau khổ bước ra khỏi cổng nhà họ Mã cùng với Trần Ninh và Tống Sính Đình.

Lúc này, tâm trạng buồn bã của bà cũng giống như năm đó kết hôn với Tống Trọng Bân nên bị gia đình cắt đứt quan hệ.

Trần Ninh an ủi: “Mẹ, mẹ đừng buồn. Bọn họ đuổi chúng ta đi ra ngoài, lát nữa sẽ cầu xin chúng ta quay lại, chúng ta nhất định sẽ không trở lại.”

Mã Hiểu Lệ lau giọt nước mắt trên khóe mắt, lắc đầu cười khổ: “Đứa trẻ này, bọn họ đều đã đuổi chúng ta ra ngoài như chó hoang. Làm sao có thể đến cầu xin chúng ta quay lại? Con thật là ngây thơ!”

Vừa nói xong thì phía sau phát ra một loạt tiếng tiếng động ồn ào.

Sau đó liên thấy Vương Đạo Phương đi ra với người của ông ấy, theo sau là mấy người nhà Mã Bang Quốc.

Mã Bang Quốc lo lắng hét lên: “Vương tướng quân dừng bước, cả nhà con gái quý của tôi cũng đợi đã.”

Cả nhà Mã Hiểu Lệ kinh ngạc, nhìn cả nhà Mã Bang Quốc đang đuôi theo ra ngoài, trong lòng có chút nghỉ ngờ.

Mã Hiểu Lệ nghỉ ngờ nhìn Mã Bang Quốc: “Bố, mấy người còn có chuyện gì sao? Lế nào còn muốn trừng phạt Trần Ninh sao?

Các người đừng ức hiếp người khác quá đáng.”

Mã Bang Quốc mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt xấu hỏ, liên tục xua tay nói: “Không phải, không phải, cả nhà con gái quý đã hiểu lầm rồi, chúng ta tới đây mời cả nhà con quay lại ăn cơm!”

Hả?

Mã Hiểu Lệ, Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân đều nhìn Trần Ninh với vẻ mặt kinh ngạc.

Tống Thanh Thanh đang ở trong vòng tay của Tống Sính Đình cũng vỗ tay cổ vũ: “A, bố nói thật chính xác. Cụ ngoại đã tới mời chúng ta quay lại.”

Mã Hiểu Lệ bối rối trước thái độ trước ghét bỏ sau cung kính của cha mình, bà ngập ngừng không biết trả lời thế nào.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Là ông đã đuổi chúng tôi ra ngoài, bây giờ lại muốn mời chúng tôi quay lại. Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?”

Mã Bang Quốc xấu hỗ vô cùng, căng da đầu không ngại cái mặt già cười nịnh nọt nói: “He he, cháu rễ ngoan, vừa rồi là tôi sai rồi. Tôi thành khẩn mời cả nhà trở lại yến tiệc.”

Trần Ninh hờ hững nói: “Không, chúng tôi không được hoan nghênh. Ngồi ở trong góc, mẹ tôi còn phải phục vụ món ăn cho các người thì thôi đi, lại còn bị cả nhà các người làm khó bắt nạt.”

Mã Bang Quốc đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Sẽ không có chuyện đó, tôi hứa! Cả nhà các con và Vương tướng quân mau vào trong ngồi đi!”

Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên có vô số xe cộ.

Tắt cả đều là xe sang, Maybach, Rolls Royce, Lincoln đời mới, V.V.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da bước xuống chiếc xe hơi sang trọng.

Trong số khoảng hơn chục người đàn ông trung niên và cao tuổi, mỗi người đều là một đại nhân vật có thân thé và địa vị phi thường ở thành phố Tân Môn.

“Trời ơi, người giàu nhất Tân Môn là Hà Trường An. Lão nhân gia tới rồi.”

“Ông chủ sở hữu bát động sản số một ở Tây Môn, Tiêu Phú Hoành!”

“Ông chủ của tập đoàn công nghiệp quân sự Thành Viễn, Triệu Kim Ngọc!”

Mã Bang Quốc và những người khác đang phát điên lên, bởi vì tất cả những người đến đều là những nhân vật nặng ký ở thành phố Tân Môn. Tắt cả đều là những nhân vật mà bình thường Mã gia không đủ khả năng để leo lên.

Làm thế nào mà tất cả những ông lớn có địa vị phi thường này lại đến đây?

Lúc gia đình Mã Bang Quốc đang kinh ngạc không thôi thì Hà Trường An đã dẫn người của mình đến gặp Trần Ninh trước.

Hà Trường An cười nịnh nói: “Tiểu nhân Hà Trường An là người giàu nhất ở Tân Môn biết rằng Trần tiên sinh đã đến Tân Môn tổ chức một bữa tiệc tại nhà nên muốn thỉnh cầu Trần tiên sinh đến tệ xá dùng bữa.”

Tiêu Phú Hoành cũng dẫn theo một nhóm thuộc hạ chạy tới, vội vàng nói: “Trần tiên sinh, tôi đã bao cả khách sạn Hoàng đề giúp cả nhà Trần tiên sinh làm tiệc đón gió tẩy trần rồi.”

Triệu Kim Ngọc cũng vội vàng nói: “Trần tiên sinh, tôi đang ở tòa nhà bên ngoài, đã dặn đầu bếp nỗi tiếng chuyên nấu các bữa tiệc quốc gia chuẩn bị bữa ăn, mời anh dời bước.”

Người khác cũng không chịu thua kém, đều vội vàng mời Trần Ninh đến làm khách.

Không chỉ gia đình Mã Bang Quốc trở nên ngây ngốc mà ngay cả gia đình Tống Sính Đình cũng tròn xoe mắt không tin nỗi.

Trần Ninh cười nói với Mã Bang Quốc: “Ông xem, có rất nhiều người mời chúng tôi ăn tối. Ông muốn mời gia đình chúng tôi ăn tối thì phải xếp hàng!”

Một câu nói khiến Mã Bang Quốc vừa xấu hỗ vừa phẫn nộ, chỉ hận không thể tìm một chỗ đất nứt ra chui xuống.