Thiếu Soái Trở Về

Chương 193




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 193. Thông Báo Một Tiếng

Hành động của Trần Ninh đơn giản mà dứt khoát, mở rồi đóng di chuyển thẳng đến chỗ hiểm của đối thủ.

Hơn nữa tất cả chiến lợi đều dựa vào tốc độ và sức mạnh, không cần bát kỳ kỹ xảo hay động tác cầu kì nào.

Đây chính là kỹ thuật chiến đấu quân sự điển hình.

Đây là một kỹ thuật giết người điển hình trên chiến trường.

Kiểu chiến đấu này tưởng chừng đơn giản nhưng mang lại hiệu quả rất cao.

Kinh nghiệm chiến đấu của Trâng Ninh vô cùng dày dặn và phong phú, điều này khiến cho phong thái chiến đấu của anh rất bình tĩnh, mỗi bước đi của anh có thể làm đối phương bị thương nặng, nhưng anh không để cho kẻ thù có một cơ hội nào để ra tay cả.

Bùm! Các bạn đọc tại nguồn truyenone.vn nhé!”

Trần Ninh giương tay đắm mạnh vào mặt tên đối thủ đang xông tới, mặt hắn như lõm xuống đau đớn không khỏi hét lên.

“Hự.”

Một tên đối thủ khác cầm dao chém về phía Trần Ninh, Trần Ninh nghiêng người sang một bên, nắm chặt lấy cổ tay của đối phương và bẻ, cổ tay của đối phương phát ra âm thanh rắc rắc tên đó hét lên.

Một tên đàn ông táo tợn gio thanh samurai lên cao và lao tới.

Trần Ninh xoay người đâm thẳng vào ngực của đối phương.

Đối phương bay ra như thể bị tàu hỏa đâm trúng.

Cơ quan nội tạng bị đánh cho tan tành mây khói, khi hắn ta ngã xuống đắt đã là một cái xác.

Một kiếm khách khác muốn tấn công Trần Ninh từ phía sau, Trần Ninh đầu không buồn quay, một chân đạp bay tên đó.

‘Pác., Trần Ninh đá vào đầu tên đánh lén, anh ta tử vong ngay tại chỗ.

Cho đến lúc này, hơn hai trăm đao thủ thì có đến năm sáu mươi người đã ngã xuống, không ít người gãy tay, gãy chân nằm dưới đất kêu r3n, hiện trường không khác gì địa ngục Sharu.

Những người còn lại cũng toàn thân run rẫy sợ hãi.

Từng từng từng người một sợ hãi, hoàn toàn mắt đi tinh thaàn chiến đấu muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng khi họ xoay người muốn bỏ chạy thì mới phát hiện cả cái lò mỗ sớm đã bị những người lính đặc công trang bị súng hạng nặng bao vậy.

Bọn họ nhát thời chết lặng.

Điển Chử bĩu môi, hét lên: “Toàn bộ binh sĩ binh đoàn đặc chủng Mãnh Long nghe lệnh, tất cả lên đạn, phong tỏa hiện trường, bắt trọn côn đồ, nếu có người phản kháng giết không tha.”

Ngay lập tức, một loạt âm thanh nạp đạn vang lên ngay tại hiện trường.

Sau đó, vang lên tiếng hét đồng thanh của hơn hai nghìn chiến sĩ binh đoàn đặc chủng Mãnh Long: “Tuân lệnh.”

Những tên đao thủ ở hiện trường, mặt ai cũng đen như tro, bọn họ bình thường đánh giết là thật, nhưng từ trước đến giờ chưa có gặp trường hợp như thế này.

Bọn họ làm gì có gan mà thách đấu với quân đội, từng người một run rẫy hạ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng.

Thậm chí một vài tên nhát gan, sợ đến mức tè cả ra quần.

Trần Ninh thấy Điển Chử đã đem quân đến khống chế hiện trường, anh đi đến trước mặt Tống Sính Đình, giúp Tống Sính Đình cởi dây trói.

Tống Sính Đình được cởi trói liền lao vào lòng Trần Ninh, ôm chặt anh, khóc: “Ông xã.”

Trần Ninh nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc đen mượt của Tống Sính Đình, ôn nhu an ủi cô: “Không sao rồi, em ra ngoài một lát cho bình tĩnh lại, không cần lo lắng. Anh giải quyết nốt chuyện trong này đã.”

Lúc này, tám hộ vệ thì đã có bốn người đến đưa Tống Sính Đình và Đồng Thiên Bảo ra ngoài.

Lúc rời đi Tống Sính Đình có chút do dự, không yên tâm dõi mắt theo Trần Ninh, ngập ngừng rồi không nói.

Trần Ninh biết cô lo lắng điều gì, cười nhẹ nói: “Không sao, những chiến sĩ này đều đến để bắt bọn bắt cóc, sẽ không làm khó anh đâu, em yên tâm đi.”

Tống Sính Đình nghe vậy mới yên tâm rời khỏi hiện trường.

Sau khi Tống Sính Đình rời đi an toàn, Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu mới hoàng hồn sau cú sốc vừa rồi.

Hai bọn họ thật sự kinh sợ, Vương Đạo Phương rõ ràng không có ở Trung Hải, hơn nữa Đường gia nói cũng đã chào hỏi qua với giới Hắc Bạch, nhưng tại sao vẫn có thể xuất quân đến cứu Trần Ninh được.

Là ai đến Đường gia cũng không nễ mặt, công khai đối đầu với Đường gia, thật là chuyện hiếm gặp ở phương Nam.

Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu bốn mắt nhìn nhau, sau đó hai người cùng hét lên “Không được bắn.” nhỏ nhẹ chạy đến trước mặt Điển Chử.

Âu Dương Đình nở nụ cười nói: “Thưa ngài, hai chúng tôi đều là người của Đường gia.”

Diệp Tri Thu cũng cười nịnh nọt nói: “Đúng, đúng vậy. Đường gia của chúng tôi trước kia là người có địa vị ở tỉnh Giang Nam, ẳ có quan hệ rất tốt với nhiều cấp trên trong quân đội. Lần này chắc là có chút hiểu nhầm, người một nhà mà không nhận ra nhau.”

Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu cảm thấy nhất định là Điển Chử và những binh sĩ này không biết bọn họ là người của ông Đường, nếu không làm sao dám đến đây bắt bọn ho.

Vì vậy, hai bọn họ nói ra người có địa vị ở Giang Nam là Đường Bắc Đầu muốn cho Điển Chử biết bọn họ có người chống lưng, ám chỉ rằng Điển Chử không được tùy tiện xông lên.

Nhưng bọn chúng không hề nghĩ rằng, bọn họ vừa dút lời.

như thị trưởng cũng phải cho Đường gia chúng tôi ba phần mặt mũi. Hai ngày trước, thị trưởng Đào mở tiệc còn mời Đường gia của chúng tôi đến ăn tối. Các người mà dám động đến bọn tôi phải suy nghĩ cho cẩn thận, không đến lúc đó không có chỗ mào chốn đâu.”

Hai ngày trước, thị trưởng Giang Nam Đào Đông Lâm đúng thật đã mời Đường Bắc Đầu đến ăn cơm, nhưng là vì Đào Đông Lâm muốn hòa giải mâu thuẫn giữa Trần Ninh với Đường Bắc Đầu.

Đáng tiếc là, Đường Bắc Đầu không biết thân phận thật sự của Trần Ninh nên đã nói một cách bắt cần biểu thị Đào Đông Lâm không cần quản chuyện đó.

Đào Đông Lâm sợ mâu thuẫn giữa Trần Ninh và Đường Bắc Đầu sẽ gây náo loạn tỉnh Giang Nam. Vì vậy ông đã đến Trung Hải gặp Trần Ninh.

Trần Ninh cũng nói rằng Đào Đông Lâm không nên can thiệp vào chuyện giữa anh với Đường Bắc Đầu.

Đào Đông Lâm không dám làm trái ý Trần Ninh nên đành phải đồng ý.

Nhìn hai người Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu vẫn còn lấy Đường Bắc Đầu ra hù dọa mình, Trần Ninh quay người hướng về phía Điển Chử cười cười nói: “Hai người bọn họ nói là vua Giang Nam Đường Bắc Đầu, cậu xem thế nào.”

Điển Chử chớp chớp mắt: “Nếu đã là người của Đường Bắc Đầu, vậy theo lý thì phải gọi báo cho Đường Bắc Đầu một tiếng chứ nhỉ.”

Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu nghe Điển Chử nói vậy liền lộ ra bộ mặt hả hê, bọn họ nghĩ rằng Điển Chử sợ Đường gia.

Hai người Âu Dương Đường và Diệp Tri Thu vô cùng đắc ý, ở phía Nam, cho dù là chuyện mời cơm, hay chuyện chính trị của những nhân vật lớn cũng đều phải thông báo cho Đường gia một tiếng.

Đáng tiếc là, Đường Bắc Đầu không biết thân phận thật sự của Trần Ninh nên đã nói một cách bát cần biểu thị Đào Đông Lâm không cần quản chuyện đó.

Đào Đông Lâm sợ mâu thuẫn giữa Trần Ninh và Đường Bắc Đầu sẽ gây náo loạn tỉnh Giang Nam. Vì vậy ông đã đến Trung Hải gặp Trần Ninh.

Trần Ninh cũng nói rằng Đào Đông Lâm không nên can thiệp vào chuyện giữa anh với Đường Bắc Đầu.

Đào Đông Lâm không dám làm trái ý Trần Ninh nên đành phải đồng ý.

Nhìn hai người Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu vẫn còn lấy Đường Bắc Đầu ra hù dọa mình, Trần Ninh quay người hướng về phía Điển Chử cười cười nói: “Hai người bọn họ nói là vua Giang Nam Đường Bắc Đầu, cậu xem thế nào.”

Điển Chử chớp chớp mắt: “Nếu đã là người của Đường Bắc Đầu, vậy theo lý thì phải gọi báo cho Đường Bắc Đầu một tiếng chứ nhỉ.”

Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu nghe Điển Chử nói vậy liền lộ ra bộ mặt hả hê, bọn họ nghĩ rằng Điển Chử sợ Đường gia.

Hai người Âu Dương Đường và Diệp Tri Thu vô cùng đắc ý, ở phía Nam, cho dù là chuyện mời cơm, hay chuyện chính trị của những nhân vật lớn cũng đều phải thông báo cho Đường gia một tiếng.

Ở phía Nam, nếu như muốn làm chuyện lớn mà không nói với Đường gia một tiếng, không được sự cho phép của Đường gia thì việc lớn đó chắc chắn không thành rồi.

Bời vì ở phía Nam, Đường gia nói là được.

Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu nghe Điển Chử nói nên gọi điện báo cho Đường gia một tiếng, Âu Dương Đình trực tiếp hét lớn: “Tôi có số điện thoại của Đường gia, tôi gọi giúp anh.”

Diệp Tri Thu cũng đắc ý kêu lên: “He he, anh chỉ là một thượng tá cỏn con, đến tướng quân cũng không phải vậy mà dám đấu với Đường gia của chúng tôi, bây giờ biêt sợ rồi chứ gì. Lát nữa nói chuyện với Đường gia của chúng tôi, nhớ, cung kính một chút, không thì anh cứ đợi đấy.”

Rất nhanh, Âu Dương Đình đã gọi được cho Đường Bắc Đầu, sau đó anh ta đưa điện thoại cho Điển Chử: “Có gì muốn nói với Đường gia, anh mau nói đi, Đường gia đang nghe máy đây này.”

Điển Chử cười cười cầm lấy điện thoại đưa cho Trần Ninh.

Trần Ninh cầm điện thoại, cười như không cười: “Ông chính là Đường Bắc Đầu, chủ nhân của hai tên tạp nham này?”

Hai tên tạp nham?

Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu bắt giác trợn to mắt.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói uy nghiêm của Đường Bắc Đầu: “Không sai, chính là Đường mỗ.”

“Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu đều là người của tôi. Các anh đừng có động tay động chân. Các người bây giờ tốt nhất hãy thả hai người bọn họ ra, sau đó xin lỗi rồi bồi thường thiệt hại, còn nữa giao tập đoàn Ninh Đại ra đây, tôi có thể nễ tình Vương Đạo Phương tha cho các người một lần.”

Trần Ninh cười lạnh nói: “Đường Bắc Đầu, ông đang mơ sao?”

Nghe được câu này, không chỉ Đường Bắc Đầu ngơ người, đến cả Âu Dương Đình, Diệp Tri Thu và những người ở hiện trường cũng chết lặng, trợn tròn mắt.

Trần Ninh không phải vì sợ Đường gia nên mới gọi điện thoại để giải thích sao?

Đường Bắc Đầu kinh ngạc, ngờ vực hỏi: “Cậu không phải có chyện muốn nói với tôi một tiếng sao, chẳng lẽ không phải là phạm lỗi nên mới gọi điện thoại giải thích xin tha mạng?”

“Không.”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ là chuẩn bị gi3t ch3t hai tên thuộc hạ của ông nên gọi điện thông báo cho ông một tiếng thôi.”

Nghe Trần Ninh nói vậy Đường Bắc Đầu vô cùng kinh ngạc.

Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu la lên thất thanh: “Cái gì?”

Trần Ninh không nói nhiều lời với Đường Bắc Đầu, trực tiếp cúp điện thoại.

Bên kia, Điển Chử nói với chiến sĩ cắp dưới: “Các người không nghe thấy thiếu tướng nói gì ư? Mau đem hai tên hỗn đản này lôi ra ngoài giết cho ta.”

Thiếu tướng?

Âu Dương Đình, Diệp Tri Thu và những người xung quanh lại một lần nữa ngạc nhiên mở to mắt, ai cũng nhìn Trần Ninh với bộ mặt khó tin, Trần Ninh thế mà lại là thiếu tướng của quân đội Bắc Cảnh.

Hai người Âu Dương Đình, Diệp Tri Thu tuyệt vọng quỳ xuống, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: “Chết rồi, chết thật rồi, anh ta vậy mà lại là thiếu tướng Bắc Cảnh, thảo nào đến Đường gia mà anh ta cũng thèm đếm xỉa đến.”

Vài người binh sĩ tay cầm súng lục sải bước đến bắt Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu lôi ra ngoài.

Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu tuyệt vọng van xin: “Cứu mạng, thiếu tướng xin hãy tha mạng…”

Rất nhanh sau đó, hai tiếng súng vang lên tuyên bố cuộc sống của hai tên kia đã kết thúc.

Hiện trường còn lại góa phụ đen Lý Mai, một vài thuộc hạ nhà họ Diệp và nhà Âu Dương, ai cũng run rẫy, khuôn mặt tràn đầy Sợ hãi.

Điển Chử hỏi: “Thiếu tướng, những tên còn lại xử lý thế nào a?”

, Trân Ninh lạnh lùng nói: “ÐĐem đên nhà tù của quân đội Bắc Cảnh cải tạo, thu xếp đi.”

Điễn Chử giơ tay chào: “Tuân lệnh.”