Thiếu Soái Trở Về

Chương 1183




Chương 1183:

 

Sự kiêu ngạo vừa rồi của Trương Dân Triều đã biến mắt hoàn toàn, trở nên sợ hãi.

 

Ai không biết, Đại đô đốc là đương kim Quốc chủ Hoàng Càn một tay kéo lên.

 

Bắt kể là quyền lực hay người chống lưng, đều hoàn toàn không phải là Trương Dân Triều bọn họ có thể so sánh.

 

Trương Dân Triều cười một nụ cười khó coi hơn khóc, xấu hỗ nói: “Thiếu soái, xin hỏi Đại đô đốc ngài ấy đâu, ngài ấy nói mời chúng tôi đến uống trà…”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Thiệt thòi ông vẫn là người trong thể chế, chẳng lẽ ông nghĩ mời uống trà là thật sự mời ông uống trà sao, mời uống trà có nghĩa là gì ông không hiểu sao?”

 

Trương Dân Triều nghe vậy mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống.

 

Những người trong thể chế đều biết, được mời uống trà chắc chắn không có chuyện tốt, hơn nữa bình thường đều phạm sai lầm mới được mời đi uống trà.

 

Trương Dân Triều run giọng nói: “Thiếu soái, tôi làm sai cái gì khiến Đại đô đốc mắt hứng, xin ngài thông báo cho tôi một tiếng, tôi lập tức thay đổi…”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Chuyện của ông, đợi lát nữa tôi sẽ tính toán với ông.”

 

Trần Ninh nói xong, xoay người nhìn về phía Lưu Bách Nhiên, hờ hững nói: “Hiện tại tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, hoặc là anh lựa chọn tự mình đến nhà tôi, tới cửa quỳ xuống xin lỗi. Hoặc là ở thành phố Trung Hải chọn mộ địa tốt, mãi mãi ở lại chỗ này đi!”

 

Lưu Bách Nhiên vốn tưởng rằng nhận được sự trợ giúp của Hạng lão, lại lấy thực lực của Lưu gia ở nước ngoài, khẳng định có thể dễ dàng buông lỏng đoạt lấy công ty Ninh Đại.

 

Nhưng không nghĩ tới, người phía sau của Trần Ninh lại là Đại đô đốc Hoa Hạt!

 

Hiện tại ngay cả một đám lãnh đạo Trương Dân Triều, ai nấy đều sợ tới mức run rảy, anh ta biết lần này anh ta đá phải tắm thép rồi.

 

Anh ta từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, tính cách cũng bị ảnh hưởng bởi văn hóa nước Mỹ, sau khi phát hiện địch nhân quá cường đại, người nước Mỹ cũng không cho rằng đầu hàng nhận thua là chuyện mắt mặt gì, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.

 

Lưu Bách Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi, tôi lập tức đến nhà Trần tiên sinh, quỳ xuống nhận sai với người nhà anh, xin họ tha thứ.”

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Rất tốt!”

 

“Điển Chử, anh tự mình cùng anh ta đi qua, giám sát anh ta”

 

Điển Chử nói: “Vâng!”

 

Điển Chử nói xong, nói với Lưu Bách Nhiên: “Mời đi!”

 

Lưu Bách Nhiên không còn cách nào khác, dưới sự giám sát của Điển Chử, thành thành thật thật rời đi, đi đến nhà Trần Ninh, đến cửa xin lỗi.

 

Trần Ninh thấy Lưu Bách Nhiên rời đi, anh quay đầu nhìn về phía Trương Dân Triều, lạnh lùng nói: “Bây giờ, đến lượt ông rồi.”

 

Sắc mặt Trương Dân Triều trong nháy mắt trắng bệt, mồ hôi như bùn.

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Trương Dân Triều, ông thân là công chức nhân dân, nhưng lại hoàn toàn không vì nhân dân.”

 

“Các doanh nghiệp quốc gia chúng ta đã có một bước đột phá lớn trong điều trị ung thư, dẫn đầu thế giới trong lĩnh vực này, thu hút sự chú ý của thế giới.”

 

“Thế nhưng ông vậy mà vẽ đường cho hươu chạy, hiệp trợ người ngoại quốc mưu đoạt thành quả của xí nghiệp Hoa Hạ chúng ta.”

 

“Đại đô đốc đối với ông, rất thất vọng!”

 

Trương Dân Triều run giọng nói: “Thiếu soái, thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ nhất thời hồ đồ, lần sau không dám nữa.”

 

Trần Ninh giận dữ nói: “Còn có lần sau?”

 

Trương Dân Triều cuống quít nói: “Không có, tôi cam kết loại chuyện này sẽ không có lần sau.”

 

Trần Ninh biết, Trương Dân Triều sẽ không vô duyên vô cớ không làm ra loại chuyện này, nhất định là Hạng Thành ra ý.

 

Anh lãnh đạm nói: “Ông tự giải quyết cho tốt đi!”

 

Trương Dân Triều nói: “Vâng vâng vâng, thuộc hạ cũng không dám nữa, không có chuyện gì khác, thuộc hạ cáo lui trước.”

 

Ông ta nói xong, liền muốn mang theo thủ hạ chạy trốn.

 

Trần Ninh lạnh lùng gọi ông ta lại: “Chờ một chút!”

 

Một nhóm Trương Dân Triều, không thể không dừng bước.

 

Trương Dân Triều thấp thỏm nhìn về phía Trần Ninh, cùng cần thận hỏi: “Thiếu soái, ngài còn phân phó gì nữa?”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Còn có một chuyện nữa, vừa rồi hình như ông muốn tôi quỳ xuống lau giày cho ông?”

 

Thình thịch!

 

Tim Trương Dân Triều đập mạnh một cái, trên mặt xuất hiện biểu tình hoảng sợ.